Chia Tay Rồi Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ


Mắng xong Chu Duật Phong, Mạnh Đường lại quay sang mắng Tưởng Nhã Vi.

“Còn cô, đồ vô ơn, hồi cấp ba cô là một con nhà quê, bị người ta bắt nạt đủ kiểu, ai là người đã giúp đỡ cô?”
“Cô không có tiền, ai là người đóng học phí cho cô? Cô bị mọi người xa lánh, ai là người coi cô như bạn? Chính là ân nhân tái sinh của cô, Giản Tranh đấy!”
“Nếu không có Giản Tranh, liệu cô có thể hoàn thành cấp ba không?”
“Vậy mà cô lợi dụng lúc cô ấy không có mặt, cướp lấy bạn trai của cô ấy, đây là cách cô trả ơn sao?”
Tưởng Nhã Vi ghét nhất là ai nhắc đến quãng thời gian học cấp ba của mình.

Bởi vì thời cấp ba, cô ta hoàn toàn là một con vịt xấu xí, thấp kém đến tận xương tủy, đó là một quá khứ mà cô ta không muốn nhìn lại, cũng không muốn thừa nhận.

“Duật Phong, em cảm thấy không khỏe, chúng ta về thôi.


Cô ta vội vã muốn rời đi, Chu Duật Phong bị Mạnh Đường mắng cho một trận, đang cơn giận dữ, liền nói đầy mỉa mai:
“Tôi là kẻ tồi, còn Tần Trác thì không à?
“Trước khi đính hôn với cô, bên cạnh anh ta toàn là phụ nữ.

Sau khi đính hôn, anh ta vẫn cứ lăng nhăng, anh ta còn tệ hơn tôi nhiều.

“Cô chịu đựng được vị hôn phu của mình như vậy, tôi và cô chẳng có liên quan gì cả, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?”
Anh ta nhắc đến Tần Trác, đâm đúng vào nỗi đau của Mạnh Đường.

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy từ bên ngoài.

“Cô ấy không có tư cách phán xét cậu, vậy cậu có tư cách gì để phán xét tôi?”
Tần Trác bước vào, giọng nói nghe không rõ cảm xúc, chậm rãi vang lên.

“Chu Duật Phong, ít ra Mạnh Đường còn dám mắng thẳng vào mặt cậu.

Còn cậu, nói xấu sau lưng người khác thì đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Giỏi thì nói thẳng vào mặt tôi đi.


Sắc mặt Chu Duật Phong tái xanh, vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau Tần Trác, anh ta lại nuốt ngược lời vào trong.

Anh ta ngoan ngoãn chào một tiếng, “Chú nhỏ.


Chu Đình Yến liếc nhìn anh ta một cách lạnh nhạt, “Bác sĩ nói Giản Tranh cần nghỉ ngơi, dẫn người của cậu ra ngoài ngay.


Chu Duật Phong tức đến nghẹn họng, biết nếu còn ở lại, chú anh ta sẽ giận lây sang Nhã Vi, đành cố gắng nén giận.

Anh ta đẩy xe lăn của Tưởng Nhã Vi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có tiếng động phát ra từ giường bệnh.

“Ưm! ”
Anh ta lập tức dừng chân, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Những người khác cũng nghe thấy, Mạnh Đường vội vàng chạy đến, “Tranh Tranh?”
Không có ai trả lời, chỉ có những âm thanh nhỏ nhẹ tiếp tục vang lên.

“Đình Yến! Chu Đình Yến! ”
Mạnh Đường trố mắt ngạc nhiên, Chu Đình Yến?
Giản Tranh tiếp tục thì thầm, giọng nói lớn hơn một chút, lần này mọi người đều nghe rõ ràng, cô đang gọi tên Chu Đình Yến, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía anh.

Chu Đình Yến giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tia bất ngờ.

Anh cũng không ngờ rằng khi còn chưa tỉnh táo, Giản Tranh lại gọi tên anh.

“Trời ơi, tổ tiên ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm.

Trên giường bệnh, Giản Tranh từ từ mở mắt ra, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Chu Đình Yến, cô khẽ gọi:
“Chu Đình Yến, lại đây ôm em.


Mọi người: “! ”
Mạnh Đường nhìn cô bạn mình đầy vẻ lo lắng, chết rồi, chắc là Tranh Tranh bị ngã đến hỏng cả đầu óc rồi.

Chu Duật Phong cười lạnh, cô gái này chắc chắn đang cố ý chọc tức anh ta, dám coi chú nhỏ như công cụ, thật là liều mạng.

Tưởng Nhã Vi mới tỉnh lại, đầu óc cũng còn hơi mơ màng, cô ta nghĩ chắc Giản Tranh định gọi Chu Duật Phong, nhưng lại gọi nhầm tên.

Chỉ có Tần Trác là hứng thú, không sợ chuyện rắc rối, anh ta vươn tay đẩy Chu Đình Yến về phía trước.

“Người ta gọi cậu ôm kìa, không ôm một cái sao?”
Chu Đình Yến cũng cảm thấy câu “ôm em” của Giản Tranh không thể nào là dành cho anh, nghĩ rằng cô chắc chắn gọi nhầm tên, đầu óc anh đang bận rộn suy nghĩ thì bị Tần Trác bất ngờ đẩy đến cạnh giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui