Chia Tay Rồi Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ


Mặc dù chuyện xảy ra tối đó đã bị Tần Trác giữ kín, nhưng vẫn có vài người nhiều chuyện thầm thì bàn tán.
“Nghe nói cô nàng Tưởng Nhã Vi kia chính là người được Chu Duật Phong che chở tại buổi tiệc sinh nhật của Giản Văn Thiến, cô ta vừa là thư ký vừa là người tình.

Chu Duật Phong hủy hôn chính là vì cô ta.”
“Chắc là Giản Tranh ghen tức nên đẩy Tưởng Nhã Vi xuống, rồi không may tự mình cũng ngã theo.

Ngày sinh nhật của chị mình, cô ta chẳng phải đã đẩy cả chị gái và Tưởng Nhã Vi xuống hồ sao?”
“Mặc dù Tưởng Nhã Vi làm tiểu tam là không đạo đức, nhưng Giản Tranh cũng tự chuốc lấy, tính tình như vậy, ai chịu nổi.”
Những lời bàn tán đó đến tai người nhà họ Giản.
Mạnh Lan, từ lần trước sau khi bị Giản Tranh chọc tức đến ngất xỉu, tinh thần vẫn chưa khá lên.

Giản Văn Thiến đưa bà ta ra nước ngoài xem triển lãm cho khuây khỏa.
Trên đường từ triển lãm về khách sạn, bà ta nhận được tin từ bạn bè trong nước, lập tức gọi điện cho Giản Tranh.
“Con không gây chuyện một ngày là ngứa ngáy không chịu được à? Sao không học tập chị con, trưởng thành hơn một chút, đỡ làm chúng ta lo lắng?”
Mắng một tràng dài, trọng tâm vẫn là bắt cô lấy Giản Văn Thiến làm gương.
Giản Tranh nghe những lời trách móc của bà ta qua điện thoại rồi dứt khoát cúp máy.

Khi bà ta gọi lại, cô lập tức chặn số.
Không lâu sau, Giản Hoằng Vân cũng gọi đến.
“Lần trước, trong buổi sinh nhật của chị con, rõ ràng Duật Phong đứng về phía cô nàng họ Tưởng đó.

Ba đã nói gì với con?
“Đàn ông ai cũng thế, lúc tiểu tình nhân còn mới mẻ, con đừng động vào, con chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian, đợi khi Duật Phong chán cô ta là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Thế mà con lại đẩy cô ta xuống, con ngốc nghếch đến mức nào vậy? Giờ Duật Phong thiên vị cô ta, con cứ chèn ép cô ta làm gì, làm sao để yên ổn thành bà Chu mới là bản lĩnh của con…”
Một tràng dài đầy rối rắm, trọng tâm vẫn là khuyên cô nhẫn nhịn.
Giản Tranh cúp máy, gọn gàng và dứt khoát như lần trước.
Giản Hữu Huy đang đi công tác, cũng gọi điện hỏi thăm.

Anh ta có hỏi han cô vài câu về sức khỏe, nhưng chỉ vài câu thôi.

Sau đó lại bắt đầu trách mắng, trọng tâm là chê trách cô ngu ngốc, tổn thương người khác mà không có lợi cho mình.
Chu Duật Phong cũng lợi dụng lúc phòng bệnh không có ai mà tìm đến, chủ yếu vẫn nhấn mạnh về chuyện “đầu óc cô bị va chạm”.
“Giản Tranh, cô đang giả vờ phải không, cô cố tình chọc tức tôi nên mới bày ra trò này.
“Nhưng cô có biết mình đã chọn sai đối tượng không? Đừng tưởng rằng vì cô từng cứu chú nhỏ nên có thể lợi dụng chú ấy như thế, cô đang tự chuốc lấy rắc rối đấy.
“Tốt nhất là biết dừng lại đúng lúc.

Cho dù cô có diễn vở kịch này, tôi vẫn sẽ cưới Nhã Vi.
“Chính cô là người yêu cầu hủy hôn, đã buông tay thì đừng dây dưa với tôi nữa.”
Giản Tranh phớt lờ những lời nói đó, cũng chẳng quan tâm đến những lời bàn tán bên ngoài.
A di đà Phật, nóng vội là ma quỷ! Nóng vội là ma quỷ! Nóng vội là ma quỷ!
Trước mắt cô phải nhịn đã, cô còn có kế hoạch lớn đang chờ thực hiện.

Ngày xuất viện của Giản Tranh rơi vào thứ Năm, trời mưa nhẹ.
Tối hôm đó, cô gọi điện cho Chu Đình Yến, hỏi liệu lời anh nói trước đó có còn giá trị không.

Dù sao cô cũng đã nằm viện suốt một tuần, cô sợ rằng anh đã quên hoặc hối hận.
Chu Đình Yến nói: “Chỉ cần em suy nghĩ kỹ, thì tất nhiên còn giá trị.”
Cô đã suy nghĩ kỹ càng.
“Vậy sáng mai, 9 giờ 30, gặp nhau ở cổng Cục Dân chính?”
Chu Đình Yến: “Tôi sẽ đến đón em.”
Sáng thứ sáu, dự báo thời tiết báo có mưa, nhưng trời lại trong xanh đến bất ngờ.
Không có mây mù che phủ, không có khí ẩm bốc lên, bước ra khỏi cửa, một tia nắng sưởi ấm trên vai, thật dễ chịu.
Trong một buổi sáng tươi đẹp như thế, Giản Tranh cùng Chu Đình Yến đến cục dân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui