Tối qua, tầng hai của hội sở chỉ dành cho những người có thiệp mời, tầng ba là khu vực riêng tư, không dành cho người lạ, tầng một là nơi duy nhất mở cửa cho khách, vậy nên ở khu vực thang máy và cầu thang đều có bảo vệ túc trực.
Sau nửa đêm, trong các phòng khách vẫn rất đông đúc, bên ngoài thì người thưa thớt, một bảo vệ mắc cơn nghiện thuốc, nhân lúc vắng người lẻn vào hành lang để hút thuốc.
Vừa châm lửa xong thì nghe thấy tiếng phụ nữ trò chuyện từ trên lầu, nghĩ là khách tầng hai đang nói chuyện, anh ta cũng không để ý, chỉ lo thỏa cơn thèm thuốc trong góc khuất.
“Khi đó, tôi đang bận nhắn tin xin lỗi bạn gái, không chú ý lắm đến mấy người trên lầu nói gì.
“Sau đó, một cô gái đột nhiên hét lớn.
”
“Cô ấy nói, ‘Giản Tranh, tôi đã cho cô cơ hội rồi, chính cô không muốn đấy chứ!’
“Khi đó, tôi giật bắn mình, theo phản xạ thò đầu nhìn lên, thấy cô gái mặc váy đen tự mình nhảy xuống.
”
“Khi ấy tôi đã sững sờ, nghĩ rằng chắc cô ấy không bị điên đấy chứ, sao lại tự nhảy xuống?”
“Tôi vừa định cầm bộ đàm gọi người, thì trên đó lại có người ngã xuống lần nữa.
”
Bảo vệ lúc đầu không dám đứng ra.
Anh ta định thần lại và chuẩn bị gọi người thì đã có người lên tầng rồi, xung quanh ồn ào, tiếng la hét chói tai, trái lại anh ta lại thấy bình tĩnh.
Sử dụng điện thoại trong giờ làm việc, lén hút thuốc, ở hiện trường đầu tiên mà không cứu người kịp thời, từng lỗi một đều vi phạm quy định của nhân viên bảo vệ.
Anh ta đã phải nhờ vả nhiều mối quan hệ để chen chân vào làm bảo vệ của hội sở, mới đi làm chưa đầy một tuần, nếu tự thú chắc chắn sẽ bị sa thải.
Vậy nên, khi tất cả mọi người đều đang phỏng đoán Giản Tranh và Tưởng Nhã Vi ngã xuống cầu thang như thế nào, anh ta chọn cách giữ im lặng.
Chu Đình Yến xem lại camera giám sát, phát hiện một bảo vệ đã vào hành lang trong thời gian đó và khi ra ngoài, sắc mặt có chút khác lạ, thế là anh cho người tìm anh ta.
Tìm được người, tất nhiên sẽ có cách khiến anh ta khai ra.
Trước khi Giản Tranh tỉnh lại, anh đã biết rõ sự thật.
Không vạch trần ngay trước mặt Chu Duật Phong và Tưởng Nhã Vi là vì anh không đoán được tâm ý của Giản Tranh.
Giản Tranh mà anh biết, dù Tưởng Nhã Vi có cố tình đổ vạ cho cô, cô cũng sẽ cao ngạo bỏ đi.
Cô không màng đến việc bị hiểu lầm, cũng khinh thường dùng những thủ đoạn hạ cấp như vậy, không thể vì chứng minh mình trong sạch mà tự làm tổn thương bản thân.
Vì vậy, anh chọn cách im lặng, tránh phá hỏng kế hoạch của cô.
Giả vờ mất trí nhớ, đúng là có thể giải quyết sự khó xử, nhưng cách tự gây hại cho mình này không đáng khuyến khích.
Chuyện này cũng là lỗi của anh, vì đã đặt cho cô một thử thách khó.
Ý định ban đầu của anh là muốn cô có đủ thời gian để suy nghĩ, anh sợ cô muốn kết hôn với mình chỉ vì sự bốc đồng, mong cô cân nhắc kỹ lưỡng hơn.
Anh không ngờ lại khiến cô làm tổn thương chính mình.
Lẽ ra anh nên đồng ý với cô ngay từ đầu.
“Thật sự muốn cưới tôi?” Chu Đình Yến im lặng vài giây, rồi lặp lại câu hỏi, “Thật sự không hối hận?”
“Không hối hận.
”
Giản Tranh không nghĩ ra lý do gì để mình phải hối hận.
Cô không mong cầu tình yêu nữa, sống một mình cũng ổn.
Nhưng nếu có thể dựa vào Chu Đình Yến, một chỗ dựa lớn như thế, thì tại sao lại không?
Chọc tức Giản Văn Thiến, khiến Chu Duật Phong và Tưởng Nhã Vi khó chịu, còn gì sung sướng bằng?
Cô chỉ sợ Chu Đình Yến sẽ hối hận, nên cô phải khiến anh yên tâm.
“Chú nhỏ, chúng ta có thể ký thỏa thuận, nếu một ngày nào đó chú gặp được người mình thích, hoặc cảm thấy cháu phiền phức, không muốn ở bên cháu nữa, chúng ta sẽ ly hôn.
“Sau khi ly hôn, cháu sẽ không đòi hỏi bất cứ tài sản nào của chú, cháu sẽ ra đi tay trắng.
”
Cô không cầu mong điều gì dài lâu, chỉ cầu cho hiện tại.
Bây giờ trong lòng cô chất chứa một cơn giận, cơn giận này chỉ có Chu Đình Yến mới có thể giúp cô xua tan.