Chích Thủ Già Thiên

Ngay khi Yến vương còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt Tần Phi đã bay lên trời, bàn tay chụp vào quân kỳ Đệ nhất trấn tung bay trong gió.- Lớn mật!Mấy người hét to, có cao thủ thị vệ bên người Yến vương, cũng có quan quân Đệ nhất trấn. Cơ hồ cùng lúc, mấy bóng người bay lên không trung, ý đồ kéo Tần Phi xuống. Nhưng côn ảnh quét ngang, Lý Hổ Nô bỗng nhiên ra tay, chặn tất cả lại.Tần Phi vừa chạm vào quân kỳ, liền nắm tay lại, kéo một lá cờ to như vậy xuống dưới. Thân hình hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, xé nát bấy lá cờ kia. Những mảnh cờ vụn rơi lả tả trong gió, rất thê lương!- Cứ như vậy đi!Tần Phi phủi tay, phảng phất làm một việc nhỏ không có ý nghĩa, nhìn bộ dáng kia của hắn, hình như là bảo Yến vương không cần cám ơn hắn vậy, lập tức thản nhiên mang theo Chiến sĩ Lang Nha rời đi.Yến vương nhìn lá cờ nát vụn trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Lão chủ chính ở Bắc Cương, dựa vào cường quân, mỗi một trấn binh mã đều có quân kỳ riêng. Kỳ còn người còn, kỳ hủy người vong! Nếu khi tác chiến ném quân kỳ đi, vậy trấn đó sẽ bị triệt tiêu, quân mã nhập vào những trấn khác. Chiến sĩ mỗi một trấn đều coi quân kỳ như tánh mạng, dù là chiến cuộc bất lợi, khí thế địch nhân hung mãnh, quân kỳ kia vẫn tung bay trên chiến trường, chưa từng ngã xuống, cũng chưa từng bị quân đội Ma tộc cướp đi.Nhưng Tần Phi chỉ khẽ vươn tay, liền hủy quân kỳ Đệ nhất trấn. Rất nhiều quan quân cùng thị vệ đã không kìm nén được, muốn giữ lại đoàn người Tần Phi. Yến vương lạnh lùng giơ tay phải, trầm giọng nói:- Để cho bọn hắn đi!Đi ra hồi lâu, Hà Khôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy quân mã Đệ nhất trấn cùng thị vệ của Yến Vương không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ với Tần Phi:- Tần Trấn đốc, lần này ngài cùng Đệ nhất trấn kết oán quá lớn, phá hủy quân kỳ của người ta, sau này Đệ nhất trấn sao có thể ngẩng đầu lên làm người?Tần Phi thản nhiên nói:- Hà Khôn, ngươi phải nhớ kỹ một đạo lý. Đệ nhất trấn muốn giết chúng ta, từ thời khắc đó đã là kẻ địch không đội trời chung với chúng ta, với điều kiện tiên quyết này, hành hạ bọn hắn thế nào cũng được. Nếu là bọn hắn muốn kết thù, chúng ta cũng đừng sợ hãi, buông tay buông chân thống thống khoái khoái đấu một trận, xem bọn hắn làm gì được ta!Đội ngũ cũng không trở về chỗ ở tại Yến đô, mà trực tiếp ra đại môn Yến đô, theo hướng nam, đi về phía Đông đô.Đã xong nhiệm vụ thí nghiệm vũ khí, Chiến sĩ Lang Nha không muốn ở lại Bắc Cương dù chỉ một ngày. Trong lòng Tần Phi có chút khát vọng, nếu Yến vương phái người đến đánh lén mình giữa đường thì mới đặc sắc. Bên cạnh có một Đại tông sư làm hộ vệ miễn phí, nếu là Lưu Nhâm Trọng đã điều trị xong mà chạy tới, hắc hắc, đó chẳng phải là đưa đầu cho mình sao?Chỉ tiếc trên đường đi một ngày một đêm, nguyện vọng của Tần Phi cũng không thành hiện thực. Yến vương chẳng những không phái người, mà ngay cả một con chó cũng không cho đuổi theo. Tần Phi rơi vào đường cùng đành phải rời đội ngũ, tìm Thủy Tình Không, mặt dày mày dạn lãnh giáo công pháp trong Thiên Ngân.Tôn Hạc không tu luyện công pháp Thiên Ngân, mà chỉ dạy Thiên Ngân cho Tần Phi, cũng không thuần thục cách vận dụng Thiên Ngân. Trước mắt lại có một vị Đại tông sư tinh thông 《 Thiên Ngân 》, nếu không tranh thủ thời gian thỉnh giáo, đó mới không phải Tần Phi.Thủy Tình Không đã từng tức giận cự tuyệt Tần Phi:- Cũng bởi vì tiểu tử ngươi học được thứ không nên học, ta mới phải bảo vệ tính mệnh cho ngươi. Ngươi còn tới hỏi ta cách vận dụng Thiên Ngân?Nhưng Tần Phi cũng ngụy biện, hắn nghiêm trang nói với Thủy Tình Không:- Buổi sáng ngộ đạo, tối chết cũng được. Trên đời này còn đi đâu tìm được một Đại tông sư tinh thông Thiên Ngân đây? Ta đã có chỗ không hiểu, đương nhiên phải hỏi ngươi. Cho dù ngươi muốn giết ta, cũng cho ta làm một con quỷ minh bạch. Hơn nữa, sau khi ngươi giải thích cho ta, ta có thể lập tức trở thành Đại tông sư sao? Với tu vi của ngươi, đấu với kẻ siêu cấp kém cỏi như ta, muốn giết ta chẳng phải như bóp chết một con kiến đúng không? Nào, trước tiên giải thích cái gì gọi là 'Khí ngưng thần tụ, Lục Mạch câu tốc ...Đối mặt gia hỏa có da mặt dầy như Tần Phi, lại quấn chặt lấy, xưa nay Thủy Tình Không đã quen sống với man tử thô lỗ, thật sự không chống đỡ nổi. Ngẫu nhiên không cẩn thận đã bị Tần Phi lừa ra mấy câu, lại một lần không cẩn thận, bị Tần Phi bắt được một điểm sơ hở trong lời nói, đem thân phận Đại tông sư của mình liều mạng áp chế. Điểm chết người nhất chính là Tần Phi có thể mặt dày, nhưng Thủy Tình Không không thể so da mặt dày với hắn...Đại tông sư trên đời này cơ bản đều có chút liêm sỉ, chỉ có Tôn Hạc là ngoại lệ. Quả nhiên, đồ đệ của Tôn Hạc cũng giống như vậy, da mặt dày như tường thành.Cứ như vậy, mấy ngày đi đường, Thủy Tình Không coi như đã cam chịu. Đã không chịu nổi sự quấy rầy của Tần Phi, Thủy Tình Không tự an ủi mình rằng cứ giải thích cho hắn một chút, coi như mình ôn tập lại《 Thiên Ngân 》. Dù sao, mạng của Tần Phi nằm trong tay mình, muốn lấy lúc nào cũng được, chỉ giáo một chút cũng không sao.Vì vậy, tốc độ đội ngũ trở về từ Bắc Cương càng ngày càng chậm, lúc đầu mỗi ngày có thể đi 50~60 dặm, về sau Tần Phi dứt khoát mỗi ngày chỉ đi khoảng mười dặm, liền hạ lệnh nghỉ ngơi, sau đó lại đi đâu mất. Không ai biết một vị Đại tông sư đi theo đội ngũ, càng không có ai biết mỗi ngày Tần Trấn đốc xuất quỷ nhập thần mất tích mấy canh giờ là đi làm gì...Càng dạy Thủy Tình Không càng cảm thấy có chút không ổn rồi, năng lực lý giải của Tần Phi đối với 《 Thiên Ngân 》hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của lão. Rất nhiều pháp môn vận dụng, Tần Phi cũng có thể suy một ra ba. Thậm chí tư duy mới lạ độc đáo của hắn còn tùy ý, lớn mật hơn so với hiểu biết của Thủy Tình Không về《 Thiên Ngân 》. Nhưng cái đó cũng càng phù hợp với tư tưởng của《 Thiên Ngân 》 hơn —— thiên nhược hữu ngân, ngã vi thiên bổ chi (nếu trời có vết nứt, ta sẽ bịt vết nứt đó giúp trời).Nếu không có sự can đảm như vậy, sao có thể luyện thành Thiên Hạ Đệ Nhất thần công?Sau một thời gian, Thủy Tình Không đã bắt đầu cảm thấy cùng thảo luận với Tần Phi về Thiên Ngân, so sánh tư tưởng của nhau, cũng đồng thời gợi ý nhiều điều cho lão. Đương nhiên, vì bảo trì thân phận Đại tông sư, Thủy Tình Không chỉ tỏ vẻ đội ngũ của Tần Phi đi vẫn hơi nhanh, không bằng đi chậm hơn một chút.Sao Tần Phi có thể không đồng ý yêu cầu này của Thủy Tình Không, khi đi ngang qua một tòa thành nhỏ, bèn quyết định ở trong thành nửa tháng. Chuyện này lại làm Huyện lệnh tòa thành đó lo lắng vô cùng, ngày nào cũng chưa kịp tiến hành công vụ đã phải vội vàng hầu hạ gần trăm tên đại thiếu gia. Nhưng cho dù Huyện lệnh vô cùng lo lắng cũng không gặp được Tần Phi—— sao y có thể biết Tần Phi đang tu hành với một vị Đại tông sư?Chiến sĩ Lang Nha đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của Tần Phi, sau khi rời khỏi Bắc Cương, tất cả mọi người cũng hơi lười biếng, cũng không muốn đi nhanh quá, nghỉ ngơi một chút như thế lại là tốt nhất.Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, Tần Phi ở trong thành nhỏ nửa tháng, các thiếu gia lại gây ra nhiều chuyện trong tòa thành hơn, trêu chọc vô số thiếu nữ, thật sự không thể ở lại nữa, liền cáo từ.Cho dù đi chậm hơn cả ốc sên nhưng cuối cùng đội ngũ vẫn phải tới Đông đô. Bất tri bất giác đã qua gần hai tháng, lúc trước mặc áo cũng đã đổi thành trường sam. Trên đường đi, Thủy Tình Không và Tần Phi luận chứng 《 Thiên Ngân 》, lại không để ý thời gian trôi qua nhanh như vậy! Cho đến khi người đưa tin của Sát Sự Thính ba lần bốn lượt đến thúc giục, Tần Phi mới cho hành quân nhanh hơn.Vừa tiến vào đại môn Đông đô, đám thiếu gia binh lập tức giải tán, Hà Khôn rưng rưng nước mắt, kích động ngửa mặt lên trời bi thiết:- Đông đô, cảnh xuân tươi đẹp, mỹ nữ váy dài, tóc đen, đùi ngọc... của Đông đô, Hà Khôn ta đã trở về...Quan binh thủ vệ trố mắt nhìn đám thiếu gia binh đang nổi điên, đầu năm nay loại điên nào cũng có, nhưng điên đến mức Hà Khôn thì thật đúng là không nhiều. Thật ra đám thiếu gia binh so với Hà Khôn cũng không khá hơn bao nhiêu, bọn hắn đi theo Tần Phi đến Bắc Cương, đánh một trận chiến, trở lại Đông đô mà không mất một sợi tóc nào, tương lai lúc tóc đã hoa râm, khoảng thời gian này chính là vốn liếng tốt để khoác lác với đám con cháu nha.Trong đám người lộn xộn, Tần Phi lặng lẽ tránh tai mắt mọi người đi vào một con hẻm nhỏ cạnh đó.Thủy Tình Không chắp tay sau lưng đứng cuối hẻm, có chút hăng hái nhìn dân cư rõ ràng có phong cách của Sở quốc, thản nhiên mỉm cười.- Đã đến Đông đô.Tần Phi chậm rãi nói:- Khi ngươi muốn tìm Ngụy Bính Dần, đi tới ngõ nhỏ ở cửa bên thành Bắc. Chỗ ấy chỉ có một cửa hàng tạp hóa, là cứ điểm bí mật của binh sĩ nước Ngụy. Nhưng ngươi đừng tưởng rằng quy mô của bọn họ rất lớn, biểu hiện chỉ là một cửa hàng nhỏ do đôi vợ chồng già mở mà thôi, họ đều không nói gì, cũng không biết chữ. Ngươi đến đó, nói với bọn họ muốn mua một cân muối, một cân trứng gà. Ông lão sẽ xòe một bàn tay ra! Nếu như ngươi đưa cho ông ta năm đồng tiền, đó là tìm đánh. Cho năm đĩnh bạc là vừa đủ, cần phải là năm lượng, ý là ngươi muốn gặp Ngụy Bính Dần.- Ông lão sinh hoạt không dễ dàng, năm lượng bạc phí hỏi đường hơi đắt nhưng có thể tìm được người cũng đáng giá.Tần Phi ung dung nói:- Tiếp đó, ngươi nói nơi hẹn, ông lão tuy không biết nói biết viết, nhưng ông ấy có thể báo cho Ngụy Bính Dần. Ngươi chờ ở chỗ đó. Nếu Ngụy Bính Dần bằng lòng gặp ngươi, sẽ tự xuất hiện. Nếu không, vậy thì... ta đành tự đi một chuyến.- Sao ngươi không tìm hắn cho ta?Thủy Tình Không hỏi ngược lại.Tần Phi lập tức mở to mắt:- Võ Tôn đại nhân ơi, ngươi không biết thủ tục làm việc của nha môn rất phức tạp sao? Đầu tiên, ta phải tới Kim Thạch Ti giao lại những cái nỏ kia. Sau đó, cùng Phồn Đóa Nhi gặp Tổng đốc đại nhân bẩm báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ, còn phải viết thành văn tự lưu vào sổ sách của Sát Sự Thính. Sau đó, phải tới Địch Tình Ti và Bộ Binh, báo cáo về binh lực, chiến lực của Ma tộc, Man tộc. Tính sơ sơ, sau khi trở về, tối thiểu ta phải gặp mười, hai mươi người, chép gần chục quyển công văn... có thời gian rảnh sao?Thủy Tình Không chần chờ một lát, lẳng lặng nói:- Không phải ngươi còn có chút không hiểu quyển cuối của Thiên Ngân sao? Hay là đêm mai ta tới gặp ngươi, chúng ta bàn luận tiếp?Tần Phi cười đùa nói:- Khi dạy xong rồi, ngươi lại tìm được Ngụy Bính Dần, thì sẽ giết ta. Ta không ngu như vậy!Dứt lời, Tần Phi tỏ vẻ đáng thương hỏi:- Không phải ngươi vẫn muốn giết ta chứ?- Đương nhiên, ngươi... nhất định phải chết. Ừ, nhất định!Thủy Tình Không nói.Tần Phi thở dài, học bộ dáng của Thủy Tình Không, chắp tay sau lưng đi về phía cuối hẻm, thản nhiên nói:- Lòng dạ thật ác độc, mà ngươi và lão già chết tiệt kia không khác nhau lắm, gặp được thiên tài người thấy người thích, hoa thấy hoa nở như ta, sao có thể nhẫn tâm ra tay?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui