Chia Tay Rồi Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ


Vào dịp Tết Dương lịch, Giản Tranh đã một mình đi tới Phần Lan.
“Nghe nói những cặp đôi cùng ngắm cực quang sẽ có được tình yêu vĩnh cửu.

Tranh Tử, chờ sau kỳ thi đại học, chúng ta sẽ cùng đi ngắm cực quang nhé.”
Hồi còn học cấp ba, Chu Duật Phong từng nói muốn đưa cô đi ngắm cực quang, thậm chí còn mua một chiếc máy ảnh và bảo rằng sẽ tập luyện trước để khi đi chụp cô thật đẹp.
Về sau, chiếc máy ảnh đó phần lớn thời gian nằm trong tay Giản Tranh, cô chụp ảnh cho anh ta nhiều đến mức tay nghề còn giỏi hơn cả anh ta.
Chu Duật Phong từng đùa:
“Tranh Tử, sau này em có thể cân nhắc làm nhiếp ảnh gia, ảnh em chụp thật sự rất đẹp.”
Chính vì câu nói đó, cô thực sự đã bước lên con đường nhiếp ảnh.
Đáng tiếc, chuyến đi ngắm cực quang của hai người mãi vẫn chưa thực hiện được.
Cô đã đặt phòng kính trong suốt từ trước khi hủy hôn.

Lúc đó, cô còn hy vọng sẽ được cùng anh ta ngắm cảnh và muốn cố gắng lần cuối cho tương lai của hai người.
Kế hoạch du lịch đã làm xong, vé đã mua, không đi thì lãng phí.
Hơn nữa, dù sao cô cũng đã mong chờ rất lâu, người có thể rời đi, nhưng cảnh đẹp thì không thể bỏ qua.
Giản Tranh khởi hành đúng ngày Tết Dương lịch, đến ở tại làng ông già Noel ở Rovaniemi, Phần Lan.
Cô gặp may mắn, ngay đêm đầu tiên đã thấy được cực quang.
Trên bầu trời rộng lớn, màn đêm tựa như nhung, màu xanh lá và tím hòa quyện, tựa như một buổi dạ tiệc nơi ánh sáng nhảy múa điệu van, biến hóa khôn lường, rực rỡ vô cùng.
Cô quay video và chia sẻ với Mạnh Đường.
Mạnh Đường về quê vào dịp Tết Dương lịch vì phải làm phù dâu cho đám cưới của chị họ.

Sau đám cưới, cô ấy còn phải tham gia tiệc đầy tháng của cháu trai, lịch trình kín mít nên không thể đi đâu xa.
Khi xem video của Giản Tranh, cô ấy vừa rời khỏi bữa tiệc đầy tháng.
Cô ấy xem đi xem lại video hai lần, trong lòng tràn đầy niềm vui và sự an ủi.
Cô ấy hiểu rõ Giản Tranh, nếu cô dám một mình đi thực hiện ước mơ thời trung học, thì có nghĩa là cô thực sự đã buông bỏ được Chu Duật Phong.
...
Giản Tranh ở lại Phần Lan một tuần mới trở về, sau đó ngủ một ngày liền.

Chiều hôm sau, cô nhắn tin cho Chu Đình Yến.
Giản Tranh: "Tối nay anh rảnh không?"
Chu Đình Yến đang họp, đến khi thấy tin nhắn thì đã qua nửa tiếng, anh trực tiếp gọi điện lại.
“Em về rồi à?”
Trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, anh từng hỏi về kế hoạch nghỉ ngơi của cô.

Cô nói sẽ đi du lịch nước ngoài, anh có ý định đi cùng, nhưng cô bảo muốn một mình đi giải tỏa tâm trạng và tìm lại cảm hứng chụp ảnh.
“Ừm, em về rồi.” Giản Tranh lại hỏi, “Tối nay anh rảnh không? Em mời anh ăn tối nhé?”
“Anh rảnh.”
Thật ra tối nay anh có một buổi tiệc, nhưng vì Giản Tranh chủ động mời nên anh không muốn làm cô mất hứng, liền để Phan Tự sắp xếp lại lịch trình.
Giản Tranh chọn một nhà hàng kiểu u.
Phong cách trang nhã, tiếng kèn saxophone vang lên lãng mạn, du dương.
Cô đến sớm, khi nhìn thấy Chu Đình Yến tiến vào, liền vẫy tay chào anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây, khoác chiếc áo dạ đen dài quá gối, dáng vẻ cao lớn đầy quý phái.
“Đợi lâu chưa?”
Chu Đình Yến ngồi xuống đối diện cô.
“Cũng không lâu lắm.” Giản Tranh đưa cho anh một ly nước chanh.
“Nhà hàng này có đồ ăn ngon, nhưng vì đông khách nên lên món khá chậm, em đã hỏi sở thích của anh từ trợ lý Phan rồi gọi món trước.”
Cô vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, hai suất bít tết và súp được dọn ra rất nhanh.
Chu Đình Yến cắt bít tết một cách thanh lịch, anh mở đầu cuộc trò chuyện bằng chuyến du lịch của cô.
“Em đã đi đâu chơi? Có vui không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui