Trời chiều buông ở đầu tường An Châu, một ngày bão cát chà xát làm cho cả thành thị thoạt nhìn như được bao phủ trong tro bụi. Mặc dù ánh mặt trời mãnh liệt nhất vào buổi trưa cũng không thể xuyên thấu lớp tro bụi dầy cộm nặng nề chớ nói chi là trời chiều. Ánh sáng ảm đạm làm cho sắc trời xem ra giống như là trời đầy mây, không khí nặng nề làm cho người ta hít thở cũng phải rất khó khắn.Nha môn cũ nát của phân sở Sát Sự Thính tại An Châu vẫn có hai tên vệ binh tại gác. Bộ dáng bọn chúng đã có thay đổi rất nhiều, không dám lười nhác như trước, dưới con mắt Tần Phi không người nào dám lười biếng. Vệ binh đang đứng nghiêm mắt nhìn lỗ mũi của nhau, đột nhiên vệ binh phía đông thấy miệng vệ binh phía tây vểnh lên lại nhìn trân trân về phía sau và nháy mắt với y.Vệ binh phía đông theo thói quen quay đầu lại nhìn, lập tức gã hoảng sợ. Rất nhiều nam tử mặc áo ngắn màu đen yên lặng tiến về phía phân sở An Châu, bọn họ căng ra một tấm biểu ngữ bên trên viết 'Sát Sự Thính vô lương, hãm hại Hòa Hưng Long' 'Lập tức phóng thích Khổng chưởng quỹ' . . . Biểu ngữ này căng hết cả đường cái. Cước bộ của bọn chúng thong thả mà kiên định, tựa như một đợt sóng màu đen, bao trùm lấy cả điều đường cái, đi qua phủ tổng đốc, đi qua phủ nha, ánh mắt bọn chúng kiên nghị nhằm phương hướng phân sở An Châu Sát Sự Thính."Đóng cửa lại. . . Mau chóng đi bẩm báo Trấn đốc đại nhân!" Vệ binh sợ hãi, nếu để đám đông phía trước xâm nhập sâu vào phân sở An Châu phân sở thì đúng là việc từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra."Có nên đốt pháo hoa thông tri cho binh sĩ lang nha." Hàm răng thủ vệ binh phía tây đã bắt đầu đập vào nhau."Đừng hâm, cứ để Trấn đốc đại nhân quyết định, đóng cửa mau mau đã!"Cửa lớn nha môn rách nát nhanh chóng khép lại, đám vệ binh đang hoảng hồn chạy ngược xuôi tìm các cái bàn để chắn cửa lớn lại. Ngay sau đó từ tường rào nhô lên nửa thân người cầm cung tên, những người này đứng trên các băng ghế lớn phía sau tường rào, cả nhóm tập trung chú ý bọn côn đồ đang bao vây phân sở An Châu.Tần Phi được thuộc hạ bẩm báo vội chạy ngay đến tiền viện, vừa mới nhảy lên tường rào thì bị một hòn đá bay tới. Tần Phi nghiêng người lách mình né tránh. Trong nháy mắt, Tần Phi đã thấy rất rõ ràng, có hơn một ngàn tên lưu manh Hòa Hưng Long đứng trước phân sở An Châu. Những gã lưu manh này lớn nhất phải bốn mươi năm mươi tuổi, nhỏ nhất cỡ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Bọn chúng phấn khích đồng thanh hô to khẩu hiện phóng thích Khổng Chương, có thể nhìn thấy bọn chúng đều mang theo vũ khí.Tần Phi đang định ra lênh cho thuộc hạ bắn pháo hoa gọi binh sĩ lang nha để xua đám đông biểu tình phía trước nhưng ánh mắt đột nhiên xoay chuyển khi nhìn thấy đại đội quan binh xa xa đang nhanh chóng tiến tới đây.Đó là quan binh thủ bị sở, trong đội ngũ có một cáng, cáng khênh một vị binh sĩ trẻ tuổi nằm im không nhúc nhích, trên người y đầy những vết thương, y được cột chặt vào cáng bằng mấy băng vải, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ."Chu Lễ Uyên!" Tần Phi quát to: "Người thủ bị sở đến xem cái gì?"Chu Lễ Uyên nhảy lên đầu tường, cẩn thận nhìn quanh một chốc lát, trầm giọng nói: "Trấn đốc đại nhân, ta cảm thấy được có gì không hay rồi.""Đương nhiên là không ổn nếu không hỏi ngươi làm gì." Tần Phi tức giận nói.Chu Lễ Uyên không dám tức giận, không phải là bởi vì Tần Phi là cấp trên của y, mà là y biết rõ dù Tần Phi tiến vào Sát Sự Thính sau nhưng lại được thăng quan liên tục nên quy củ của triều đình không biết nhiều bằng y, điều này cũng là do y ở lâu tại Giáo Tập Ty nên khá là rõ ràng."Trấn đốc đại nhân, chuyện này nhất định là có dự mưu, chắc chắn ngài cũng có thể đã nhìn ra." Chu Lễ Uyên thấp giọng nói: "Vấn đề là ở chỗ bọn chúng có dám động thủ hay không. Quan binh thủ vệ sở lại còn đám lưu manh Hòa Hưng Long, mấy ngàn người xông vào nha môn phân sở An Châu thì sẽ biến nơi này thành phế tích. Đến lúc đó, thương vong khó có thể khống chế, chuyện lớn như thế thì đến Tổng đốc An Đông Tổng đốc sợ cũng hỏng bét luôn."Hai măt Tần Phi loé lên do câu nói của Chu Lễ Uyên chỉ đúng chỗ hiểm yếu, lúc này hắn lạnh lùng nói tiếp: "Ngươi nói là bọn chúng muốn dùng quần thể sự kiện vấn trách chế độ để đối phó ta?""Vâng!"Tần Phi im lặng không nói, bất kỳ một quốc gia nào, bất kỳ một triều đình nào đều kiêng kỵ việc xuất hiện một vụ quần thể sự kiện. Rất nhiều việc nhỏ thường thường sẽ diễn biến thành chuyện lớn không thể khống chế được. Nước Nguỵ ngày trước có một vị quan viên nhất thời cao hứng nói triều đình nuôi quá đông sai dịch, muốn giảm chi thì cứ giảm một nửa số mười vạn sai dịch. Kết quả là đám sai dịch gây chuyện, tiếp theo kéo bè kéo lũ xé cờ tạo phản, công thành đoạt đất một hơi đánh hạ vài tòa châu huyện, bắt buộc Ngụy quân không thể không dàn trải khắp nơi dập tắt ngọn lửa.Cho nên, triều đình vì để tránh xuất hiện tình huống như vậy, nằm định rồi hỏi trách chế độ. Tại nơi xảy ra thì bất kể là quan viên nào kích khởi quần thể sự kiện, trưởng quan địa phương cao nhất có quyền cách chức tạm thời giam giữ hậu thẩm. Nếu như phạm quan dám phản kháng thì được coi là tội phản quốc.Hiện tại Tần Phi đang trên đầu sóng ngọn gió, hắn thấy những nha môn cùng trên một con đường đều vắng lặng, Tần Phi cười lạnh một tiếng, có lẽ giờ phút này, bọn chúng đang ngồi với nhau phác thảo công văn chuẩn bị công khai thông báo muốn tóm gọn mình cho toàn An Châu. Những câu văn trong đó Tần Phi cũng có thể đọc vanh vách rõ: "Tháng này ngày này tại An Châu bởi vì Trấn đốc Sát Sự Thính Tần Phi xử sự không thoả đáng kích khởi động phẫn nộ của dân chúng gây ra nổi loạn. Tổng đốc An Đông, Tri châu An Châu cùng các quan viên khác quan tâm sâu sắc, nhanh chóng phản ứng, xử lý thích đáng. . . Trước mắt ổn định tình hình quân dân An Châu!"Nếu chính mình nhẹ dạ rơi vào tay bọn chúng thì cơ bản sẽ không còn có cơ hội trở về Đông Đô mà sẽ chết ngay."Một đám địa đầu xà An Châu!" Tần Phi thản nhiên nói: "Ta sẽ cùng đám địa đầu xà đấu một trận lớn."Về phía những quan binh thủ bị sở, Tần Phi hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ tìm đến cấp trên của bọn chúng.Sĩ tốt bất ngờ làm phản, tướng lĩnh không thể không biết rõ tình hình nhưng ở tình hình hiện tại thì có lẽ đã được các tướng lĩnh ủng hộ, thậm chí còn có người cổ vũ khích lệ đằng sau như là: các ngươi cứ yên tâm làm loạn, pháp bất trách chúng [DG: pháp luật sẽ không thể xử phạt được tập thể], tất cả mọi người sẽ không có việc gì đâu.Nếu như Tần Phi quả thật có đi thủ bị sở thì những quan viên cũng sẽ giở giọng quan viên vừa nói vừa giả vờ nhỏ lệ: "Quân đội binh biến là đáng sợ nhất, những binh lính kia đều là đồ nhà quê có nói đạo lý với bọn chúng cũng không được, chúng sinh ra chỉ biết đánh đánh giết giết, chúng ta là tướng cũng không có cách nào. Tần Trấn đốc. . . Thật sự là không giúp được ngươi rồi.""Bỏ nha môn, cho bọn chúng đập nát đi!" Tần Phi phân phó nói: "Chu Lễ Uyên, thống lĩnh thị vệ hộ tống công chúa đến quân doanh lang nha của Lý Hổ Nô. Bảo lão đóng cửa quân doanh không cho ai tiến vào. Người nào xông vào cứ giết chết không cần hỏi!""Trấn đốc ngài đi đâu?"Tần Phi thở dài: "Tất nhiên ta muốn đưa Khổng Chương đi tìm đám quan viên kia để đàm phán. Mặc dù biết rõ bọn chúng đang thương lượng với nhau làm thế nào để đuổi cái đinh trong mắt là chúng ta đi nhưng bề ngoài vẫn phải hành động như thế. Tương lai triều đình thế nào cũng tính sổ nên ta phải làm cho bản thân mình sạch sẽ mới được."Trong khi hai người đang nói chuyện, trên đường tiếng khóc rung trời, mấy trăm người mang quan tài chạy tới phân sở Sát Sự Thính.Tần Phi nghẹn họng nhìn trân trối: "Không phải nghiêm trọng như vậy chứ?"