Chia Tay Rồi Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ


Mạnh Đường đi đã lâu mà vẫn chưa quay lại, Tưởng Nhã Vi cũng chưa xuất hiện, Giản Tranh định ra ngoài tìm bạn thì một nữ phục vụ bưng khay rượu đi tới, nói có người ở bên ngoài muốn gặp cô.

“Muốn gặp tôi à?”
“Vâng.


Tối nay, toàn bộ tầng hai của hội quán được đặt riêng, chỉ ai có thiệp mời in tên Tần Trác mới được vào.

Tầng ba là phòng riêng của Chu Đình Yến và những cổ đông của hội quán, người bình thường không thể lên được.

Người có mặt ở tầng hai chắc chắn là người đã có thiệp mời.

Vì vậy, Giản Tranh nghĩ có thể là ai đó trong số khách mời muốn nói chuyện riêng với cô.

Cô đi đến bên cạnh thang máy như người đó đã nói, xung quanh không có ai, yên tĩnh lạ thường, cô đang băn khoăn không biết người đó ở đâu thì cánh cửa của lối đi bên cạnh mở ra.

Nhìn thấy Tưởng Nhã Vi, Giản Tranh có chút bất ngờ.

“Đã đến đây mà không vào, lại dẫn tôi ra đây, cô muốn làm gì?”
Tưởng Nhã Vi kéo cô vào hành lang, rồi đóng cửa lại.

“Bữa tiệc này là Chu Đình Yến vì cô mà tổ chức, tôi còn có thể làm gì?”
“Tôi chỉ muốn cầu xin cô, có thể tha cho tôi được không, đừng bắt tôi lên sân khấu được không? Tôi có thể quỳ xuống ngay đây.


Cô ta thực sự đã nhìn trộm qua cửa.

Cô ta không ngờ Tần Trác lại mời nhiều người đến như vậy, giống hệt như trong cơn ác mộng của cô ta, đám đông chật ních, trước mặt họ mà phải thừa nhận mình là kẻ thứ ba, ai mà không phát điên chứ.

Nên cô ta quyết định dùng cách mà Giản Văn Thiến đã chỉ cho cô ta.

“Tha cho cô? Đây là lỗi của tôi sao?”
Giản Tranh nhướng mày, nở nụ cười mỉa mai.

“Tôi đã hủy hôn để thành toàn cho cô rồi, nếu cô biết điều, thì đã tự động quỳ xuống cảm ơn tôi rồi.

“Cô không những không biết ơn, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.


“Chính cô muốn gả cho Chu Duật Phong, nên cô mới chấp nhận điều kiện của Chu Đình Yến.

Giờ ý cô là gì? Vừa muốn lấy chồng, lại không muốn giữ lời hứa?”
Giản Tranh bước lên, ép Tưởng Nhã Vi vào góc tường, ngón tay trắng nõn giữ lấy cằm cô ta.

“Cô có biết tại sao trước đây mỗi lần cô chọc tức tôi sau lưng Chu Duật Phong, tôi đều nhẫn nhịn không?”
Tưởng Nhã Vi bị buộc phải ngửa đầu, “Cô không dám, cô biết rằng Duật Phong sẽ bảo vệ tôi, cô không dám làm anh ấy tức giận.


Giản Tranh cười lạnh, “Không dám? Tôi có gì mà không dám.


“Tôi không động vào cô, vì trong chuyện giữa tôi và Chu Duật Phong, người tôi căm giận nhất là anh ta.


“Dù cô có là kẻ thứ ba, thứ tư hay thứ năm, thì người thay lòng vẫn là anh ta, tôi không có thời gian để bận tâm đến cô.


Cô dùng sức mạnh hơn, để lại dấu tay trên cằm của Tưởng Nhã Vi.

“Cô có năng lực chiếm vị trí, đó là tài năng của cô.

Giờ tôi và Chu Duật Phong đã chấm dứt, tôi với anh ta không còn ân oán gì nữa, tiếp theo chính là lúc tôi tính sổ với cô.


Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa, Tưởng Nhã Vi sẽ trở thành vợ của Chu Duật Phong, còn cô sẽ là vợ của Chu Đình Yến.

Chu Duật Phong sẽ phải gọi cô là thím nhỏ, Tưởng Nhã Vi cũng phải cung kính chào một tiếng thím nhỏ, Giản Tranh cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Tưởng Nhã Vi, sớm muộn gì cô cũng rơi vào tay tôi.


Cô buông tay, nhẹ nhàng vỗ vào má Tưởng Nhã Vi, giọng nói mang theo ý cười.

“Đi thôi, mọi người đang đợi cô lên sân khấu xin lỗi.


Tưởng Nhã Vi sờ lên cằm bị đau, đứng yên tại chỗ, đến khi Giản Tranh sắp rời đi, cô ta đột nhiên gọi lại.

“Giản Tranh, tôi đã cho cô cơ hội rồi, là cô không muốn!”
Giản Tranh đang suy nghĩ về câu nói của cô ta thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai phía sau, sau đó là âm thanh nặng nề của một vật rơi xuống.

Cô theo phản xạ quay lại, chỉ thấy Tưởng Nhã Vi lăn xuống từ cầu thang.

Giản Tranh: “???”
Gì đây? Cô ta bị ngốc à, làm vậy không đau sao?
Giả vờ bị hại sao?
Khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ ngoài hành lang, Giản Tranh lập tức hiểu rằng mình đã rơi vào cái bẫy của Tưởng Nhã Vi.

Chậc, người ta không phải do cô đẩy ngã, cô chẳng có gì phải sợ cả.

Cô định quay người mở cửa, nhưng rồi lại khựng lại, nhớ đến lời của Mạnh Đường.

“Còn cách nào nữa? Trừ khi chuyện giữa cậu và Chu Duật Phong chưa từng xảy ra, hoặc là mọi người đều mất trí nhớ.


Mất trí nhớ?
Đúng rồi, đây là một cách liều mạng!
Dù không thể khiến tất cả mọi người mất trí nhớ, nhưng bản thân cô có thể "mất trí nhớ" mà.

Còn kịch bản sau khi "mất trí nhớ" thì cứ để cô “diễn” tiếp.

Cô đúng là thiên tài mà!
Giản Tranh đi đến mép cầu thang, nhìn Tưởng Nhã Vi đang nằm sóng soài dưới chân, dùng mắt ước chừng độ cao.

Cô hít sâu hai hơi, rồi nhấc chân lên, bước hụt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui