[3]
Lần đầu tiên gặp Trang Nghị, Hứa Noãn mười chín tuổi.
Hôm ấy, tuyết phủ trắng trời.
Khi đó Hứa Điệp – em gái của cô – vẫn chưa đầy ba tuổi. Nó nằm co quắp, run rẩy trong chiếc chăn cũ nát dưới căn nhà đang xây dở, giống như một con tôm luộc. Nó đã ho rất nhiều ngày rồi. Nằm trong vòng tay của Hứa Noãn, Hứa Điệp vừa ho vừa quấy khóc vì đau đớn. Cuối cùng, nó không còn chút sức lực nào nữa, không thể ho cũng không thể quấy khóc, dường như chỉ có thể chờ đợi Thần chết đến đưa mình đi.
Gió từ bốn phía lùa vào phòng, cuốn theo những bông tuyết li ti. Tuyết rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé, đỏ ửng của Hứa Điệp, tan thành nước.
Trên chiếc bếp than nhặt được trong đống rác là những miếng thịt chó còn sót lại, mùi thịt chó thơm khen khét lan tỏa trong không khí, nhưng vì không có gia vị nên mùi vị ấy lẫn chút gì đó tanh tanh.
Hai hôm trước Triệu Tiểu Hùng đã lôi ở đâu về một con chó. Lúc ấy, đã hai ngày họ không có thứ gì lót dạ. Vài tuần truớc, Triệu Tiểu Hùng bị thương ở chân khi đang làm việc trong công trường nên bị quản đốc đuổi việc. Chút tiền còn lại cũng đã tiêu sạch vào việc băng bó vết thương cho anh. Hứa Noãn làm công việc đan áo len, tính tiền theo sản phẩm, ông chủ vẫn nợ lương, vì vậy họ đành phải nhịn đói.
Hôm ấy, Triệu Tiểu Hùng lê cái chân khập khiễng ra ngoài. Lúc quay trở về, vừa bước vào cửa anh đã tươi cười hớn hở nói với Hứa Noãn:
“Cuối cùng thì chúng ta đã có cái ăn rồi, không phải ngồi chờ chết nữa.”
Lúc ấy Hứa Noãn đang ôm Hứa Điệp ốm yếu trên tay, cô giật nảy mình khi nhìn thấy Triệu Tiểu Hùng toàn thân dính đầy máu đang lôi con chó becgie đã chết cứng vào nhà.
Sau khi lôi con chó ấy về, Tiểu Hùng không thể bò dậy được nữa. Toàn thân anh đầy vết chó cắn. Anh nằm co quắp trong góc tường, nghiến răng, không rên rỉ. Hứa Noãn kiểm tra vết thương của anh, vết máu đỏ tươi, vết cắn rất sâu, có chỗ đã lở loét từng mảng. Môi dưới của anh cũng bị rách một miếng, vết rách dài xuống tận cằm. Hứa Noãn nhìn anh mà không cầm được nước mắt.
Triệu Tiểu Hùng cố gắng mở mắt nhìn Hứa Noãn, gắng mỉm cười, đôi môi bị thương run rẩy thều thào:
“X…i…n…lỗi! Đều tại anh không cẩn thận nên mới bị ngã gãy chân…Anh đã hứa với em, lần này nhận được tiền lương, chúng ta sẽ thuê một căn phòng nhỏ, không ở tòa nhà đang xây dở này nữa… haizzz, chỉ tại anh vô dụng, khiến hai người…phải nhịn đói.”
Mỗi câu nói của Triệu Tiểu Hùng đều chạm vào vết thương ở môi dưới, anh đau đớn vô cùng nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, không để lộ ra ngoài, cố gượng cười với Hứa Noãn.
Giọt nước mắt lăn trên má Hứa Noãn chợt rớt xuống vết thương của Triệu Tiểu Hùng. Nước mắt mặn chát khiến vết thương càng xót hơn. Triệu Tiểu Hùng nắm chặt tay, anh gắng gượng đưa tay lên, muốn lau nước mắt cho Hứa Noãn. Nhưng nhìn thấy bàn tay nứt nẻ, móng tay dính đầy bùn đất của mình, anh lại ngượng ngùng rụt lại. Bao nhiêu năm nay, Hứa Noãn trong lòng anh giống như bông sen trắng đang hé nở, cho dù cô có lún sâu trong bùn thì anh vẫn coi cô là vật báu.
Cuối cùng, Tiểu Hùng chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, cố gắng mỉm cười để cô yên tâm. Anh nén đau.
“Ngốc à! Anh không đau, không đau thật mà!”
Nhưng cảm giác đau đớn như bị bóc từng mảng da mỗi khi mở miệng nói khiến nước mắt anh trào ra ngoài. Mặc dù vậy, anh vẫn cố gắng mỉm cười cho Hứa Noãn thấy.
Hứa Noãn run run đặt bàn tay mình lên miệng anh, không để anh nói tiếp nữa. Nước mắt cô cứ tuôn dài mãi không thôi.
Cô và anh đã dựa vào nhau để tồn tại trong cái thành phố đầy hỗn loạn này.
Cùng chia nhau một củ khoai nướng, cùng ăn chung một hộp cơm, uống chung một cốc nước.
Tối hôm ấy, Hứa Noãn nhắm mắt nhắm mũi, cố gắng không để mình bị nôn khi cạo lông, mổ thịt con chó ấy… Nó chính là bữa ăn cứu mạng của họ.
Trước đây, Hứa Noãn cũng giống như những cô gái khác, rất yêu những con vật nhỏ.
Hồi trước nhà Mạnh Cổ có nuôi một con chó vàng. Mạnh Cổ gọi nó là con Vàng. “Công việc” của nó rất bận rộn, nếu không theo Mạnh Cổ đến trường thì cùng con Mực bên hàng xóm đến làng bên “thăm hỏi” nhưng con chó khác. Thỉnh thoảng, khi Hứa Noãn giặt quần áo ở ven sông thì con vàng cũng theo đuôi cô. Theo sau còn có Mạnh Cổ và chú út ngốc nghếch Mạnh Cẩn Thành – một chàng trai xinh trai, với đôi mắt đẹp như tranh vẽ.
Chút út Cẩn Thành ngốc nghếch, anh Mạnh Cổ xấu xa và con Vàng bận rộn.
Đó đã từng là một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của Hứa Noãn trước khi cô bước sang tuổi mười sáu.
Nhưng sau năm mười sáu tuổi, biến cố cuộc đời đã xảy đến với Hứa Noãn, khiến cô không thể không cùng Triệu Tiểu Hùng trốn khỏi làng Hoa Đào, trốn khỏi nhà họ Mạnh đã nhận nuôi cô.
Trước đó không lâu, cô còn nhớ mình đã từng dính một bông Thương nhĩ vào áo của Mạnh Cổ. Cô thiếu nữ mười sáu tuổi, ngây thơ, trong sáng nhưng đã có một thứ tình cảm đặc biệt. Cô gọi: “Anh Mạnh Cổ!” Anh gọi “Nguyễn Nguyễn!” – đó là tên trước đây của cô.
“Nguyễn Nguyễn, suốt đời này anh sẽ không làm mất bông Thương nhĩ này!” Chàng Mạnh Cổ 19 tuổi đã nói với cô như thế.
“Vì sao?”
“Vì bông Thương nhĩ này chính là Nguyễn Nguyễn, Mạnh Cổ suốt đời không rời xa Hứa Nguyễn Nguyễn.”
“Anh nói dối. Bà nội nói mấy hôm nữa anh sẽ lên tàu rời khỏi làng Hoa Đào, ra thành phố học đại học.”
“Vậy thì anh sẽ mang bông Thương nhĩ này đi theo. Thương nhĩ luôn ở bên mình anh và Nguyễn Nguyễn luôn ở trong tim anh.”
…….
Thương nhĩ luôn ở bên mình anh và Nguyễn Nguyễn luôn ở trong tim anh.
Trong đêm tối lạnh giá, mùi thịt chó lan tỏa khắp khu nhà đang xây dở dang. Hứa Noãn nhớ lại năm mười sáu tuổi, nhớ lại lời Mạnh Cổ đã nói với mình mà không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào.
Cô nhìn đứa em gái đáng thương bên bếp lửa, cơ thể nhỏ bé của nó đang co giật, dường như nó có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy sợ. Cô quay lại nhìn Triệu Tiểu Hùng đang co quắp trong góc tường. Mấy hôm trước anh bị chó cắn khắp người, đã không thể trở thành bờ vai cho chị em cô nương tựa.
Hứa Noãn biết rằng những lời hứa có cánh thời niên thiếu không có tác dụng gì nữa. Thứ duy nhất có thể cứu sống em gái và Triệu Tiểu Hùng chính là tiền, nói cho trau chuốt một chút chính là Nhân dân tệ, loại tờ giấy màu cánh hoa đào.
Không còn sự lựa chọn nào khác.
Hứa Noãn quệt nước mắt, cô nhìn đứa em gái đỏ ửng như con tôm chín, hạ quyết tâm thêm một lần nữa.
Cứ làm như thế, cho dù là sai!
Chỉ có thể làm như thế, dẫu biết là sai!
Đêm hôm ấy, Hứa Noãn quyết định sẽ bán thân cho người đàn ông nào có thể bỏ tiền chữa trị cho Hứa Điệp. Dù ông ta già đến đâu, xấu đến đâu… Hứa Noãn thầm nghĩ, cô nhắm chặt mắt lại.
Thế là trong đêm tối tuyết phủ trắng trời đó, nhân lúc Triệu Tiểu Hùng ngủ say, Hứa Noãn lẻn bước ra ngoài. Trước ngực cô là sợi dây đeo cổ của con chó mà Triệu Tiểu Hùng bắt được. Anh đã đeo nó vào cổ cô, nói rằng nó có thể bảo vệ cô. Thực ra, anh chỉ thấy Hứa Noãn xinh đẹp như vậy mà không có thứ đồ trang sức nào. Mỗi lần đi qua các cửa hàng trang sức, anh rất muốn mua cho cô một sợi dây chuyền.
Nhưng đứa em gái nhỏ của Hứa Noãn ngay từ khi mới chào đời đã ốm yếu. Anh và cô không thể không tiết kiệm từng đồng, từng hào. Dù tiết kiệm như vậy thì họ vẫn phải sống chui lủi trong những tòa nhà đang xây dở trong thành phố xa hoa, tráng lệ này.
Thành phố lúc nửa đêm không có sao. Hứa Noãn nhìn tấm thẻ nhỏ trước ngực, nhớ đến Tiểu Điệp đáng thương và Triệu Tiểu Hùng toàn thân đầy máu. Trong lòng cô trào dâng nỗi tuyệt vọng – Trên cái thế giới này, ai có thể bảo vệ ai được đây?
Những bông tuyết lạnh lẽo khẽ rơi, Hứa Noãn giống như một thiên thần bị bở rơi, lưu lạc giữa trốn trần gian. Tuyết rơi xuống người cô giống như nụ hôn cảm thông của thượng đế.
Hứa Noãn không biết mình đã quanh quẩn trên con phố này bao nhiêu lâu. Thỉnh thoảng có những người đàn ông lạ mặt đi ngang qua cô, có người nhìn cô với ánh mắt tò mò, có người ngắm nghía cô từ đầu đến chân.
Cô cúi đầu, bặm môi, không ngừng khích lệ bản thân mình.
Nhưng mỗi khi có người đàn ông lạ mặt đi ngang qua, cô lại không thể mở miệng ra được.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mạnh Cổ. Anh gọi tên cô, đặt bông Thương nhĩ màu xanh dịu nhẹ với những chiếc gai mềm mại vào lòng bàn tay cô. Nụ cười của anh mới dịu dàng và ấm áp làm sao. Sau đó, anh khẽ cầu xin cô:
“Nguyễn Nguyễn, nghe lời anh, về nhà đi, không được bán rẻ bản thân, đợi anh quay về…
… Nguyễn Nguyễn, anh đang tìm em. Chỉ là tạm thời anh chưa tìm thấy con đường có thể đến được chỗ em. Anh xin em, xin em đừng làm chuyện dại dột như vậy, đừng mà!”
……
Những lời nói từ trong một thế giới huyền ảo mơ hồ nào đó vọng về. Tiếng gọi của Mạnh Cổ giống như dầu sôi đổ vào tim Hứa Noãn, khiến cô đau đớn tột cùng.
Cô vội đưa tay che ngực, nhắm nghiền đôi mắt. Nước mắt rơi bay lẫn vào trong gió tuyết, cô đã hết lần này đến lần khác tự nhủ:
“Từ bỏ đi! Từ bỏ đi! Từ bỏ ý nghĩ đáng sỉ nhục ấy đi! Nếu không Mạnh Cổ sẽ vĩnh viễn không yêu mày nữa đâu.”
Sau đó cô lại cười mỉa mai “Mày đúng là con ngốc, tỉnh lại đi! Mạnh Cổ đã không còn yêu mày nữa rồi! Ba năm trước, khi anh ta bỏ rơi mày ở làng Hoa Đào, một mình lên tàu xuống phía Nam thì anh ta đã không còn yêu mày nữa. Nếu anh ta yêu mày thì khi mày trải qua biết bao đau khổ chạy đến bên anh ta thì anh ta đã không bảo Triệu Tiểu Hùng nói với mày là anh ta không muốn gặp lại mày nữa sao?
…Đúng vậy, đã hết yêu rồi!
Dù mày trao trái tim cho ai, trao thân thể cho ai thì vĩnh viễn không liên quan đến người đàn ông tên là Mạnh Cổ ấy nữa.
Đối với anh ta, mày chỉ là quá khứ, là một người anh ta không còn muốn quan tâm.”
……
Hứa Noãn òa khóc, tim cô như đang rỉ máu. Cô gần như đã tuyệt vọng. Cô không muốn bán thân, không muốn nhục nhã. Cô cũng đã hứa với Triệu Tiểu Hùng, không bán rẻ bản thân mình. Hơn nữa, tuy cô không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn khao khát. Nỗi khao khát hèn mọn, ti tiện, khao khát một ngày nào đó, khi Mạnh Cổ trở về bên cô, yêu cô một lần nữa, dù cô không còn trọn vẹn như lúc đầu, nhưng ít ra thì cũng có thể bớt nhơ bẩn một chút, trong trắng hơn một chút. Dù chỉ là một chút thôi cũng đủ khiến cô yên lòng.
Trên thế giới này không có người phụ nữ ngốc nhất, chỉ có người phụ nữ ngốc hơn. Họ luôn luôn ôm quá nhiều ảo tưởng trong tình yêu. Cho dù người đàn ông trong cuộc tình ấy đã từng khiến họ bị thương tích đầy mình. Dù có oán trách, có căm hận đến đâu thì họ vẫn không thể kiềm chế được bản thân trước ý nghĩ có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ dang rộng vòng tay với họ một lần nữa, cho dù chỉ ngoặc tay thôi cũng được.
Sự bi thương của tình yêu chính là ở chỗ không bao giờ có sự ngang bằng. Chỉ cần một cái ngoặc tay tùy tiện của một người cũng đủ khiến người kia gửi gắm tình yêu và hy vọng suốt đời.
Hứa Noãn nhắm chặt mắt, hình ảnh Hứa Điệp nhỏ bé lại hiện lên trong đầu cô. Đôi môi nứt nẻ ấy, khuôn mặt đỏ ửng ấy, cơ thể đang co giật ấy… dường như cô nghe thấy tiếng nức nở lẫn trong gió tuyết, dường như nó đang vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cô, không ngừng gọi “Chị ơi! Chị ơi!…”
Trái tim của cô như vỡ vụn ra từng mảnh.
Trong đêm tối gió tuyết, trên con phố dài tít tắp, Hứa Noãn không biết gửi gắm nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình vào đâu. Cô giống như một đứa trẻ lạc đường, chờ đợi cuộc đời cứu vớt.
Và… Trang Nghị đã xuất hiện vào khoảnh khắc ấy. Anh mặc chiếc áo gió màu đen, lặng lẽ đi trong đêm tuyết, giống như một con báo tuyết săn mồi, tao nhã mà lạnh lùng.
Nước mắt của Hứa Noãn đã cạn, cô biết rằng nếu mình còn chần chừ thêm một phút nữa thôi thì bệnh của Hứa Điệp sẽ càng nặng hơn. Nếu Hứa Điệp chết thì cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Vì vậy, cô nói với mình “Hãy nhắm mắt, nhắm mắt, dũng cảm đi về phía người đàn ông trước mặt kia.”
Cô loạng choạng bước tới trước mặt Trang Nghị, bàn tay buốt giá vẫn chưa kịp chạm vào vạt áo của anh thì đã bị anh nắm chặt lấy. Bàn tay của anh rất ấm áp, khiến cô nhớ đến mùa xuân ở miền Nam.
Trang Nghị không ngờ cô gái này lại chắn đường mình. Vốn là người có tinh thần cảnh giác cao độ nên anh đã ngăn bàn tay đang hướng về phía mình lại. Anh nắm bàn tay buốt giá, dường như sự buốt giá ấy toát lên niềm tuyệt vọng khôn cùng. Nhưng anh không quan tâm đến điều đó, điều anh quan tâm là rốt cuộc chủ nhân của bàn tay này muốn gì – là quả bom sắc dục của kẻ thù trong giới làm ăn, hay một kẻ có ý đồ đen tối nào đó? hay chỉ là một cô gái bình thường lưu lạc đầu đường xó chợ?
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái trong bóng tối, lạnh lùng hỏi:
“Cô muốn gì?”
Hứa Noãn ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô không ngờ người đàn ông này lại đẹp trai tuấn tú đến thế, giống như thiên thần trong bóng đêm, bay cùng những bông tuyết. Khuôn mặt của anh đẹp đến nỗi khiến cô cảm thấy sợ. Cô thấy mình nói ra những lời mình định sẽ nói chẳng khác nào bôi nhọ anh. Nhưng nghĩ đến Hứa Điệp đang trong cơ nguy kịch, cô không kìm lòng được, quyết vứt bỏ lòng tự tôn của mình, cô ấp úng:
“Anh… anh… hãy… đưa tôi về nhà!”
Trang Nghị vẫn chưa kịp trả lời thì đám đệ tử đi sau nhìn thấy có người “bất ngờ tấn công” ông chủ của mình, vội chạy đến. Hứa Noãn chưa kịp nói hết câu thì đã có một người đàn ông quắc mắc xông tới đẩy cô ra và quát:
“Muốn chết à?”
Trong khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé, buốt giá kia tuột khỏi bàn tay của mình, đột nhiên Trang Nghị có cảm giác mềm yếu rất khó diễn tả, giống như tay anh vừa lướt qua một nhánh cỏ non vậy. Anh hơi do dự, đang định quay lại nhìn cô gái thì bị một đệ tử ngăn lại, vẫn là người đàn ông với đôi mắt dài dữ dằn ấy. Anh ta lo lắng nói:
“Ông chủ! Tối nay phải làm chuyện lớn.”
Trang Nghị giật mình, lấy lại bình tĩnh, dường như niềm xúc động khi nắm bàn tay lạnh buốt lúc nãy đã tan biến hết.
Anh vội vàng quay người lại, ngoái đầu nhìn Hứa Noãn rồi bước đi.
Sau này, Hứa Noãn vẫn không bao giờ quên ánh mắt của Trang Nghị khi anh bước đi. Ánh mắt ấy giống như bông hoa sen trước tượng phật, mang theo sự dịu dàng và sự quan tâm vừa chu đáo lại vừa có vẻ xa vời.
Mỗi khi nhớ lại lần gặp gỡ ấy, lần gặp gỡ đầu tiên giữa mình và Trang Nghị, Hứa Noãn đều thấy nó khác xa với những gì trong tiểu thuyết tình cảm. Trong tiểu thuyết, khi nhân vật nữ chính gặp khó khăn, sẽ có một bàn tay to lớn, tiếp thêm sức mạnh và hơi ấm cho cô gái, đưa cô ra khỏi nỗi tuyệt vọng. Nhưng hiện thực hoàn toàn không như vậy. Dù hôm ấy, cô gặp Trang Nghị, nhưng Trang Nghị đã không chìa tay ra với cô.
Có lúc Trang Nghị cũng nhớ lại lần đầu gặp gỡ. Khi ấy, anh có thể cảm nhận được chắc hẳn cô gái kia phải đau khổ giày vò như thế nào, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì cô ấy sẽ không bán mình trong đêm gió tuyết lạnh lẽo như thế. Anh muốn cho cô ít tiền, bảo cô về nhà, không nên bán rẻ nhân cách… Nhưng trong cái ngày có “chuyện lớn” phải giải quyết thì tất cả đều bị bỏ qua.
Từng có người nói “Có những người đã lỡ một bước, đồng nghĩa với việc lỡ cả trăm năm”.
Không biết có phải muốn ám chỉ Hứa Noãn và Trang Nghị?
Trong đêm lạnh, sau khi Trang Nghị và đám đệ tử rời đi, Hứa Noãn co ro, run rẩy bước đi.
Đêm đông gió tuyết, bóng người thưa dần, thưa dần, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh đâu đó. Tiếng khóc ấy khiến Hứa Noãn thấy sợ.
Hứa Điệp!
Hứa Điệp!
Nhớ đến em gái nhỏ trong tòa nhà đang xây dở, Hứa Noãn thấy tim mình như có ai đang xát muối.
Cô cố nén nước mắt tự nhủ “Đêm nay, hãy quên đi lòng tự tôn, quên đi liêm sỉ của mình!”.
Hứa Noãn kéo lấy vạt áo của một người đàn ông, nói trong tuyệt vọng:
“Tối nay ông có thể đưa tôi về nhà được không?”
Từ đầu đến cuối, Hứa Noãn không hề ngẩng mặt lên. Cô sợ mình sẽ lại bị từ chối, bị đẩy ngã, bị coi thường…
Cô không còn nhớ hình dáng của người đàn ông ấy. Chỉ nhớ anh ta rất gầy. Anh ta ngắm nghía cô từ đầu đến chân, giống như ngắm nghía một món đồ vậy, đồng thời anh ta cũng tỏ ra rất thận trọng, suy xét xem liệu mình có bị mắc lừa cô gái này không. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thỏa mãn yêu cầu ti tiện trong tuyệt vọng của cô, bởi vì cô gái trước mặt quả thực rất xinh đẹp. Xinh đẹp đến nỗi dù là cái bẫy thì anh ta cũng tình nguyện sa vào.
Khi anh ta kéo tay cô đi về phía khách sạn, dường như Hứa Noãn nghe thấy tiếng cơ thể mình bị xé tan ra – Cô để trái tim ở lại, còn người thì đi theo người đàn ông lạ mặt kia.
Người đàn ông đưa Hứa Noãn đi chính là ông chủ của doanh nghiệp Hòa Phong thời ấy – Ninh Từ Kính.
Hứa Noãn không thể ngờ rằng, sau khi bị Ninh Từ Kính đưa đến khách sạn, nỗi bi thương lớn hơn vẫn đang chờ cô.
Cô theo sau Ninh Từ Kính, vừa bước chân vào phòng thì phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông giống như một con bài nào đó trong bộ Tú-lơ-khơ. Khi nhìn thấy Ninh Từ Kính và Hứa Noãn, mắt anh ta sáng lên.
Lúc ấy, Hứa Noãn quay đầu định bỏ chạy nhưng cô bị Ninh Từ Kính lôi lại, ném lên giường.
Cô gào khóc, vùng vẫy, cào xước cả mặt Ninh Từ Kính. Người đàn ông giống như con bài Tú-lơ-khơ tiến đến, hắn túm tóc cô, tát bốp vào mặt cô và không quên chửi rủa:
“Mẹ kiếp! Bán thân lại còn kén với chả chọn. Bán ột người là bán, bán cho hai người cũng là bán!”
………
Hứa Noãn không còn nhớ những trận đấm đạp như mưa kết thúc như thế nào, quên hai người đàn ông kia đã dùng những lời nói sỉ nhục cô như thế nào. Cuối cùng cô chỉ có thể khuất phục.
Đúng vậy, cô đã khuất phục.
Cô nằm trên giường, toàn thân bầm tím, giống như con búp bê đã mất linh hồn, mặc cho hai gã đàn ông kia chà đạp. Bao nhiêu năm nay, cô không dám nghĩ, càng không dám nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm ấy. Cô sợ những ký ức tàn khốc ấy sẽ nhấn chìm cô bất cứ lúc nào.
Những ký ức mang theo hương cỏ thơm mát lại xuất hiện trong đầu cô. Hình bóng Mạnh Cổ hiện ra trước mắt cô, ánh mắt ẩn chứa niềm đau xót tột cùng, không muốn tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Anh gào thét trong sâu thẳm ký ức của cô “Nguyễn Nguyễn! Vì sao không đợi anh thêm một chút, Nguyễn Nguyễn!
Nước mắt Hứa Noãn cứ thế tuôn rơi.
Con gái thật ngốc! Trong địa ngục tuyệt vọng tột cùng mà vẫn còn nghĩ đến chàng trai đã từng phản bội mình.
Chẳng bao lâu, hình bóng trong tim ấy dần dần biến từ Mạnh Cổ thành Triệu Tiểu Hùng. Anh ấy giống như Mạnh Cổ, gào khóc gần như tuyệt vọng khi nhìn thấy mọi việc xảy ra. Anh đau khổ như phát điên lên, muốn đẩy gã đàn ông đang nằm đè lên người cô ra, nhưng không thể làm gì được.
Thân thể của Hứa Noãn như bị xé tan ra làm nghìn mảnh nhỏ, những vết thương lẫn cả những giọt nước mắt đắng chát chôn sâu trong ký ức của cô.
Mạnh Cổ, Triệu Tiểu Hùng, chú út Mạnh Cẩn Thành. Những chàng trai, bạn bè và người thân đã từng cho cô hồi ức tươi đẹp, sâu lắng. Nỗi bi thương của họ in sâu, rất sâu trong tim Hứa Noãn.
Trong đau đớn, trong tuyệt vọng, trong nát tan, cô chỉ có thể luôn tự nhủ với mình rằng “Vì Hứa Điệp, vì Hứa Điệp!”. Với ý nghĩ làm sao để đứa em gái nhỏ của mình có thể được sống, cô có thể chịu đựng tất cả, và cô phải sống, tiếp tục sống trong cái thành phố đầy đau khổ này!
…….
Đêm ấy, người cô bầm tím, có những vết thương vẫn còn rớm máu, quần áo bị xé rách, cơ thể bị chà đạp, sự châm biếm và nhạo báng của hai gã đàn ông dung tục… tất cả tất cả đã xé vụn cô.
Cơn ác mộng ấy kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau. Sau khi đã được thỏa mãn, hai gã đàn ông kia vẫn tỏ ra không vui. Người đàn ông giống con bài trong tú lơ khơ mặc quần áo, ném tiền lên người cô, lẩm bẩm với Ninh Từ Kính:
“Mẹ kiếp! Chúng ta đúng là bỏ tiền đi mua khúc gỗ!”
Sau khi anh ta đi, Ninh Từ Kính vẫn ở trong phòng. Anh ta mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị rời đi.
Hứa Noãn nhìn chiếc chăn nhăn nhúm và cơ thể không mảnh vải che thân, ngây người một hồi lâu, không kiềm chế được nỗi xót xa, cô ôm bộ quần áo rách nát, gào khóc.
Thế giới này không có cái gì gọi là cứu vớt.
Ninh Từ Kính nhìn cô, giọng nói có đôi chút mệt mỏi:
“Nếu cô muốn thì tôi có thể “bao” cô?”
Hứa Noãn nhìn anh ta, ánh mắt toát lên sự chế nhạo, không biết là đang chế nhạo Ninh Từ Kính hay chế nhạo chính bản thân mình.
Ninh Từ Kính liếc nhìn cô và nói:
“Vứt mẹ cái sự thanh cao của mình đi! Những cô gái như cô, tôi gặp nhiều rồi. Đã dám hành động đê tiện rồi lại còn tự ình là thanh cao, hứ!”
Anh ta cười khẩy, rồi bỏ đi.
Hứa Noãn lao vào phòng tắm như một kẻ điên dại, cô ra sức kì cọ như muốn lột hết lớp da thịt trên người ra. Những vết xây xước càng rách to và chảy máu nhiều hơn. Nước, máu và nước mắt cùng hoà lẫn vào nhau chảy xuống dưới chân cô. Cô như phát điên, gào thét trong phòng tắm, như muốn trút bỏ tất cả nỗi đau đớn và sự sợ hãi.
Cuối cùng, cô run rẩy, co quắp ngồi trong góc phòng tắm, hai tay ôm chặt đầu gối.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô lặng lẽ mặc áo khoác, đôi mắt to tròn giờ chỉ còn lại sự tê dại và xót xa. Cô lặng lẽ kéo khóa áo, giống như một đường chỉ khâu lành những vết thương trên cơ thể vậy.
Cô nắm chặt mấy tờ ngân phiếu đẹp như cánh hoa đào giống như nắm lấy tính mạng của Hứa Điệp vậy, sau đó lê từng bước mệt nhọc rời khỏi khách sạn.
Màn đêm đen tối dường như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Hứa Noãn từ từ nhắm mắt.
Tuyết rơi trên mái tóc mềm mại và hai hàng lông mi cong dài của cô, trông cô đẹp lạ thường. Hứa Noãn nhìn đôi giày của mình, rất nhiều bùn đất bám xung quanh. Bỗng nhiên cô ngồi bệt xuống, muốn lau sạch vết bùn đất dính trên đó, nhưng dù cô có cố gắng lau thế nào cũng không thể lau sạch chúng đi, chúng như đang muốn chế nhạo cô vậy.
Nước mắt lại trào ra, chảy xuống tay cô.
Cô biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, cô phải quên Mạnh Cổ. Bởi vì cô đã không còn tư cách để nói mình đợi chờ anh – người có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý vào một ngày nào đó.
Lúc ấy, một vệt máu nóng ấm, ngoằn nghèo, uốn lượn trên mặt tuyết, chảy đến sát chân cô. Bỗng nhiên mặt cô tái nhợt lại, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên, mắt lần theo vệt máu. Chỉ thấy một người đang nằm ở đầu phố, máu tươi trên người anh ta không ngừng chảy xối xả…
Hứa Noãn hét toáng lên, nhưng ngay lập tức một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện bịt miệng cô lại. Đó là một người đàn ông có đôi mắt dài, giống như một con thú dữ, hắn bịt chặt miệng cô, lôi cô đến đầu phố. Sau đó, anh ta lo lắng hỏi người đàn ông áo đen đứng cạnh xác chết:
“Ông chủ, làm thế nào bây giờ, có người nhìn thấy rồi?”
Lúc ấy, một tên đệ tử của người đàn ông ấy kêu lên:
“Trời ơi! Hình như là con nhỏ đã ngủ với anh em Ninh Thị. Chẳng phải lúc trước cô ta còn quyến rũ ông chủ của chúng ta sao? Thuận Tử, mau đi báo cáo với ông chủ, cô ta nhìn thấy chúng ta giết người rồi, hay là trực tiếp đưa cô ta cùng Ninh Từ Kính đi Tây thiên đi, để cho chúng làm đôi uyên ương liền cánh.”
Hứa Noãn run bần bật dưới sự kìm hãm của người đàn ông tên là Thuận Tử. Cô liếc nhìn xác chết dưới chân mình – là Ninh Từ Kính, người vừa mới làm nhục cô.
Hứa Noãn vô cùng kinh hãi. Cô hướng ánh mắt khiếp sợ về phía người đàn ông ngồi cạnh xác chết, người mà bọn chúng gọi là ông chủ. Chỉ nhìn dáng người anh ta cũng đủ khiến cô cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra, luồng khí ấy khiến người khác vô cùng run sợ.
Người đàn ông áo đen không ngẩng đầu, thản nhiên rút con dao găm trên cái xác.
Trong khoảnh khắc anh ta quay đầu lại, Hứa Noãn lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt đẹp hơn cả máu tươi trên tuyết. Mái tóc đen như mun, da trắng như tuyết, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, giống như bông tuyết liên nở rộ trong đêm gió tuyết. Dù anh ta cố gắng không biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một thứ ánh sáng không thể diễn tả bằng lời.
Người đàn ông trước mặt ngạo mạn, lạnh lùng, nham hiểm, giống như thần bóng đêm, toàn thân toát ra luồng khí lạnh buốt, khiến người ta ngạt thở.
Anh ta nhìn Hứa Noãn, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Rõ ràng là anh vẫn còn nhớ cô – cô gái với bàn tay lạnh buốt lúc nãy, đã kéo áo anh, hy vọng anh đưa về nhà.
Chỉ có điều, chút ngạc nhiên ấy biến mất trong nháy mắt, cùng với lòng thương hại mà lúc đầu anh đã dành cho cô. Anh ta nghĩ một người con gái có thể trao thân cho hai người đàn ông thì không còn gì đáng sỉ nhục hơn, càng không có gì đáng để thương cảm. Huống hồ, cô lại tận mắt chứng kiến họ giết Ninh Từ Kính.
Trang Nghị vung tay, lấy khăn mặt lau vết máu tươi dính trên con dao găm, sau đó chậm rãi nói với người đàn ông tên là Thuận Tử đang giữ chặt Hứa Noãn:
“Giết cô ta!”
Đây là điều mà Hứa Noãn không thể ngờ tới.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như nói câu “Thả cô ta ra” vậy.