Chia tay tình đầu

[2]
Hai người rời khỏi hội trường, Lâm Hân kéo Hứa Noãn ra sân bóng rổ, đi dạo dưới nắng chiều.
Lâm Hân chỉ tay về phía những em sinh viên năm thứ nhất, thứ hai đang ôm bóng rổ lao như bay và than thở với Hứa Noãn:
“Hồi mình mới vào đại học, mẹ mình dặn đi dặn lại hàng tỷ lần “Lâm Hân à, con đừng có mà yêu đương đấy, ảnh hưởng đến học tập.” Thế là mình ngoan ngoãn không yêu đương gì cả. Kết quả là năm nay là năm thứ tư rồi, trong mắt những em khóa dưới thì mình đã thuộc hàng “bà cô” rồi! Cậu nói mà xem, có phải bố mẹ chúng ta không được học đại học nên không biết rằng đại học là thánh đường bồi dưỡng thần tình yêu, thần ngủ và những tay game siêu hạng không?”
 
Hứa Noãn lại cười, đôi môi màu cánh sen xinh xắn khẽ nhếch lên, tạo thành đường cong mềm mại, đẹp đến mê hồn, chỉ có điều đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn man mác.
Lâm Hân hỏi:
“Mẹ cậu cũng dặn dò cậu như thế chứ?”
Hứa Noãn chưa kịp trả lời thì đột nhiên Lâm Hân chuyển chủ đề:
“Cô bé tuần trước đi cùng cậu và Triệu Tiểu Hùng là ai đấy? Trông nó rất giống cậu!”
Hứa Noãn ngây người, mặt đỏ như gấc chín, hoảng hốt trả lời:
“À… là Tiểu Điệp? Em…mình.”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ như tan biến vào không khí.
Lâm Hân ngạc nhiên:
“Em cậu? Em ruột cậu?”
Hứa Noãn đỏ mặt. Cô gật đầu, không nói gì, mắt nhìn sang hướng khác.
“Em cậu thật giống cậu!” Lâm Hân nói.
Sau đó cô ấy lại lẩm bẩm một mình về những cậu bé đang đầm đìa mồ hôi trên sân bóng rổ.
“Em cậu nhiều lắm là bảy, tám tuổi. Sao lại cách cậu nhiều tuổi như vậy nhỉ? Cậu mười lăm, mười sáu tuổi mẹ cậu mới đẻ em cho cậu, chắc chắn là vỡ kế hoạch, đáng bị phạt lắm!”
Hứa Noãn gượng cười, miễn cưỡng gật đầu cho đỡ ngượng.
Chiều tối, Hứa Noãn tạm biệt Lâm Hân, quay về phòng của mình.
Cô sống trong một căn nhà nhỏ trên đường Minh Dương. Căn nhà một tầng, bên cạnh một vườn hoa nhỏ xinh xắn. Ngôi nhà gần ủy ban thành phố, cách phía sau nhà chưa tới 800 mét là trung tâm mua sắm. Nơi đây cây cối tươi tốt, hương hoa thơm mát, chim chóc véo von, có thể coi là một nơi yên tĩnh trong chốn phồn hoa này.
Hứa Noãn thường ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, cô gần như ngồi bất động để quan sát hoạt động của đàn kiến dưới mặt đất. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào mái tóc đen nhánh của cô. Đôi khi Triệu Tiểu Hùng cũng ngồi cạnh cô, họ cùng đếm kiến.
Căn nhà yên tĩnh này là do một người đàn ông tên là Trang Nghị cho cô. Thay vì nói anh ta giam cầm cô bốn năm, chi bằng nói anh ta đã cho cô sự yên ổn suốt bốn năm.
Không phải lo cái ăn cái mặc, không phải bon chen giữa dòng đời.
Chỉ có điều, mọi thứ giữa anh và cô đều là bí mật.
Bí mật đến nỗi ngay cả người bạn thân nhất là Lâm Hân cũng không hề hay biết.
Hứa Noãn mở cửa phòng, vứt tập sách vở xuống đất.
Cô đang định bật đèn thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen như hồn ma ngồi trên ghế sofa, cô sợ đến nỗi suýt nữa hét lên. Nhưng tiếng hét vẫn tắc nghẹn ở cổ họng thì mùi nước hoa quen thuộc pha trộn giữa hương hoa oải hương và hương bạc hạ khiến cô lập tức nhận ra người ngồi trước mặt mình là ai.
“Sao…sao anh lại đến đây?” Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Noãn cố gắng dựa người vào cửa, ấp úng hỏi.
Bốn năm nay, quan hệ giữa cô và anh ta rất khó có thể nói cho rõ ràng. Cô oán hận anh ta, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào anh ta.
Người đàn ông ấy không đứng lên, vẫn ngả người trên ghế sofa. Anh ta nhìn Hứa Noãn, nhếch mép cười, lộ đường cong trên khóe môi hết sức gợi cảm. Đôi mắt giống như mặt hồ gợn sóng, sâu không thấy đáy, anh ta nói:
“Không sao! Lẽ nào cô vẫn còn mong có người đàn ông khác ghé thăm căn nhà này?”
Nói xong, anh ta đứng dậy, giống như một bóng đen khổng lồ từ từ tiến về phía Hứa Noãn.
Hứa Noãn bất giác lùi ra sau, nhưng cô phát hiện mình đã đứng sát cánh cửa, thế nên cô vội vàng giải thích:
“Anh Trang! Tôi không có ý đó.”
Trang Nghị cười, anh ta cảm nhận được sự xa cách trong cách xưng hô ấy của Hứa Noãn. Tuy điều đó khiến anh ta không vui, nhưng anh ta rất hài lòng với dáng vẻ hoảng sợ giống như chú nai con của Hứa Noãn mỗi khi nhìn thấy mình.
Anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Noãn và nói:
“Cô cố làm ra cái vẻ đáng yêu lôi cuốn như thế này, dường như là rất hiểu “khẩu vị” của bọn đàn ông. Sao? Vẫn chưa quên được “nghề cũ” của mình à?”
Hai tiếng “nghề cũ” giống như hàng ngàn mũi kim lạnh lẽo được tẩm độc đâm vào xương tủy của cô. Nó đục ruỗng, ăn mòn lòng tự tôn của cô.
Năm mười chín tuổi, cô đã bán rẻ thân thể của mình trước mặt Trang Nghị, để lại vết nhơ vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Hứa Noãn nhìn Trang Nghị, những lời chế nhạo đó của anh ta tuy khiến cô đau lòng nhưng cô cũng trở nên chai lì. Cô rơm rớm nước mắt, chọn cách im lặng không nói gì.
Một lúc sau, cô lặng lẽ nói:
“Anh Trang! Nếu anh không có chuyện gì cần dặn dò, vậy thì tôi đi nghỉ đây.”
Nói xong cô đi qua người Trang Nghị, tiến về phía phòng ngủ.
Cô đúng là Hứa Noãn, một Hứa Noãn luôn thầm lặng.
Tình yêu thầm lặng, nỗi oán hận thầm lặng, sự nhẫn nhịn thầm lặng.
Cho dù trong lòng có trào dâng hàng nghìn cuộn sóng lớn, cho dù trời long đất lở, nhưng cô vĩnh viên giống như bông hoa sen ngủ say trong bức tranh thủy mặc. Điều này khiến Trang Nghị không thể chịu đựng được. Trong mắt anh ta, một người phụ nữ có thể khóc lóc với mình, có thể nổi điên lên với mình, nhưng tuyệt đối không được bỏ qua mình, coi thường mình.
Nó khiến anh ta rất căm hận Hứa Noãn.
Vì vậy, không đợi Hứa Noãn đi qua, anh ta liền nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, lôi thật mạnh, áp sát cơ thể nhỏ nhắn của cô vào tường. Hai tay anh ta giống như đôi gông xiết chặt hai cánh tay cô, người cô như bị dán chặt vào tường. Vạt áo sơ mi của Hứa Noãn bị kéo xếch lên, để lộ vòng eo thon trắng mịn, đầy quyến rũ. Từng cơn gió lùa vào khiến cô thấy se lạnh, người cô run lên. Cô muốn thoát khỏi sự kìm hãm này của Trang Nghị.
Trang Nghị ngước đôi mắt gườm gườm nhìn cô. Anh ta hoàn toàn không để ý đến sự gợi cảm nơi vòng eo của Hứa Noãn, nói cách khác là anh ta đã nhìn thấy vẻ đẹp kiều diễm như thế quá nhiều rồi. Anh ta hạ thấp giọng, giọng như ra lệnh:
“Thời gian này, cô phải ngoan ngoãn ở nhà, không được phép đi đâu, đặc biệt là không được đến trường!”
Sở dĩ Trang Nghị nói như vậy là vì anh ta biết, vụ tai nạn của Lý Lạc và vụ tự tử của Lương Tiểu Sảng sẽ khiến Hứa Noãn trở thành tiêu điểm săn tìm của giới truyền thông. Anh ta không muốn thân phận của cô bị bại lộ, đặc biệt là lúc này.
Hứa Noãn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, cô nhếch mếp lạnh lùng: “Người cho tôi đi học là anh, không cho tôi đi học cũng là anh. Sao anh thay đổi như chóng chóng vậy? Chẳng qua tôi cũng chỉ là con rối nghe theo sự sắp đặt của anh. Một cô gái để mặc cho anh điều khiển, việc gì anh phải đích thân đến tận nơi? Anh chỉ cần gọi điện thoại cho trợ lý, bảo tôi làm theo là được chứ gì?”
Chỉ có điều cuối cùng Hứa Noãn đã không bật ra những lời ấy. Những người thuộc cung Bảo Bình đều như vậy, người ngoài không thể biết được nước trong bình nông hay sâu.
Hứa Noãn chỉ lạnh lùng nhìn Trang Nghị, đôi mắt ẩn chứa niềm oán hận. Điều đó khiến Trang Nghị không thoải mái chút nào. Anh ta đưa một tay lên, bóp chặt cái cằm nhỏ xinh của Hứa Noãn, ghé sát khuôn mặt lạnh lùng vào tai cô, giọng mỉa mai:
“Đừng có mà ngang bướng, đừng có tỏ vẻ bất cần đời với tôi! Cô hãy nhớ cho rõ, mạng sống của cô đang nằm trong tay tôi.”
Hứa Noãn ngoảnh mặt sang chỗ khác, cô vẫn im lặng, hai hàng mi rủ xuống, người cô đang run lên.
Đúng vậy! Mạng sống của cô vẫn đang nằm trong tay anh ta. Mặc dù cô không sợ chết vì cô coi như mình đã chết vào cái đêm lần đầu tiên cô gặp Trang Nghị cách đây mấy năm trước rồi. Chỉ có điều, cô không muốn em đứa gái nhỏ Hứa Điệp của mình phải chết.
Hứa Điệp là mạng sống của Hứa Noãn.
Hứa Điệp cũng là quân cờ mà Trang Nghị muốn uy hiếp Hứa Noãn.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh ta. Ánh mắt anh ta ẩn chứa chút gì đó mệt mỏi.
Trang Nghị buông tay Hứa Noãn, chỉnh sửa lại quần áo, nới lỏng chiếc cà vạt màu tím.
Anh ta nói với Hứa Noãn:
“Đi rót cho tôi cốc nước, nước lạnh ấy!
Giọng điệu ra lệnh như giọng ông chủ nói với người hầu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui