Tần Phi ngừng những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng rồi ngủ một giấc thật ngon. Màn đêm buông xuống hắn lại tỉnh lại lần nữa, bên trong mã xa thắp một ngọn đèn, Cảnh Gia Lan ôm hai đầu gối ngồi bên cạnh hắn, nàng đang nhập thần vào một quyển sách không biết là tiểu thuyết phong nguyệt(tình cảm) hay là bí kíp võ công.Thấy Tần Phi tỉnh lại, Cảnh Gia Lan để sách xuống, bưng bữa cơm tối đã chuẩn bị tới, cho dù đang ở Đại mạc nhưng bữa cơm vẫn rất phong phú, đủ các món thịt trâu thịt dê các loại, hoa quả thịt nguội và canh rau dưa rất thích hợp cho Tần Phi đang tĩnh dưỡng.Đang ra sức càn quét bàn ăn, khóe miệng Tần Phi vẫn dính đầy dầu mỡ thì cửa thùng xe bỗng nhiên mở ra một vị trung niên bước vào. Người này có khuôn mặt thanh tú nhìn lướt qua không giống người Man, chòm râu dài mượt tung bay, đôi mắt cơ trí bình tĩnh nhìn Tần Phi."Cha ngươi à?" Tần Phi quay sang hỏi Cảnh Gia Lan.Cảnh Gia Lan gật gật đầu tiến tới đỡ Khả hãn Man tộc Thác Bạt Liệt ngồi xuống."Đoán được ta là ai cũng không phải chuyện khó." Thác Bạt Liệt mỉm cười đáp lại: "Ta cố ý đến thăm ngươi, Vũ Tôn đại nhân vì ngươi mà đi Đông Đô, mà ngươi lại thả con gái ta cho nên ta có chút hiếu kỳ đối với ngươi!"Tần Phi thả cái đùi dê chưa gặm hết trong tay xuống nghiêm trang nói: "Ta cũng rất hiếu kỳ, ngài thân là Khả hãn Man tộc lại không muốn mở mang bờ cõi cũng không tính kế tiêu diệt những người huynh đệ của ngài như Thác Bạt Hoằng, không hiểu ngài đang suy nghĩ cái gì?"Trong khi hai nam nhân nói chuyện Cảnh Gia Lan theo phép tắc yên lặng ngồi đó, nàng chỉ bưng trà rót nước không nói một lời, nàng ngoan ngoãn như một tỳ nữ.Thác Bạt Liệt thản nhiên đáp lại: "Man tộc không giống như tưởng tượng của ngươi đâu. Nghìn năm trước, chúng ta đã chiếm lĩnh trung thổ, nhưng kết quả thì sao? Bỗng nhiên xuất thế một vị cao thủ thiên đạo cùng mười hai long kỵ, họ hiệu lệnh thiên hạ thiếu chút nữa làm chúng ta diệt tộc. Chúng ta sinh hoạt tại thảo nguyên Đại mạc, vốn là dựa vào trời để kiếm cơm, chỉ cần một trận gió bão một trận tuyết hại cũng đủ để cho dê bò ngã chết khắp nơi. Mặc dù sau khi chiến tranh, số dân trung thổ cũng như số dân thảo nguyên đều giảm mạnh. Nhưng do các ngươi lấy nghề nông làm cơ sở nên nhanh chóng lớn mạnh dù nhân khẩu có tăng gấp đôi vẫn có thể nuôi được.""Với chúng ta thì phải mấy trăm năm mới khôi phục nguyên khí, nhưng thực lực thì đã kém rất nhiều. Võ học trung thổ bác đại tinh thâm cao thủ xuất hiện lớp lớp. Tướng lĩnh thiện chiến có thể xuất chinh tầng tầng lớp lớp. Chúng ta có ưu thế ở chỗ toàn dân đều là binh, một khi gặp chiến sự có thể cấp tốc trưng binh lên mấy vạn người thậm chí hơn mười vạn binh sĩ thậm chí có thể tập hợp được mấy chục vạn đại quân, hơn nữa chúng ta không cần quan tâm đến việc tiếp tế tiếp viện, chúng ta cứ chiếm được chỗ nào, nơi đó chính là nguồn tiếp tế tiếp viện của chúng ta.""Nhưng đây cũng là nhân tố cái trí mạng. Chúng ta thua là không dậy nổi, thua một lần lụn bại phải hốt hoảng mà chạy. Nếu không chạy thì sỹ tốt chỉ có chết đói. Trung thổ từ Ngụy quốc bắt đầu cho đến Sở Đường đánh với chúng ta đã mấy trăm năm. Chúng ta vẫn cứ ở Đại mạc, vẫn cứ sinh sống bằng chăn thả đánh cá và săn bắt, chẳng cần thay đổi cái gì? A, nếu như bảo thay đổi thì chỉ có thanh niên trai tráng của chúng ta chết dần chết mòn trong chiến tranh. Điều này làm cho nữ nhân và lão nhân càng ngày ở Đại mạc càng nhiều!"Tần Phi tự nhiên đối với vị Khả hãn nho nhã này kính trọng thêm mấy phần. Hắn thường cho rằng Man tộc chính là Man tộc, tứ chi phát triển đầu óc giản đơn, suốt ngày tru lên muốn thôn tính thiên hạ mới là một Man tử bình thường. Có lẽ, Thác Bạt Liệt không phải là một Khả hãn đại diện cho Man tộc chăng?"Các Khả hãn từ xưa đã cùng trung thổ tác chiến, sau này vì sao lại phân liệt thành Man tộc và Ma tộc vậy?" Thác Bạt Liệt nhìn nữ nhi đầy thâm ý, lão nhẹ giọng hỏi: "Ngươi biết không?""Vương tộc chúng ra rất thích hòa bình sao?" Cảnh Gia Lan vừa mới nói nửa câu, nàng cảm thấy không thích hợp. Man tộc và Ma tộc suốt ngày đánh sống đánh chết, làm sao dính dáng đến hoà bình được? Nàng chỉ là nữ nhân, đối vớí sự phức tạp lằng nhằng của chính trị rất khó lý giải nên quay sang nhìn Tần Phi đầy thắc mắc.Tần Phi nghiêm mặt nói: "Ta muốn biết câu trả lời của ngươi.""Kỳ thực rất đơn giản!" Thác Bạt Liệt cười nói: "Hai kết quả, cứ nghĩ đi khắc sẽ hiểu!""Kết quả đầu tiên, sau khi vương tộc chúng ta thống nhất thành một khối sẽ chiến tranh cùng trung thổ, triệt để chinh phục trung thổ, đem nhân dân các ngươi biến thành nô lệ của chúng ta, đất đai ruộng vườn của các ngươi biến thành bãi cỏ của chúng ta. Đúng vậy, dưới trời xanh đều là bãi cỏ của chúng ta, đây chính là mục tiêu vĩ đại! Nhưng nếu nền nông nghiệp của trung thổ mất đi cả thiên hạ đều là bãi cỏ, không phải là nhìn trời ăn cơm sao? Còn không phải là chỉ cần một trận thiên tai lớn là biết bao nhiêu dân du mục chết đói đây? Vậy thì ý nghĩa chinh phục trung thổ của chúng ta ở đâu?""Kết quả thứ hai, chúng ta chinh phục được trung thổ, cho nhân dân các ngươi vẫn làm nghề nghề nông để thỏa mãn nhu cầu sinh tồn. Nhưng trung thổ lớn như vậy, chỉ hai nước Sở Ngô thôi mà đã có hơn tám trăm đội quân châu mục, cứ cho là chúng ta sẽ dùng quân đội bản địa thì mỗi châu phủ cũng phải để lại quân của vương tộc đồn trú quản lý nữa phải không? Một châu cũng phải một đội trăm người. Vậy là đã phải có tám vạn người. Nhưng đội trăm người đủ sao được? Nếu như châu phủ sinh biến, mỗi người nhổ một bãi nước bọn là đủ cho một trăm người chết đuối rồi, cho dù phái tới một đội nghìn người thì mỗi người một cục gạch vào đầu là xong! Quan viên có năng lực quản lý không? Đây lại càng là một bài toán khó. Hơn nữa, chúng ta đã quen với tập quán chăn thả múa hát, vậy thì lấy vùng núi tây bắc với vùng sông nước Giang Nam làm gì chứ?"Tần Phi tiếp lời: "Nếu như các ngươi chinh phục không nổi, vậy lại càng không cần nói, rất có thể bị đánh cho nguyên khí đại thương giống như nghìn năm trước. Vậy thì cứ trốn ở sâu trong Đại mạc, chịu đựng điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt, đau khổ nghỉ ngơi lấy lại sức, có lẽ mấy trăm năm nữa mới có thể trở lại nơi đây.""Đúng vậy!" Thác Bạt Liệt trầm ngâm thốt lên: "Khi ta còn thiếu niên đã từng cải trang vào trung thổ học tập. Đã học được nhiều điều nên suy nghĩ được mở rộng rất nhiều. Chúng ta đã có thảo nguyên Đại mạc, người trung thổ thì lấy nông nghiệp sinh sống, cho dù ta hai tay dâng toàn bộ Đại mạc, chắc hẳn cũng không mấy người nguyện ý tới thảo nguyên sinh sống. Nếu đã vậy, các ngươi không có ý đồ xâm lược thì ta sao phải mạo hiểm phát động chiến tranh?""Nếu như hai bên có thể hòa bình, thiết lập mậu dịch, trao đổi gạo lương với tuấn mã ngưu dương thì cả hai đều cùng có lợi. Thứ nhất, chúng ta có thể dự trữ rất nhiều lương thực, một khi gặp thiên tai có thể bình yên vượt qua. Thứ hai, trung thổ các ngươi sẽ có được các loại da lông và thảo dược khó tìm. Như thế không phải là vẹn cả đôi đường sao?"Thác Bạt Liệt nghiêm túc nhìn Tần Phi: "Ngươi cảm thấy sao?"Tần Phi nhẹ nhàng thở dài, vị Khả hãn này đã học tập tại trung thổ nhiều năm đúng thật là một người nhìn xa trông rộng. Sở quốc chắc chắn không chủ động dụng binh đối với Đại mạc. Không ai biết rõ Đại mạc thực sự rộng lớn như thế nào, nếu thực sự đánh không thắng, Man tử có thể nhanh chóng chạy vào sâu trong Đại mạc. Mà Sở quân cũng không thể tạo thành một tuyến tiếp viện kéo dài vô hạn được! Thảo nguyên tuy sống dựa vào trời nhưng cần nhiều vật tư nhu yếu phẩm từ trung thổ. Quan trọng nhất là, nếu như lưỡng quốc có hiệp nghị hòa bình, hàng năm Đại Sở có thể tiết kiệm được rất nhiều quân phí, số tiền này chuyển cho địa phương chi dùng vào những mục tiêu khác cần hơn, thí dụ như trường học, y quán vân vân!"Rất nhiều người không lý giải như ngài, Đại mạc đã chiến tranh với trung thổ những nghìn năm, người ta chỉ nhớ đến cừu hận mà thôi. Ta nghĩ rằng trước ngài hẳn Man tộc còn có người có suy nghĩ giống vậy, nếu không cũng không đến mức phân liệt nhiều năm như vậy." Tần Phi nghiêm mặt nói: "Tuy thế, ta rất kính phục ngài. Tuy rằng suy nghĩ của ngài hơi lý tưởng hóa, nhưng là một mục tiêu đáng để phấn đấu."