Chích Thị Vi Nhĩ

Lâm Kỳ nguyên bản mặt khẩn trương, nghe đến tiếng xương cốt thanh thanh thúy kia nứt ra, mặt trở nên trắng bệch. Mắt thấy Thiếu chủ cứ thế hôn mê đi, khả Cốc chủ lại còn mặt không chút thay đổi chính mình chạy nhanh gọi hắn tỉnh lại. Không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm than Cốc chủ tàn nhẫn.

Nhưng là hắn cũng chú ý tới, Thẩm Băng Phong mồ hôi theo tóc mai không ngừng nhỏ giọt.

Do Lâm Kỳ dùng hương thơm kích thích, Vân Dạ mê mê mang mang mở hai mắt, ý thức hỗn độn không rõ, cảm giác đầy người đều đau.

Lâm Kỳ dùng bố khăn sạch sẽ nhúng nước vắt sạch, nhẹ nhàng chấm nhẹ trên môi Vân Dạ sớm khô nứt. Vân Dạ khàn khàn yết hầu, lập tức phát ra một tiếng đau.

Vân Dạ xương chậu đã bị Thẩm Băng Phong lưu loát xao toái nát. Hạ thể cùng bụng đau đớn. Này đau hắn khó có thể chịu được.

Đau! Đau quá!

Trong ý thức Vân Dạ tràn đầy từ này. Lời nói cậu ở bên tai căn bản không nghe lọt.

“Dùng sức! Vân Dạ! Dùng sức!”

Đột nhiên một trận mãnh liệt trụy đau, đau đến hắn toàn thân liên tiếp co rút.

Vân Dạ cố gắng khởi động đầu, thấy cậu bảo Lâm Kỳ ép chặt bụng hắn.

Không! Từ bỏ! Ta từ bỏ!

Vân Dạ khôi phục chút thần chí, trong lòng hô to, lại phát hiện ngoài miệng còn cắn khăn, chỉ có thể lại phát ra tiếng động rên rĩ!

Thẩm Băng Phong ấn hai chân Vân Dạ, không ngừng hướng hắn hô to: “Vân Dạ! Tỉnh tỉnh! Đứa nhỏ sẽ đi ra! Dùng sức! Dùng sức! Làm cho nó đi ra!”

Dùng sức?

Vân Dạ quay đầu, trong đầu mờ mịt nghe được từ này. Hắn hiện tại toàn thân cơ hồ không còn chút khí lực, làm sao dùng sức?

Lại một trận xé rách cùng trụy đau, hỗn hợp mồ hôi và nước mắt từ khóe mắt Vân Dạ chảy xuống.

Vân Dạ hô hấp bắt đầu đứt quãng nhanh hơn, đau đớn theo ở chỗ sâu nhất trong thân thể trong vỡ toang, cả người như bị xẻ đôi. Cắn chặt khăn, Vân Dạ liều mạng hút khí, ngưng tụ lại lực lượng toàn thân, hung hăng dùng sức.

Vân Kha mơ màng trầm trầm không biết đã hôn mê bao lâu, đột nhiên đáy lòng giật mình, tỉnh dậy. Mạnh mẽ mở hai mắt, Vân Ly cùng Phúc Khí bên cạnh hắn hoảng sợ.

Bởi vì không dám làm cho Hoàng Thượng rời đi Chiêu Dương hầu quá xa, cho nên bọn họ để Hoàng Thượng nằm ở giường ngoại thất nghỉ ngơi.

Lúc này, Vân Kha ngồi dậy đến, giống như lòng có sở cảm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt hiện ra một loại biểu tình kỳ quái, tự hỉ tự bi.

Giờ Tí, đột nhiên một tiếng trẻ con khóc nỉ non to rõ từ nội thất truyền ra.

Mọi người chờ đợi bên ngoài thất, cả người chấn động. Vân Kha cũng chấn một chút, nhưng không có động.

Thời gian mọi người lo lắng chờ đợi dường như thật lâu. Cửa nội thất cuối cùng mở ra, trong lòng Lâm Kỳ mang theo một tấm vải màu vàng bọc một đứa bé đi ra.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Là một tiểu hoàng tử!” Lâm Kỳ đi đến bên người Hoàng Thượng nói.

Tuy rằng sớm biết dược tính phản ứng biết là nam hài, nhưng chính tai nghe được, Vân Kha vẫn là nhịn không được trong lòng vừa động.

Thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Lâm Kỳ, Vân Kha tinh tế nhìn hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn hồng toàn bộ. Đứa nhỏ mở miệng kiêu ngạo khóc lớn, thanh âm to rõ, tay chân quơ quào, thật là một tiểu gia khỏa nghịch ngợm đầy sức sống.

Chính là vật nhỏ này ở trong bụng Vân Dạ tra tấn hắn thật lâu.

“Dạ Nhi… Sao rồi?” Thanh âm Vân Kha run rẩy, cực lực trấn tĩnh.

“Thiếu chủ hắn, hắn…” Lâm Kỳ sắc mặt khó coi, nói chuyện ấp a ấp úng. “Thiếu chủ xương chậu vỡ vụn, mất máu quá nhiều, hiện tại hôn mê bất tỉnh…”

Vân Kha trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ôm đứa nhỏ bất tỉnh.

Vân Ly cùng Phúc Khí vội vàng mỗi người một bên vững vàng đỡ lấy.

“Ta không sao… Trẫm không có việc gì!” Vân Kha đứng vững vàng thân hình, lại hỏi Lâm Kỳ.

“Có nguy hiểm tánh mạng không?”

Lâm Kỳ trả lời: “Còn không biết. Cốc chủ không để cho người khác quấy rầy, ở bên trong giúp Thiếu chủ trị liệu.”

Vân Kha mờ mịt ôm đứa nhỏ, ngã ngồi ở tháp thượng.

Vân Dạ cả người mỏi mệt, cả người như ở trong biển mây nhẹ nhàng mềm mại, không biết hồn ở chỗ nào. Trong hôn mê, suy nghĩ của hắn bay trở lại hậu viện Chiêu Dương hầu ngày trước, trở lại biển hoa khắp núi kia. Vân Kha đưa lưng về hắn, gió nhẹ cuồn cuộn nổi lên, ta áo phiêu nhiên như tiên giáng trần.

“Vân Kha!” Vân Dạ gọi hắn. Vân Kha quay đầu, hướng hắn mỉm cười.

Vân Dạ hướng hắn chạy tới, lại phát hiện mình cố gắng thế nào cũng đều bất động. Vân Kha liền đứng ở trước mắt hắn, chính là hắn chân tay không thể di chuyển. Hắn cúi đầu, mới phát hiện mình xương cốt đã vỡ, đi không được.

“Vân Kha! Vân Kha!” Vân Dạ kinh hoảng gọi Vân Kha, Vân Kha lại chỉ đứng ở nơi đó mỉm cười.

“Dạ Nhi! “ Thanh âm Vân Kha mềm nhẹ vẫn êm tai như vậy. “Ngươi tái không đứng dậy tìm ta, ta sẽ đi.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Vân Dạ trong lòng rùng mình, lập tức nheo lại đôi mắt, cảnh giác hỏi han.

“Ta muốn hồi cung. Ta đã trưởng thành, phải lo hôn sự, ta lập tức phải lập hậu.” Vân Kha cười nói.

“Không được!” Vân Dạ lạnh lùng nói, “Ngươi không thể lo hôn sự, ngươi không thể cưới người khác. Ngươi là của ta!”

“Tại sao không được? Ta lại không thể cưới ngươi.”

“Ngươi chính là muốn kết hôn ta! Ngươi đã nói cùng với ta vĩnh viễn cùng một chỗ!”

“Chính là…” Vân Kha nhíu mày, giống như do dự, “Nam nhân cùng nam nhân lại không thể cùng nhau sinh con, như thế nào nối dõi tông đường?”

“Ai nói không thể cũng nhau sinh con, ta không phải sinh con trai cho ngươi sao!” Vân Dạ lập tức phản bác, sau đó cả kinh.

Đúng rồi, con của ta và Vân Kha đâu?

Vừa cúi đầu đã thấy bụng bình thường, không thấy bộ dáng mập mạp khi mang thai.

“Đứa nhỏ ở chỗ này.”

Ngẩng lên đã thấy một đứa trẻ trong lòng Vân Kha cười khanh khách.

A! Nguyên lai ta đã sinh.

Vân Dạ mừng rỡ, hướng Vân Kha vươn tay đi. “Mau đưa hắn cho ta, ta muốn tấu (đánh) hắn một chút!”

Vân Kha lại chậm rãi lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Dạ Nhi! Ngươi nếu không tỉnh lại tới tìm ta, ta sẽ mang Lạc nhi đi. Ta khi hồi cung sẽ tuyển vài cái phi tử ôn nhu xinh đẹp, cùng Lạc Nhi sống thật vui vẻ”

Cái gì!?

Vân Dạ kinh nghi. Trong lòng hắn lạnh, trên mặt càng là đông lạnh. Cười một tiếng: “Tốt! Ngươi hồi cung đi! Ta thật muốn nhìn ai dám gả cho ngươi!” Nói rồi sờ Lưu Vân kiếm trên người, lại phát hiện Lưu Vân kiếm không thấy.

“Dạ Nhi! Ngươi nếu không đến, ta sẽ đi.” Chỉ thấy Vân Kha đã muốn xoay người sang chỗ khác, quả nhiên càng lúc càng xa.

Không được! Vân Kha, ngươi trở về! Trở về!

Vân Dạ nhất thời trong lòng khẩn trương, lại hô to nhưng không ra tiếng.

“Dạ Nhi!? Dạ Nhi!”

Vân Dạ mở to mắt, thấy khuôn mặt Vân Kha kinh hỉ gần ngay trước mắt.

“Vân… Vân Kha…” Vân Dạ vừa mở miệng, mới phát hiện thanh âm khàn khàn của mình dị thường khó nghe.

“Dạ Nhi, ngươi cuối cùng tỉnh…” ngón tay Vân Kha vuốt ve khuôn mặt hắn tái nhợt, nửa mừng nửa lo.

Vân Dạ đã hôn mê năm ngày năm đêm.

Vân Kha sau khi đứa con sinh ra cũng sốt cao một hồi, triền miên nằm trên giường bệnh ba ngày ba đêm. Để thân thể tốt hơn một chút liền tới bên cạnh Dạ Nhi. Hoàn hảo rất nhiều tùy tùng nội thị, ngự y quan phó đều đuổi theo phía sau Hoàng Thượng, toàn bộ Vạn Hoa Cốc trong khoảnh khắc nhân thủ sung túc, bằng không chỉ bằng vài người trong Cốc thể lực đã kiệt, liền không đủ người chiếu cố cả hai.

Vân Kha hai ngày này mỗi ngày đều bảo người đem đứa nhỏ đến bên hắn nói chuyện, cũng không thấy Vân Dạ có phản ứng gì. Vân Kha lòng khẩn trương như đốt, ai ngờ hôm nay Dạ Nhi tỉnh lại.

“Ngươi…Không cho ngươi lấy người khác! Ngươi ở trước mặt Thủy thần rõ ràng đã phát thệ…” Vân Dạ khàn khàn yết hầu, bắt lấy tay Vân Kha, thanh âm suy yếu mà bá đạo nói.

Vân Kha sửng sốt, lập tức hiểu được. Hắn nhất định là khi ngủ mơ bên tai nghe được chính mình uy hiếp hắn nếu không tỉnh lại, liền đi dâng phi lập hậu, cưới vợ sinh con. Không khỏi mỉm cười cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay Dạ Nhi, cuộc đời này thề, quyết không buông ra!

Minh Trinh năm thứ mười một, ngày 15 tháng 8, giờ Tí, con cả Trinh đế Minh nguyệt vương triều, cũng là con độc nhất — Vân Lạc, ở côn sơn Vạn Hoa Cốc sinh ra! Ba tháng sau, sắc phong Đông cung thái tử!

Hoàng thái tử Vân Lạc sinh ra, toàn bộ từ dân đến quan lại triều đình Vân quốc choáng váng! Cơ hồ dấy lên một hồi sóng to gió lớn!

Bởi vì mẹ ruột của hoàng thái tử, không chỉ là một nam nhân, còn là một nam nhân tiếng tăm lừng lẫy: người Minh Trinh đế yêu chất — Chiêu Dương hầu Vân Dạ, Thiên đại tướng quân Vân quốc.

Minh Trinh đế năm thứ mười một, tháng chín, hoàng đế hạ chiếu, sắc phong Chiêu Dương hầu Vân Dạ vi nam hậu Vân quốc, đứng đầu hậu cung, giữ lại phong hào Thiên đại tướng quân!

Từ rày về sau, Minh Nguyệt vương triều ban bố điều lệ mới: nam tử trong lúc đó được phép có hôn sự!

Mặt khác, đản tử đan không hề trở thành quốc chi cấm dược, ai cũng đều có thể cầu đan! Nhưng người cầu đan phải thông qua thật mạnh thử luyện, khảo nghiệm chân tình. Người thành tâm dứt khoát sẽ có được đan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui