Thời gian không cho phép Tần Phi tiếp tục suy tư nữa, ý niệm trong đầu mới vừa hiện ra thì Đoạn Ca đã ra tay.Hắn nhanh nhưng người cầm đao đối diện cũng không chậm. Trong khoảnh khắc rút đao ra, ánh đao sáng chói hoa hoè chói mắt. Thanh cương đao này bình thường nhìn thì không có gì lạ mà khi ra tay lại rực rỡ vô cùng. Trước mắt Tần Phi tối sầm, người nọ dường như tiêu thất không còn bóng dáng mà đao phong đã tới gần cổ họng, lúc này Tần Phi mới có thể thấy rõ ràng gã.Nếu như nói, khoái kiếm Chu Lễ Uyên làm cho người ta hoa mắt, gã nam tử trước mắt ra tay không phải là nhanh nhưng tất cả động tác đều đã đạt đến cực hạn mà Tần Phi có thể tưởng tượng. Thân ảnh của gã nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ, lối xuất thủ của gã càng làm cho không thể nắm bắt được.Từng bóng đao ảnh bay múa xoay quanh trên không trung, mỗi một ánh đao đều đủ để khiến người hồn phi phách tán. Tần Phi dứt khoát nhắm mắt lại, tốc độ đối thủ đã nhanh đến mức có thể lừa gạt con mắt, đối thủ đã lựa chọn cách ra tay hoa mỹ để làm loạn tầm nhìn của mình vậy thì hoàn toàn dụng ý hải khóa gã lại, dùng niệm lực cảm thụ mỗi một lần di động, mỗi một lần ra tay của gã.Đây cũng chỉ có Tần Phi mới có thể làm như vậy, thay đổi người khác hoặc là không có niệm lực hoặc là không có vũ lực, khi nhắm con mắt lại thì cứ đợi cái chết đi.Đoạn Ca dùng trường đao chiến đấu lại giống một con tiểu xà nghênh chiến một đầu mãnh hổ, mặc dù thế mãnh hổ hung dữ nhưng là tiểu xà luôn vào thời điểm quan trọng nhất vươn ra răng nọc mạnh mẽ mổ cho mãnh hổ ngã xuống, bắt nó phải thủ thế lại.Cao thủ như vậy ở An Đông là cực kỳ hiếm thấy, có thể đẩy Tần Phi hiện đang ở trạng thái đỉnh phong xuống hạ phong thì ít nhất cũng là một vị hạ phẩm Tông Sư thành danh từ lâu. Tần Phi tin rằng chỉ cần mình hỏi han một lúc sẽ có thể tra được gã là ai .Tiếng bước chân của truy binh ở sau lưng càng ngày càng gần, Tần Phi không dám ham chiến. Từ trước đến nay Đoạn Ca chưa từng gặp đối thủ đòi đồng quy vu tận, gã đang cầm đao lại thượng phong, làm sao chịu cùng Tần Phi liều chết? Chỉ nhường có một đường liền bị Tần Phi bắt lấy cơ hội từ bên cạnh chạy đi. Người cầm đao thầm than một tiếng, xách đao đuổi theo. . .Hai người này tu vi đều cực kỳ tinh thâm, một trước một sau chạy sâu vào rừng, cách nhau cũng chỉ có hơn mười trượng mà thôi, một lúc sau đã để quan binh đệ nhất trấn ở lại đằng sau mà vô tung vô ảnh. Tần Phi ở phía trước cứ liều mạng chạy mà người cầm đao cũng kiên nhẫn truy theo, cả hai chạy từ đêm tối đến sáng sớm, từ lúc ánh sáng mặt trời mới lên cho đến lúc mặt trời lên cao. . .Tần Phi đã chẳng còn hình tượng gì, tóc rối tung, mồ hôi trên người làm ướt quần áo, với tu vi của hắn, nếu không phải đã tiêu hao chân lực làm sao có thể chật vật như thế.Nhưng cái gã đuổi theo phía sau cũng không khá hơn chút nào. Người cầm đao cũng thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, chạy trốn chẳng khác nào nông phu sau một ngày làm việc."Không chạy nữa!" Tần Phi ngồi bệt xuống dưới đất, cho dù phải một trận tử chiến thì cũng phải thở một hơi trước đã rồi hẵng nói, hắn thấy nếu tiếp tục chạy nữa thì mệt chết đi được ngay cả đánh cũng không thể đánh nổi nữa.Không nghĩ tới, cái người cầm đao kia cũng nằm xụi lơ trên mặt đất, bốn vó chổng lên trời ngay cả động đậy cũng không động đậy được. Hai người cứ như vậy cách xa nhau hơn mười trượng, đồng thời nghỉ ngơi một cách quỷ dị, đến tận khi người cầm đao khật khưỡng đứng dậy, Tần Phi dù không cam lòng nhưng cũng phải thở dài, cố gắng đứng dậy tiếp tục lảo đảo chạy về phía trước.Hai người cứ như thế bảo trì tiết tấu quỷ dị chạy thẳng lên hướng bắc. Ngay từ đầu còn có thể gọi là chạy, về sau chỉ có thể gọi là đi. . . sau nữa đã có thể xưng là bò lên. Mỗi khi Tần Phi nghỉ ngơi, người cầm đao cũng yên lặng nghỉ ngơi. Mà khi người cầm đao không thể chạy nổi, Tần Phi cũng không có khí lực chạy nữa, tranh thủ thời gian thở vài cái.Dần dần, hai người đều như nỏ mạnh hết đà. Sau hai ngày hai đêm lặn lội đường xa, hai người đều không biết mình chạy đi đến nơi nào . Hôm nay cục diện, hung hiểm vạn phần. Hai người hoàn toàn dựa vào ý chí chèo chống, ai ngã xuống trước thì chỉ còn đường chết. Nếu như người cầm đao lựa chọn thối lui, chỉ sợ không cách nào thưa chuyện với chủ. . . Tần Phi cũng đã nghĩ quay lại quyết một trận tử chiến với gã, với hiện trạng như thế này thì cuộc chiến giữa hai vị cao thủ có lẽ được diễn ra không khác mấy tiểu hài tử kéo tóc kéo cổ uốn éo ôm nhau đánh lộn. . .Đang vào giữa trưa ngày thứ hai, Tần Phi đầu váng mắt hoa chỉ có thể thấy không còn một con đường nào, khắp nơi là bầu trời mênh mông, ngẫu nhiên có thể thấy mấy cái cây già. Người cầm đao phía sau hắn lung lay sắp đổ, cuối cùng phịch một tiếng té xuống.Trong lòng Tần Phi nhẹ bẫng muốn cất bước đi qua, nhưng vừa mới nhấc được cái chân thì chợt cảm thấy quay cuồng, lập tức ngửa mặt lên trời nằm xuống.... ...Đến khi Tần Phi tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân vô lực. Đây là một gian phòng làm bằng gỗ khá rộng rãi. Hắn đang nằm trên một chiếc giường êm, trên người đắp một tấm chăn lông. Bên cạnh chiếc giường có bày đĩa hoa quả và ấm trà. Tần Phi không nói hai lời ngọ nguậy ngồi dậy, tóm lấy ấm trà dốc thẳng vào miệng, cho dù bên trong bình có là kịch độc thì cũng giải khát đã rồi nói sau.Cửa sương phòng cọt kẹt một tiếng bị người mở ra, ánh sáng chói chang chiếu vào làm cho tất cả đồ đạc trong phòng đều rõ ràng, thân ảnh hiện ở cửa lại là người quen biết cũ của Tần Phi."Vận khí của ngươi thật là tốt đấy, ngày hôm qua thế nào lại gặp được ta. Nếu không tại nơi thảo nguyên này, ngươi hôn mê như thế tám chín phần mười sẽ trở thành bữa cơm cho hổ báo sài lang hổ." Một vị thiếu nữ xinh đẹp khẽ cười nói: "Có muốn ăn chút gì đó không?""Ăn chút ít hoa quả là được rồi." Tần Phi lầm bầm nói: "Ăn uống rượu chè quá độ đối với thân thể không có chỗ tốt. Đúng rồi, Cảnh Gia Lan, ngươi tới nơi này làm gì?"Cảnh Gia Lan cười cười, đi đến bên cạnh Tần Phi khoanh chân ngồi xuống, thản nhiên nói: "Ngươi không cho rằng đây là phòng ở à? Đây thật ra là một chiếc xe ngựa có bảy tám con ngựa kéo. Phải dùng xe ngựa như thế này thì tất nhiên chuẩn bị một chuyến đi săn bắn ở thảo nguyên mấy ngày liền.""Ngày hôm qua đội ngũ của chúng ta đi đến phụ cận, Liệp Ưng phát hiện ra ngươi, vốn tưởng rằng là xuất hiện con mồi, thiếu chút nữa bắn chết ngươi rồi. Cũng may bản cô nương nhìn thấy bộ dạng của ngươi liền tiến tới xem xét, nếu không ngươi đã thành oan hồn."Tần Phi nhẹ gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, lập tức hỏi: "Tại ta phụ cận, có phát hiện hay không những người khác?"Cảnh Gia Lan sắc mặt hơi đổi, lập tức khôi phục bình thường, nói khẽ: "Lúc gặp ngươi, cũng chỉ có mỗi mình ngươi mà thôi."Tần Phi cảm thấy có chút không đúng, nhưng là lại không muốn hỏi nhiều thò tay bốc lấy hoa quả thì thấy trên thân mình đang mặc một chiếc áo tơ lụa trắng nõn, cổ tay lộ ra da thịt rất sạch sẽ không có một vết bẩn nào. Tần Phi vẻ mặt cười xấu xa nhìn Cảnh Gia Lan rồi nói ra: "Thật sự là làm khó cho cô nương ngươi, đêm qua lại giúp ta thay quần áo, lại giúp ta tắm rửa. . .""Nghĩ hay lắm!" Cảnh Gia Lan đỏ mặt lên, vội vàng giải thích: "Tắm rửa thay quần áo đều là tỳ nữ làm, ta làm sao có thể làm cho ngươi những chuyện thế này?""Ư!" Tần Phi ung dung thở dài nói: "Ngươi bảo ta nên tin sao?""Ngươi không nên nói lung tung nhé. . ." Cảnh Gia Lan bực mình hạ giọng nói: "Nói lung tung sẽ đưa tới đại phiền toái. Đúng rồi, có người muốn tìm ngươi tâm sự, chờ ngươi tinh thần tốt ta liền sắp xếp cho ngươi."