Khi Giản Tranh tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.
Bên trong phòng bệnh rất ồn ào.
Tưởng Nhã Vi tỉnh trước Giản Tranh khoảng nửa tiếng, nghe nói Giản Tranh vẫn còn hôn mê, cô ta khóc lóc nức nở, đầy vẻ tự trách, nhất quyết đòi đến thăm cô.
Chu Duật Phong đành tìm một chiếc xe lăn, đẩy cô ta đến.
Mạnh Đường thấy hai người họ, lập tức nổi giận.
“Ai cho các người vào đây? Cút ngay!”
Sợ làm Giản Tranh đang nằm trên giường bệnh giật mình, cô ấy đành hạ thấp giọng đuổi người.
Tưởng Nhã Vi trên đầu quấn băng, trông như một người bệnh yếu đuối mong manh.
“Mạnh Đường, tôi chỉ muốn đến xem Giản Tranh thế nào rồi, dù sao cô ấy bị như thế này cũng có phần trách nhiệm của tôi.
”
Mạnh Đường nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh, chỉ muốn xông đến tát cho một cái.
Cô ấy hối hận nhất là việc tối qua đã tách khỏi Giản Tranh.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, nghĩ đến việc Tần Trác đang được các cô gái vây quanh, cô ấy liền không muốn quay lại mà ra ngoài hóng gió.
Khi đi dạo một vòng chuẩn bị quay về thì thấy Chu Đình Yến bế Giản Tranh lao ra ngoài.
Chu Đình Yến bình thường đã rất lạnh lùng, lúc đó, cả người anh càng tỏa ra vẻ hung ác đầy sát khí, Mạnh Đường không dám lại gần, đành chạy đến kéo Tần Trác đi theo.
Tần Trác khi đó cũng sốt sắng, mặt mày khó coi, dù sao đây cũng là chuyện xảy ra ở địa bàn của anh ta.
Anh ta không nói nhiều, sau đó, Mạnh Đường thấy Tưởng Nhã Vi được bảo vệ khiêng ra, lúc này mới biết cả Giản Tranh và Tưởng Nhã Vi đều ngất trong hành lang.
Chi tiết cụ thể thế nào cô ấy không rõ.
Mạnh Đường chỉ tay vào Tưởng Nhã Vi, nói: “Nhất định là cô đã đẩy Giản Tranh xuống, rồi sau đó tự nhảy theo.
”
Tưởng Nhã Vi vội vàng thanh minh: “Không phải, đúng là tôi nhờ người gọi Giản Tranh ra ngoài.
“Vì phải xin lỗi trước mặt mọi người, tôi quá căng thẳng, chỉ nghĩ xem có thể giải quyết riêng tư được không.
”
“Khi gặp Giản Tranh, tôi quỳ xuống cầu xin cô ấy, muốn cô ấy nương tay, đừng bắt tôi lên sân khấu.
”
“Cô ấy không đồng ý, còn bóp cằm tôi, nói sẽ trả thù tôi và Duật Phong thật nặng nề.
”
“Nói đây chỉ là bắt đầu, càng nói càng kích động, sau đó thì mất kiểm soát, vô tình đẩy tôi xuống cầu thang.
”
Cô ta còn cố ý nhắc đến sự việc ở tiệc sinh nhật của Giản Văn Thiến, ý tứ rất rõ ràng.
“Lần trước Giản Tranh cũng bất ngờ đẩy tôi và chị Văn Thiến xuống nước, lần này lại đột ngột đẩy tôi xuống cầu thang, chẳng có gì lạ cả.
”
Mạnh Đường hoàn toàn không tin.
“Tưởng Nhã Vi, tôi không tin một lời nào của cô, tốt nhất cô nên cầu mong rằng Giản Tranh không sao, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Mạnh Đường trừng mắt giận dữ, Tưởng Nhã Vi yếu ớt nắm lấy tay Chu Duật Phong.
“Tôi không nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi biết mình có lỗi với Giản Tranh, mặc dù cô ấy đẩy tôi xuống cầu thang, nhưng tôi không trách cô ấy, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô ấy không sao.
”
Tưởng Nhã Vi vừa mới tỉnh dậy, nói nhiều như vậy, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng yếu hơn, nước mắt lăn dài xuống gò má, càng thêm phần đáng thương.
Chu Duật Phong thương cô ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta an ủi, sau đó quay lại nhìn Mạnh Đường, ánh mắt sắc bén, lời nói đầy tính cảnh cáo.
“Mạnh Đường, Nhã Vi đến đây là vì lòng tốt, Giản Tranh đẩy cô ấy xuống, đã là hành vi phạm pháp rồi.
”
Chu Duật Phong hối hận vì tối qua không đi cùng.
Anh ta vốn định đi, nhưng Nhã Vi nói rằng chuyện này rất mất mặt, cô ta sẽ tự đi, không cần anh ta đi theo.
Cô ta nói rằng với nhiều người như vậy, nếu anh ta xuất hiện cùng Giản Tranh, sẽ khiến anh ta khó xử.
Biết rằng ở nơi của Tần Trác, chắc chắn sẽ có rất đông người, nên cuối cùng anh ta không ép buộc.
Anh ta ở nhà, nghĩ cách làm sao để giảm thiểu cơn bão sắp đến.
“Mắc mớ gì đến cô!”
Mạnh Đường cười khẩy, “Hành lang không có camera giám sát, Tưởng Nhã Vi nói gì thì là như vậy sao?”
“Chu Duật Phong, anh là một tên khốn nạn.
Anh đã lớn lên cùng Giản Tranh, anh không hiểu cô ấy là người thế nào sao? Cô ấy sẽ cố ý hại người à? Đồ tồi!”