Chích Thị Vi Nhĩ

Thiên lao âm u ẩm ướt, thoang thoảng trong không khí là mùi hương của máu. Ở đây dù có là mùa xuân ấm áp nhưng bất kì ai bước vào cũng đều cảm thấy một trận gió lạnh khiến lòng người rét run.

“Hoàng Thượng! Nếu Người muốn thẩm vấn Phong Cực để nô tài đem hắn đưa tới thẩm vấn là được, không cần phải hạ mình đến nơi dơ bẩn này, Người đừng để thân thể nhiễm phải uế khí.” Phúc Khí ở một bên nhỏ giọng nói.

Ta không nói gì.

Phong Cực bị giam ở phòng giam âm u cuối cùng.

Thủ vệ cung kính mở ra cửa lao, Phúc Khí đi vào quát, “Hoàng Thượng giá lâm, tội nhân Phong Cực còn không mau đến cung nghênh thánh giá.”

Ta chậm rãi đi vào nhà tù nhỏ hẹp ẩm thấp, thấy Phong Cực cuộn mình ở góc tường. Nghe thấy Hoàng Thượng giá lâm, hắn nhất thời sửng sốt. Ngây người một chút, hắn mới chậm rãi đứng lên, ở trước mặt ta cúi đầu quỳ xuống, “Tội dân Cực, tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hắn nói từng chữ thong thả mà rõ ràng.

Ta lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, trong quần áo tù rách nát lộ ra dấu vết bị roi quất. Vết roi đánh vào in lần trên da thit, máu tươi đầm đìa, quả nhiên là bộ dáng da tróc thịt bong. Sắc mặt cũng tiều tụy đến cực điểm, chật vật với đầy vết máu, ta không còn nhận ra bộ dáng anh tuấn đoan chính trước kia.

Phía sau sớm có thị vệ đưa đến một cái ghế cho ta ngồi xuống.

“Tội dân Cực? Đúng rồi, trẫm thật đã quên, ngươi đã bị trục xuất khỏi Vạn Hoa Cốc, chữ Phong cùng tên ngươi cũng nên bỏ luôn đi.” Ta hướng hắn lạnh lùng cười, “Bất quá, trẫm nghĩ đến, ngươi nên khôi phục tên vốn có của ngươi mới đúng.”

“Tội dân trước kia bất quá là một tiểu khất cái, không danh không họ, sớm không nhớ rõ tên là gì.”

“Nga? Ngươi không nhớ rõ?” Ta cười mà như không cười nhìn chăm chú hắn, “Không sao, để trẫm nhắc lại dùm ngươi, Thập hoàng tử Nam Hải, Quân – Chính – Tập.”

Ta nói gằn từng chữ nhắc tên của hắn, nguyên bản sắc mặt tiều tụy của hắn thoáng chốc trở nên tái nhợt, thần sắc khiếp sợ không thể che dấu.

Thập hoàng tử Nam Hải, Quân Chính Tập, mười bốn năm trước, một đám trung thần tử sĩ Nam Hải hộ vệ, cùng hoàng thái tử Quân Chính Liêm mất nước ra khỏi Nam Hải, ẩn thân ở biên giới Viêm quốc.

Năm thứ hai, đệ nhất võ tướng Vân quốc- Chiêu Dương hầu Vân Hạo xuất chinh đánh bại Viêm quân. Ngay lúc đó Viêm quốc quốc cầu hòa, nhưng Nam Hải lại đưa vào lãnh thổ Viêm quốc hoàng thái tử cùng nhiều hậu lễ. Sau đó không hiểu tại sao vị thập hoàng tử nhỏ tuổi cũng đi theo đám hộ vệ ngày đó, lại mất tăm không rõ tung tích.

Những hộ vệ này cùng thâp hoàng tử là Nam Hải dư nghiệt, cùng đường mạt lộ, lớn mật lẻn vào Vân quốc đợi thời cơ trả thù.

Bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, cơ hội cuối cùng cũng đến

Hai năm sau, hoàng thái tử Vân quốc mười bốn tuổi làm lễ trưởng thành. Nam Hải dư nghiệt cùng thích khách Viêm quốc không hẹn mà gặp, đồng thời tiến hành đại quy mô ám sát. Cuối cùng sử Vân quốc tang chủ, thái tử trọng thương, Vân quốc nhất thời lâm vào đại loạn.

Sau đó, tình hình Vân quốc vẫn còn rối ren, thập hoàng tử tuổi nhỏ thất lạc bọn hộ vệ, trở thành một người hành khất. Ai ngờ ngoài ý muốn gặp Vân Dạ từ trong cung đi ra, chuẩn bị đi phía nam Vạn Hoa Cốc học tập. Bởi vì Vân Dạ ở ngoài cung vẫn lấy tên là Thẩm Vân Dạ, căn bản sẽ không ai nghĩ tới đứa bé 8 tuổi và hoàng thất Vân quốc có quan hệ. Cơ duyên xảo hợp, hắn liền cùng Vân Dạ cùng đi Vạn Hoa Cốc….

“Tội dân không rõ Hoàng Thượng nói lời ấy là có ý gì.” Hắn cường chống đỡ, bình tĩnh nói.

“Ngươi nghĩ rằng ở lãnh thổ Vân quốc không có ai nhận ra ngươi sao?” Ta cười lạnh một tiếng, “Sự tình đã nhiều năm, năm đó thích khách Nam Hải sớm đem đi xử tử. Ngươi là thập hoàng tử nho nhỏ trong hoàng thất Nam Hải, tuổi nhỏ không có địa vị, không được người coi trọng, người nhận thức ngươi vốn không nhiều lắm, hiện tại tính tình bộ dạng sau nhiều năm biến đổi lớn. Nói vậy, ngươi cho rằng thiên hạ này không kẻ nào biết ngươi là ai đi?”

Hắn im lặng không nói gì.

“Năm đó ngươi cùng hoàng thái tử Nam Hải chạy trốn tới viêm quốc tìm kiếm che chở, Thương Nghi từng ở trong hoàng cung Viêm quốc cũng đã từng gặp qua ngươi. Ngươi không có khả năng nhớ rõ hắn chỉ là một cung nô nho nhỏ, thời gian đã lâu hắn đối với ngươi ấn tượng cũng không khắc sâu, chính là khi ngươi đưa hắn xuất cảnh, cuối cùng hắn nhớ ra ngươi. Đáng tiếc hắn cùng Đồ Càng ở Tây Mộc vẫn bị người đuổi giết, chưa kịp đúng lúc đem tin tức truyền cho trẫm. Bằng không, trẫm quyết sẽ không để cho ngươi có cơ hội hạ Vong mạng quả với Dạ Nhi” Ta oán hận nói.

Nghe thấy trong lời nói của ta đề cập tới Dạ Nhi, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, “Hoàng Thượng, xin hỏi Hoàng Thượng, thân thể Chiêu Dương hầu hiện tại như thế nào?”

“Ngươi cũng xứng đáng hỏi tình huống hiện tại của Chiêu Dương hầu sao!”

Ánh mắt hắn dao động, run giọng nói, “Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng nói cho tội dân đi.”

Ta cười lạnh một tiếng, “Ngươi-đoán-xem”

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.

“Hơn hai tháng trước ta đã thu được mật báo, biết có thích khách Viêm quốc lẻn vào trong hoàng cung chờ thời cơ hành động. Ta vẫn nghiêm phòng bị, phái người điều tra đã lâu, lại như thế nào cũng thật không ngờ người kia cư nhiên là ngươi.” Ngón tay của ta nhẹ nhàng nắm lại, “Mười bốn năm trước ngươi cùng Quân Chính Liêm trốn tới Viêm quốc, Viêm quốc chờ tới năm thứ hai Vân quốc làm lễ trưởng thành cho thái tử, quốc chủ (vua) Viêm quốc lấy đầu của hoàng huynh ngươi làm đại lễ vật coi như để cầu hoà, Nam Hải diệt vong không thể không nói rằng không liên quan tới Viêm quốc. Ta không nghĩ rằng Viêm quốc như thế, ngươi cũng vẫn có thể hợp tác với chúng”

Ta gắt gao nhìn chăm chú hắn, “Trẫm hỏi ngươi, ngươi nếu muốn ám sát trẫm, đến tột cùng tại sao kê đơn cho Dạ Nhi.”

Phong Cực cúi thấp đầu im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, thần sắc trào phúng chậm rãi mở miệng nói, “Ta vì sao phải ám sát ngươi? Vân quốc diệt Nam Hải, mối hận mất nước bất cộng đái thiên (không đội trời chung). Nhưng Minh Đức đế năm đó đã bị thích khách Nam Hải ám sát bỏ mình, Chiêu Dương hầu Vân Hạo cũng chết bệnh nhiều năm, thù của Nam Hải có thể nói là đã báo. Ta từ lâu đã không còn cho mình là thập hoàng tử của Nam Hải, chuyên trước kia đã không còn quan hệ với ta. Đầu năm nay ta ngoài ý muốn gặp người người cũ ở biên cảnh Viêm quốc trước kia, biết Viêm quốc phái rất nhiều thích khách lẻn hoàng cung ám sát Hoàng Thượng. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải chính mình động thủ.”

Hắn quả nhiên sớm biết việc ám sát, không nói cho Vân Dạ, chăc chắn là bởi vì hắn âm thầm hy vọng thích khách có thể thuận lợi giết ta.

Viêm quốc đại bại, phái thích khách tiến hành ám sát, loại sự tình này bọn hắn có kỹ xảo riêng, ta lại như thế nào không có phòng bị. Ngày đó ta phái Phúc Khí tự mình ra cung đi tra rõ việc này.

“Trẫm hỏi ngươi, đến tột cùng tại sao kê đơn cho Dạ Nhi?”

Hắn lạnh lùng cười, “Bởi vì mục tiêu ám sát của thích khách Viêm quốc không chỉ có Hoàng Thượng, còn có Thiếu chủ.”

“Cái gì?” Ta kinh hãi.

“Nếu là Thiếu chủ trước kia, thích khách có nhiều thế nào cũng không đáng lo. Chính là ngày ấy Thiếu chủ té xỉu ở ngự thư phòng, ta mới biết khi hắn lệnh ta đưa Thương Nghi xuất cảnh, hắn liền đi Thủy thần điện cầu đản tử đan, lấy thân nam nhi vì ngươi nghịch thiên thụ thai.”

Trong mắt hắn lại hiện ra hận ý lạnh như băng

“Nghịch thiên thụ thai đối người luyện võ là gần như mất hết công lực, ta khuyên Thiếu chủ xóa sạch thai nhi, nhưng Thiếu chủ vì ngươi, kiên quyết cự tuyệt. Một tháng trước ta xác thực tin tức, biết thích khách Viêm quốc mở rộng quy mô, kế hoạch trường kỳ ám sát, mà vì Thiếu chủ, sử ta không thể không phòng. Khi đó ta liền quyết định, nhất định phải vi Thiếu chủ xóa sạch thai nhi. Với võ công của Thiếu chủ, sau khi lạc thai ba ngày có thể hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó không cần tái lo lắng. Cho nên cho dù Thiếu chủ hận ta, thậm chí giết ta, ta cũng muốn làm như thế.”

“Ngươi không tin trẫm có thể bảo vệ Dạ Nhi?” Ta nheo mắt, hung hăng nhìn chăm chú hắn.

Phong Cực nhìn chăm chú ta sau một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia chua xót nhưng lại nồng đậm bi ai.

“Ta đương nhiên tin tưởng Hoàng Thượng có năng lực bảo hộ Thiếu chủ, ta chỉ là không tin Hoàng Thượng có năng lực bảo vệ mình mà thôi.”

Ta chấn động.

Đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn.

Nếu thích khách ám sát Dạ Nhi, với võ công của hắn cho dù nghịch thiên thụ thai mất đi công lực, vẫn là có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng là nếu mục tiêu ám sát là ta…

Cho nên Phong Cực không đem chuyện này nói cho Vân Dạ, không phải bởi vì hắn âm thầm hy vọng ta bị ám sát, mà là lo lắng Dạ Nhi biết chuyện này sẽ không để ý chính mình đến bảo hộ ta. Lấy tính cách Vân Dạ, một khi xuất hiện sự kiện ám sát ta, vô luận thành công hay không, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tất hội trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), truy tra rốt cuộc, cũng sẽ không để ý tới mình. Hẳn là hắn nhớ lại sự kiện ta bị ám sát năm đó. Chính là với thân thể hiện tại của hắn…

Ta đột nhiên ra một thân mồ hôi lạnh.

Hiện tại không chỉ Phong Cực, ngay cả ta cũng hiểu được tại đây là thời kì phi thường nguy hiểm, nếu phát sinh có chuyện xảy ra… đứa bé này tới lúc này dường như không phải thời điểm thích hợp…

Ta lo lắng đứng dậy, ở nhà tù bước thong thả đi hai bước, mạnh nghĩ đến một vấn đề, xoay người hướng Phong Cực lớn tiếng hỏi, “Nếu ngươi không phải thích khách lẻn vào trong hoàng cung, vậy là ai?”

Phong Cực cũng là ngẩn ngơ, lăng lăng nhìn ta, “Hoàng Thượng không phải sớm đã điều tra xong rồi sao?”

Sắc mặt của ta trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Phúc Khí, hai mắt nhìn nhau, nhất tề kinh hãi.

Phong Cực gặp biểu tình chúng ta đột nhiên thay đổi, nhất thời kịp phản ứng, đứng bật dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui