Chích Thị Vi Nhĩ

“Vân Kha, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Vân Dạ đánh gãy sự trầm tư của ta

“Ta suy nghĩ ngươi.” Ta nói thẳng.

“Nga? Nghĩ cái gì về ta?”

Ta tinh tế nhìn hắn, sắc mặt như ngọc, con ngươi tuấn lãng, ánh mắt anh khí. Ta nghĩ hắn đúng là nhân tài, nếu không Vân Ly là người tu hành nhiều năm cũng có dao động tâm thần. Nhớ tới Vân Ly, nghĩ tới buổi nói chuyện ban sáng, ta không khỏi cười khổ. Hắn lần này đến, chắc không chỉ tới để tặng đồ, hay là muốn đem tâm sự nhiều năm cho ta biết, muốn ta giải đáp khúc mắc nào đó.

“Nghĩ ngươi là nhân vật phong thần tuấn tú, ở bên ngoài không biết làm đảo lộn tâm tư bao người!” Ta cười nói.

“Ngươi nói lời này đúng là vô nghĩa.” Ngữ khí hắn có chút hờn giận.

“Ta chỉ là tò mò. Lấy ngươi long phượng chi tư (khí chất rồng phượng) ở trên giang hồ hành tẩu ba năm, lại đã làm minh chủ võ lâm, như thế nào không có mỹ nữ bên cạnh?”

“Không có.” Hắn nhìn chăm chú trứ ta, ánh mắt kia giống như trách cứ “ngươi biết rõ mà còn cố hỏi”. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn thản nhiên, “Cho dù có, ta cũng không chú ý. Nếu không phải cậu ta yêu cầu phải làm minh chủ võ lâm, còn phải là ba năm mới có thể chính thức xuất cốc, không thì ta đã sớm trở lại tìm ngươi. Nói cho ngươi biết, ở trong mắt ta bọn họ làm người xách giày cho ngươi cũng không xứng.”

Hắn trời sinh tính tình lạnh, ngạo nghễ, nói ra lời như vậy thật khiến ta cảm thấy kỳ quái. Vốn tưởng rằng hắn tôi luyện nhiều, tính tình cũng thay đổi, không nghĩ tới hắn xương cốt đã lớn mà tính tình thì vẫn thế. Aizz. Trong lòng ta không khỏi thờ dài.


“Dạ Nhi, tại sao ngươi cố chấp với ta như thế?” Ta nhịn không được hỏi.

Hắn lại biến sắc, “Ngươi hối hận?”

“Không có, đương nhiên không có” ta vội vàng trấn an hắn, nắm hai vai hắn, thốt ra, “Ta chỉ là có điểm sợ hãi.”

“Sợ hãi cái gì?”

“Sợ, sợ…” Ta đột nhiên đứng lên có chút lắp bắp nói, nhưng nhìn sắc mặt hắn ngưng trọng, trong ánh mắt ẩn hàm bất an cùng sầu lo, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nói ra, “Sợ ta tình cảm của ta đối với ngươi không thâm sâu bằng ngươi đối với ta, sợ có một ngày ngươi hội hối hận, sợ — có một ngày ta sẽ phụ ngươi.”

Hắn nghe xong, cười nói, “Tình một chữ, trong tâm mà thôi, tại sao lại nói sâu cạn. Ta làm việc này không hề hối hận, nếu tâm ý ta đối với ngươi đã định, cuộc đời này tuyệt không sửa lại. Đến nỗi ngươi có thể hay không dám phụ ta?” Hai tròng mắt trong trẻo lộ ra vẻ lạnh lùng kiên định, “Nếu có một ngày ngươi thương người khác mà phụ ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi cướp về, không chỉ là con người của ngươi, còn có lòng của ngươi.”

Nghe xong lời của hắn, giống như thuốc an thần nuốt vào trong bụng, tràn đầy ấm áp, làm cho cả người ta khôi phục thanh minh cùng tự tin.

“Dạ Nhi, hôm nay có người đến đây, không biết ngươi có thấy hắn không?” Nếu đã yên tâm, ta cũng nên nói cho hắn

“Ai?”

“Đại thần quan Thủy thần điện, Vân Ly.” Ta tinh tế quan sát phản ứng của hắn.

“Hắn sao lại đến đây? Ngươi gọi hắn tới?” Ánh mắt của hắn lập tức thay đổi.

Ta lắc đầu, “Không phải ta gọi hắn tới. Là tự hắn tới.”

“Hắn đến làm cái gì?”

“Hắn đến…” Ta có chút nói không nên lời, rồi lại biết việc này sớm muộn gì cũng không giấu được hắn, cắn răng một cái nói, “Hắn nói ta giải thích vì sao tặng ngươi đản tử đan. Còn có — đưa tới Thiên cực quả.” Thiên cực quả, một quả là duyên mệnh, một quả là vong mạng. Duyên mệnh giúp an ổn thân thể, Vong mạng chính là nhằm vào người dùng chu huyết mang thai khiến người đó lạc thai.

Vân Dạ biến sắc, đẩy ra cái ôm của ta, lui về sau hai bước.


Ta tiến lên phía trước giải thích, “Ngươi đừng hiểu lầm, lúc ấy ta còn chưa quyết định, lại sợ ngươi bị thương thân mình. Nhưng hiện tại ta đã quyết định chung thân cùng ngươi làm bạn, ta tôn trọng ý tứ của ngươi. Hơn nữa ta cũng muốn có đứa bé này. Trái cây kia ta sớm quyết định không cần.”

Vân Dạ sắc mặt ngưng trọng, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

“Sự thật là vậy, trẫm có thể thề.” Dưới tình thế cấp bách, ta xưng “Trẫm”. “Nhược của trẫm lời ấy không thật, sẽ…”

Nói còn chưa hết, đã bị Dạ Nhi tiến lên che miệng, “Phát thệ cái gì. Lời của ngươi ta tất nhiên tin.” Hắn lạnh mặt nói.

“Dạ Nhi, không thể phủ nhận, lúc trước ta thật có ý cho ngươi lạc thai. Nhưng hiện tại, ta chỉ hy vọng ngươi cùng đứa nhỏ đều có thể bình an vô sự.” Ta tay hắn xuống, ôn nhu nói, “Ta chưa từng lừa gạt ngươi, thật đấy?”

“… Được rồi.” Hắn hít một hơi, bất đắc dĩ đích nói, “Vì ngươi, làm cái gì ta cũng chấp nhận.” hắn lại đột nhiên chuyển ngữ khí, “Nhưng chuyện đứa nhỏ, ngươi phải để ta.”

Không phải chuyện này ngưới sớm đã quyết định từ đầu sao? Ta thầm nghĩ trong lòng.

“Ta biết.” Ngẫm lại hiện tại tính tình hắn có chút hỉ nộ vô thường, khó trách thái y nói người mang thai hay bị xúc động, việc gì cũng làm theo cảm xúc

“Vậy ngươi có muốn gặp hắn hay không?” Ta lại nghĩ tới vấn đề lúc trước.

“Ta gặp hắn làm cái gì?” Hắn liếc ta một cái, thản nhiên nói.


Lòng nhẹ nhõm một chút. Tuy rằng chỉ là phỏng đoán của ta, nhưng ta mơ hồ cảm thấy Vân Ly lần này tới, chỉ sợ cũng có ý muốn gặp Dạ Nhi. Hiện tại Dạ Nhi cũng không ý này, nhắc tới hắn và người bên ngoài đương nhiên biểu hiện là không giống, giờ ta cảm thấy thoải mái. Nhưng chẳng biết tại sao, khi nói tới Vân Ly ta cảm thấy có chút khó chịu.

“Ngươi không thấy là chúng ta rất giống nhau sao?”

“Một điểm cũng không giống.”

“Làm sao không giống?” Ta ngạc nhiên nói.

“Làm sao cũng không giống. Khí chất không giống, tính tình không giống, ánh mắt cũng không giống.” Hắn xoay đầu lại chăm chú nhìn trứ ta, còn thật sự nói, “Ngươi chính là ngươi, trên đời này chỉ có ngươi là Vân Kha thôi, người khác giống cũng vô dụng.”

Đột nhiên, ta cảm thấy hắn hiểu mọi chuyện.

Ta không nói gì, chỉ cầm chặt tay hắn, nhìn hắn

Vân Ly, chuyện phụ hoàng là ngươi thua thiệt. Phụ hoàng đã qua đời, phụ tử thân tình ta không thể bù lại cho ngươi.

Nhưng là, Dạ Nhi cho tới bây giờ là của ta, ta không nợ ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận