Giấc mơ của Tưởng Đạc rất ồn ào, dường như luôn nghe thấy tiếng khóc, lúc đầu là tiếng khóc xé lòng của hai đứa trẻ, sau đó là tiếng khóc của Lục U, cô bé vừa khóc vừa gọi cậu là “Tưởng ca ca”.
Sau đó, dường như Tưởng Đạc nghe thấy tiếng khóc của chính mình.
Cậu rất ít khi khóc, nhưng cũng đã khóc mấy lần, cậu rất kiềm chế không để mình rơi nước mắt, cậu cắn chặt tay và tru lên như một con thú bị nhốt trong lồng.
Cảnh trong mơ như một vòng xoáy cuốn cậu vào bên trong.
Hình bóng mờ ảo của cô bé kia đi đến bên cậu, đưa tay về phía cậu...
Cậu liều mạng vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô bé, nhưng vòng xoáy lại kéo cậu vào bên trong, cậu không thể nắm được.
Lúc này, Tưởng Đạc đột nhiên tỉnh lại.
Làn gió nhẹ khẽ lay rèm cửa mềm mại, từng lớp gợn sóng nối đuôi nhau, trong phòng bệnh sạch sẽ ngăn nắp, bà nội với phần tóc mai lốm đốm bạc ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cậu.
Tưởng Dật Thành cũng ở đây, ông ngồi trên xô pha bên cạnh, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
Thậm chí cậu còn nhìn thấy Lục Vân Hải đứng ở cửa, cùng với hai cảnh sát đã đợi bên ngoài rất lâu.
Cậu lại cố gắng nhìn ra cửa, cố tìm lại hình bóng trong giấc mơ đã khiến trái tim cậu tan nát và tuyệt vọng.
Nhìn thấy Tưởng Đạc đã hoàn toàn tỉnh táo, hai cảnh sát bước vào và chuẩn bị lấy lời khai của cậu.
Tưởng lão phu nhân muốn từ chối cảnh sát để Tưởng Đạc nghỉ ngơi thêm một thời gian, không muốn để cho cậu nhớ lại những hình ảnh khủng khiếp kia một lần nữa.
Nhưng Tưởng Đạc rất bình tĩnh và nói rằng cậu có thể chấp nhận sự thẩm vấn của cảnh sát.
Cả Tưởng lão phu nhân và Tưởng Dật Thành đều ở trong phòng cùng cậu, trong suốt quá trình thẩm vấn, tâm trạng của Tưởng Đạc vẫn ổn định, không có loại hoảng sợ mà trẻ em nên có, ngay cả khi họ hỏi về một số chi tiết cụ thể về việc ngược đãi cậu, cậu cũng không hề tỏ ra đau khổ.
Nếu có...!cũng chỉ là tê dại.
Cảnh sát cau mày nhìn bố của cậu.
Thật không thể nghĩ ra đứa trẻ này lớn lên trong môi trường như thế nào, mà khi đối mặt với nỗi đau và sự sợ hãi… lại không biết sợ như vậy.
Nhưng nếu không như vậy, e rằng cậu đã không thể kiên trì đến cùng, dựa vào ý chí phi thường mà chạy thoát.
Cảnh sát đã ghi chép đầy đủ, những gì Tưởng Đạc nói không khác với cuộc điều tra hiện trường của họ cho lắm, nghi phạm cũng đã bị bắt, nhưng khi hai đứa trẻ khác được đưa đến bệnh viện...!thì chúng đã không qua khỏi.
Tưởng Đạc là người sống sót duy nhất.
Giữa đường bác sĩ tới thay băng, Tưởng Đạc nhìn chân phải của mình đang nằm trên tay bác sĩ, rốt cuộc vẻ bình tĩnh trên mặt cũng biến mất, có chút hoảng sợ và lo lắng, run run hỏi: “Cháu sẽ bị tàn tật sao ạ? “
Bác sĩ an ủi: “Chân phải bị gãy rất nặng, nhưng may mắn là cháu còn nhỏ, xương đang trong giai đoạn phát triển nên cháu sẽ không bị tàn tật đâu.
Cháu nghỉ ngơi cho tốt, sau này có thể đi lại bình thường được rồi.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Tưởng Đạc thở phào nhẹ nhõm.
- -
Hành vi nổi loạn chiều hôm đó đã khiến Lục U bị gọi phụ huynh.
Giáo viên cũng rất ngạc nhiên, làm thế nào mà một học sinh xuất sắc và ngoan ngoãn như Lục U lại đột nhiên trở nên nổi loạn như vậy, mắng người khác cũng rất quá đáng.
Tần Mỹ Trân đi đến văn phòng, sau đó biết được đầu đuôi sự việc.
Bà biết, Lục U như thế là không đúng, nhưng bà cũng không thể trách con gái được.
Lục U bước ra khỏi văn phòng mới biết tin Tưởng Đạc đã được tìm thấy từ trong miệng mẹ mình, hiện cậu đang được điều trị tại bệnh viện thành phố.
“Muộn chút mẹ sẽ dẫn con đi gặp thằng bé.”
Nhưng không đợi được đến tối, Lục U đã năn nỉ mẹ đưa đến bệnh viện ngay.
Tần Mỹ Trân phải chiều theo con gái, lái xe chở cô bé đến bệnh viện thành phố.
Trong sảnh tầng một của khoa cấp cứu, tình cờ gặp mẹ của Vương Vỹ.
Người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt hốc hác, nằm vật ra cáng, gào khóc chạy ra khỏi khoa cấp cứu.
Cạnh cửa đậu một chiếc xe tang màu đen.
Người nằm trên cáng tất nhiên là Vương Vỹ, nhưng không may, cậu đã mất dấu hiệu của sự sống.
Tấm vải trắng phủ lên người cậu.
Tần Mỹ Trân vội vàng che mắt Lục U lại, vì sợ con gái sợ hãi, gây ra bóng ma tâm lý.
Mẹ của Vương Vỹ nhìn thấy cảnh này, bà ta bỗng nhiên tức giận, bà ta hét lên như một người đàn bà chanh chưa —
“Tại sao! Tại sao là con trai của tôi!”
“Con trai của cô...!tại sao con trai của cô vẫn còn sống chứ!”
Tất nhiên người bà ta đang nói đến là Lục Ninh, bởi vì Lục Ninh và Vương Vỹ đã chơi cùng nhau khi vụ việc xảy ra, chỉ có điều sự xuất hiện của Tưởng Đạc đã giúp Lục Ninh trốn thoát.
Tần Mỹ Trân biết hiện tại bà ta đã mất lí trí, người nào mất đi con trai cũng không thể bình thường được, cho nên không quan tâm đến bà ta.
Người phụ nữ kia tức giận chửi rủa đằng sau cô–
“Thằng con hoang kia, tại sao không cứu con tôi mà lại cứu con của cô!”
“Người nên chết là thằng con hoang kia! Nó mới là đứa đáng chết nhất!”
“Ông trời ơi, tại sao ông không mở mắt ra, tại sao lại bắt A Vỹ của tôi đi, lại để cho thằng con hoang kia còn sống!”
“A Vỹ của tôi rất ngoan, nghe lời nhất!”
- -
Mẹ của Vương Vỹ gần như ngã quỵ, bà ta quỳ trên mặt đất và khóc lớn.
Bố của Vương Vỹ cũng tức giận nhưng không còn chỗ nào để trút, nói với viên cảnh sát bên cạnh: “Các anh nhất định phải điều tra thật kỹ sự việc, tuyệt đối không được để lọt bất cứ manh mối nào.”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho nạn nhân.”
“Thằng con hoang trên tầng còn sống cũng là một nghi ngờ lớn.
Phải điều tra kỹ xem giữa nó và kẻ sát nhân có...”
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai cắt ngang lời bố Vương Vỹ.
Mọi người nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước cửa khoa cấp cứu, không ngừng la hét.
Tần Mỹ Trân sợ hãi, vội vã ngồi xổm xuống ôm lấy Lục U: “U U, con làm sao thế? Nói cho mẹ em biết con làm sao thế?”
Lục U mắt điếc tai ngơ trước câu hỏi của mẹ cô bé, cô bé chỉ bịt tai lại, tức giận nhìn bố mẹ Vương Vỹ, liên tục la hét, như thể chỉ dùng những tạp âm này mới có thể dập tắt những ác ý của thế giới đối với cậu.
“Ah ah ah ah ah!”
“Ah ah ah ah ah ah ah!”
Tần Mỹ Trân ôm Lục U và bước nhanh về phía cửa thang máy, mãi cho đến khi bố mẹ Vương Vỹ biến mất khỏi tầm mắt và không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa thì cô bé ngừng la hét.
Bước vào thang máy, Tần Mỹ Trân bất lực nhìn con gái: “U U, con làm sao thế?”
“Con không sao đâu mẹ.” Lục U khôi phục bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu với mẹ: “Con dọa bọn họ đấy.”
Tần Mỹ Trân lo lắng nhìn Lục U, không biết nụ cười này của con gái là thật hay là giả.
Cho đến tận lúc này, bà mới nhận ra rằng Lục U chưa từng có một phút...!thực sự cắt đứt với Tưởng Đạc.
Cả hai diễn đã nhiều năm, tình bạn của họ...!không thể phá hủy được.
Ngoại trừ gia đình, Tưởng Đạc luôn là người xếp đầu tiên trong trái tim Lục U, thậm chí Tưởng Đạc còn sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ gia đình cô bé, bảo vệ em trai của cô bé.
Tần Mỹ Trân không biết đây là loại cảm giác gì, nhưng bà hiểu rằng không ai trên thế giới này thực sự có thể chia cắt hai đứa trẻ này, ngoại trừ cái chết.
...
Bây giờ chỉ có một y tá ở lại cùng Tưởng Đạc, Lục Vân Hải đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy vợ và con gái đi tới, ông đứng dậy, câu đầu tiên ông nói là: “Mệnh của thằng nhóc kia cứng thật đấy.”
Tần Mỹ Trân lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Lúc mới tới đây, cả người nó đầy máu, nhìn không khác gì người máu cả, vết thương khắp nơi mà không rên một tiếng nào...”
Lời còn chưa kịp nói xong, Tần Mỹ Trân đã đẩy ông một cái, Lục Vân Hải nhìn thấy con gái đứng bên cạnh, lập tức thay đổi lời nói: “Đa số đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng.
Chỉ là đã nhiều ngày không ăn gì, cả người đã mệt lả đi, nhưng lúc này không thể cứ cho nó ăn là được, nên bác sĩ đã truyền nước cho nó, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Công an vừa đến lấy lời khai, ý thức của thằng bé cũng tỉnh táo rồi.”
Biểu hiện của Lục U tốt hơn một chút, đứng ở cửa phòng bệnh một lát vẫn không có dũng khí đi vào.
Tần Mỹ Trân hỏi: “U U, không phải mấy ngày nay con luôn lo lắng sao, sao không vào đi.”
Lục U cúi đầu, đột nhiên có chút sợ hãi, sợ bản thân hiện tại không có dũng khí đối mặt với cậu.
Chắc chắn sẽ rất khó chịu, rất khó chịu.
Lục Vận Hải mở cửa phòng bệnh ra, dẫn Lục U đi vào: “Dù sao Tưởng Đạc cũng là ân nhân của nhà chúng ta, đợi mấy ngày nữa thằng bé khỏe hơn một chút, bố sẽ đưa Lục Ninh tới để cảm ơn thằng bé.”
Nhất là sau khi chứng kiến cảnh bất hạnh của Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên, bố mẹ Lục càng lo lắng và sợ hãi hơn.
Vốn Tưởng Đạc có thể may mắn tránh thoát khỏi chuyện này, nếu như không phải cậu giúp Lục Ninh giữ hung thủ lại, người bị hại chính là Lục Ninh rồi.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, nếu Lục Ninh gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, gia đình bọn họ sẽ ra sao.
Trong lòng bọn họ đã coi Tưởng Đạc là ân nhân rồi, sau này dù có đối xử tốt với cậu như thế nào đi nữa cũng là điều đương nhiên, bọn họ sẽ đối xử với cậu như con ruột của mình.
Lục U đứng ở cửa không dám đi vào, dường như trong lòng Tưởng Đạc có chút cảm giác, mở mắt ra kêu một tiếng rất yếu ớt: “Em tới rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cậu, Lục U ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh.
Rõ ràng cậu đã gầy hơn trước, khuôn mặt vốn dĩ có đường nét rõ ràng giờ đây càng trở nên sắc bén, làn da nhợt nhạt, nứt nẻ, đôi môi mỏng cũng khô ráp.
Cậu bình thản nhìn cô bé, đôi mắt đen như có một sức hút vô hình cuốn cô bé vào trong, chìm càng lúc càng sâu hơn.
Tưởng Đạc thấy cô bé lúng túng đứng bên cạnh cửa, khóe miệng nở nụ cười: “Có phải bây giờ anh xấu quá rồi, nên em gái cũng không nhận ra anh nữa không.”
Lục U đã chuẩn bị rất nhiều rất nhiều lời quan tâm, nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, không nói được lời nào.
Cô bé lặng lẽ đi tới gần cậu, ngồi ở mép giường, cúi đầu nghịch móng tay.
Tưởng Đạc cũng lặng lẽ nhìn cô bé, ánh mắt rất sâu, cảm xúc cũng mãnh liệt.
Bò trở lại từ bờ vực của cái chết, gặp lại cô bé, thật tốt quá.
Lục U nghẹn một hồi mới run rẩy hỏi cậu: “Anh...!có đói không?”
“Trước đây có đói, nhưng bây giờ đã đói đến tê dại rồi, không còn cảm giác nữa.
Bác sĩ nói phải qua một khoảng thời gian nữa anh mới có thể ăn được.”
“Mẹ em nấu cháo cho anh đó, lát nữa anh ăn nha.”
“Ừm.”
Tưởng Đạc cúi đầu cười, Lục U nhìn hắn: “Anh còn cười được à, vết thương trên người không đau sao?”
“Anh không cảm nhận được nữa.” Tưởng Đạc nói: “Chỉ là… nhìn thấy em đã muốn cười.”
“Em buồn cười lắm à!”
“Ừm.”
“Hừ!”
Lục U bĩu môi: “Vậy hôm nay để cho anh cười là được rồi.”
Cô bé vẫn đang mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, làn da trắng như sữa, lông mi mỏng như một chiếc cọ nhỏ, cực kỳ dễ thương.
Sau khi nhìn thấy địa ngục Tu La đáng sợ nhất, Tưởng Đạc lại nhìn thấy cô bé, như thể cậu đã nhìn thấy ánh sáng ấm áp thuần khiết nhất trên thế giới này.
Được cô bé soi sáng, tất cả những đau khổ mà cậu đã trải qua trong quá khứ đều trở nên không đáng kể.
Tưởng Đạc không khống chế được khóe miệng nhếch lên, rất muốn cười thật vui vẻ.
Lục U không dám hỏi cậu đã trải qua chuyện gì, nhìn vết bầm trên mặt, lại sờ băng trên đầu: “Đau không?”
Tưởng Đạc lắc đầu: “Anh không cảm nhận được nữa.”
“Thật sao?”
“Anh nói dối em khi nào chứ.”
Tưởng Đạc trả lời qua loa, không muốn cô bé hỏi thêm nữa.
Cậu liếc nhìn váy áo lấm lem, tóc bay tán loạn của cô bé, hỏi: “Mấy ngày nay không gặp, em đã trở thành con mèo nhỏ bẩn thỉu rồi sao?”
“Hôm nay em với Tưởng Hằng đánh nhau đấy, ai kêu nó đặt lên bàn anh mấ...” Lục U dừng lại, không nói gì, chỉ là “hừ” một tiếng.
“Em được quá nhỉ, còn có thể đánh nhau với con trai.”
“Đừng có coi thường em, em lợi hại lắm đấy.”
Tần Mỹ Trân ở ngoài cửa cẩn thận nghe cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, tất cả đều là lời nói bướng bỉnh giữa trẻ con, lúc này bà mới yên tâm một chút, dù sao quan hệ giữa bọn chúng vẫn là tình bạn giữa trẻ con mà thôi.
Nhưng tình bạn này lại thân thiết hơn người bình thường rất nhiều.
Tần Mỹ Trân nói: “Tiểu U, để Tưởng ca ca nghỉ ngơi đi, con cũng nên trở về làm bài tập rồi.”
Lục U cũng để ý thấy Tưởng Đạc lúc này đang cố gắng nói chuyện phiếm cùng mình, vì thế cô bé ngoan ngoãn đứng dậy nói: “Ca ca, anh nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày mai tan học em lại vào thăm anh.”
Tưởng Đạc gật đầu, ánh mắt dính trên người cô bé như nam châm.
Khi cô bé đi tới cửa, Tưởng Đạc đột nhiên nói: “Lục U.”
Lục U quay đầu nhìn lại cậu.
“Còn sống, thật tốt.”
Một nụ cười yếu ớt tràn ra nơi khóe miệng cậu, đôi lông mày cong cong như ngập tràn ánh nắng, khóe mắt cũng sáng ngời.
Có thể gặp lại em, thật tốt..