Lâu nay đại lao Sát Sự Thính An Châu không cải tạo nên chả khác gì nấm mồ chục năm rồi chưa mở, không khí trong đây ngột ngạt làm mọi người hít thở không nổi.Hai tay hai chân của Tiểu An Tử bị kéo ra như hình chữ đại. Tay chân của y bị cố định trên tường. Phía trước y là một hàng hình cụ chờ sẵn. Thiết xoát tử ... y biết rõ cách hành hình của hình cụ này. Người bị hành hình sẽ bị dội nước sôi vào người, sau đó dùng Thiết xoát tử chà qua chà lại lột da phạm nhân, cuối cùng chỉ còn lại xương cốt. Lại còn thêm một công cụ hành hình chuyên dụng nữa bổ sung là lạc thiết, công cụ này trông thì bé nhỏ nhưng có thể để lại những vết sẹo vĩnh viễn trên thân. Còn một số những công cụ khác y chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói. Đúng là càng nhìn càng thêm sợ.Trước mặt Tiểu An Tử chỉ có một người đang ngồi ung dung, đó là Tần Phi. Hắn cầm lạc thiết lên ngắm nghía một lúc rồi thở dài đặt xuống, lại đứng lên đi tới chỗ thiết xoát tử nhấc lên thả xuống. Mỗi lần Tần Phi đi tới một loại hình cụ, Tiểu An Tử như bị thít cổ họng lại vì tưởng tượng tới thảm cảnh của chính mình. Mồ hôi trên người y toát ra như tắm làm ướt nhẹp cả y phục hoa lệ."Cuộc sống ở Đông cung rất thoải mái nên An công công lâu nay chưa phải chịu khổ đúng không?" Tần Phi thản nhiên nói :"Nếu không thế thì đúng là làm khó ta lắm. Những đồ chơi này chỉ dùng lúc cần thiết, sợ là An công công không chịu nổi, có lẽ ta chưa kịp hỏi thì An công công đã đáp rồi cũng nên.Tiểu An Tử liên tục gật gù, luôn miệng cầu xin :" Ta không chịu nổi đâu.""Nói chuyện một chút nhé." Tần Phi xê cái ghế cách Tiểu An Tử một đoạn. Hắn thấy y có chút kinh hoàng bèn cười nói:" An công công, ngươi luôn bên cạnh thái tử có nhìn ta không thuận mắt đương nhiên ta hiểu được. Nhưng quan điểm của ta thì ai định chơi xấu ta nhất định ta không chịu lỗ vốn."Cái miệng của Tiểu An Tử méo xệch, y chưa hiểu nên trong đầu liên tục suy nghĩ. Y không hiểu, Tần Phi đã ăn phải tim gấu gan báo hay sao mà lại gây sự với thái tử gia. Phải biết rằng, mặc dù thái tử chưa có nhiều thực quyền nhưng luận về thân phận chính là một trong những nhân vật có thể nắm cả Đại Sở trong lòng bàn tay. Một ngày kia, khi thái tử đăng cơ thì chính là cầm quyền sát sinh của cả thiên hạ.Tần Phi giảo hoạt làm mọi thứ rối tinh rối mù. Hắn đưa Tiểu An Tử vào hình phòng căn bản không phải để ép cung tra khảo mà muốn hù doạ y thôi nên giọng nói cũng có hơi chút lễ tiết." Đông cung cũng chỉ là cung dù sao cũng không phải là hoàng cung, gần đây thái tử gia chắc cũng ít khi được bệ hạ gọi tới?"Tiểu An Tử ngẩn người ra đáp lại theo bản năng :" Đúng là không thường được gọi.""Nhưng theo như ta biết, đêm cái hôm Đông Đô hoả hoạn, bệ hạ tự mình qua phủ. An công công cảm thấy bệ hạ quan tâm đến Đoan Vương hay là quan tâm đến Tề Vương nên mới khởi giá đến thăm?" Tần Phi thản nhiên hỏi.Hai mắt của Tiểu An Tử trợn tròn. Hôm Đông Đô bị hoả hoạn bệ hạ rời cung là có việc đại sự. Để lường trước tất cả các tình huống nên đang đêm thái tử triệu tập tất cả những thủ hạ lắm mưu nhiều trí của mình thảo luận suốt tám canh giờ. Tất nhiên là thái giám thận cận thái tử, Tiểu An Tử may mắn được tham dự hội nghị trọng yếu này, y cũng đã nghe vô số âm mưu nham hiểm, độc ác cũng như những suy đoán kỳ lạ và những phân tích hơn trăm loại tình huống đối phó. Mặc dù đám túi khôn đó [DG: người lắm mưu nhiều trí] nói rất nhiều nhưng chung quy lại đều có chung một nhận định là hiện tại bệ hạ càng ngày càng coi trọng Đoan Vương, còn coi trọng đến đâu thì phải xem những hành động tiếp theo của bệ hạ mới biết được.Liên quan tới việc tranh đoạt quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm sao thái tử lại để cho con vịt đã đun sôi lại bay mất đây? Những túi khôn nhanh chóng đưa ra ba phương án để thái tử có thể luân phiên sử dụng tuỳ hoàn cảnh cụ thể. Thứ nhất, cần rời Đông Đô. Trên đường đi phải dụ dỗ công chúa Vũ Dương để gạo nấu thành cơm, tốt nhất là thụ thai hoàng tôn. Ai làm cha cũng yêu cháu của mình, tiện đó sẽ nhìn cha của nó thuận mắt hơn một chút. Trong lịch sử những người đoạt hoàng vị dựa vào con ruột không phải là không có [DG: điển hình là Ung Chính hoàng đế]. Chiêu này, thái tử không phản đối. Trên đường có một nữ nhân nói chuyện, buổi tối lại còn được điên loan đảo phượng chỉ tìm cách có bầu thì tính làm gì?Thứ hai, dọc đường đi vì tạo thanh thế cho mình phải cố tỏ ra bộ dạng nhiệt tâm vì dân vì nước không e sợ điều gì để tạo hình tượng thái tử. Tốt nhất là đánh vào những tên tham quan ô lại. Đả phá những tên này, một mặt lấy vàng bạc đầy túi một mặt được dân chúng ca ngợi lại có thể nhân cơ hội để đám thân tín ở Đông Đô tìm hiểu nguồn gốc căn nguyên để đá bay những tên quan viên không vừa mắt và những tên quan viên không gia nhập vào phe ủng hộ thái tử [đảng Thái tử]. Nếu không phải vài ngày trước ở Đông đô bị vị Ngự sử dâng sớ tố cáo một vị là chú của em bà vợ thứ tám của đứa con thứ tư của một vị đại nhân nào đó đang làm huyện lệnh dám coi bá tánh như thịt cá bị thái tử bắt lại, sau đó thuận lý thành chương tố cáo cả vị đại nhân kia. Đúng là một công đôi ba việc làm thái tử hài lòng mãi.Nói cách khác, lần này thái tử Đông lại cũng là vì vụ hoả hoạn ở Đông Đô hôm nọ. Trận hoả hoạn kia làm trường tranh đoạt của các bên càng thêm kịch liệt, hiện giờ đã vào giai đoạt quyết chiến, thêm được tý nào khả năng cũng có thể quyết định cuối cùng ngôi vị hoàng đế thuộc về ai. Nếu như có thể ở An Đông chém được Tần Phi cho đứt chỗ mà Đoan Vương khó khăn lắm mới đặt được quan hệ thì thái tử càng thích thú hơn. Thế lực đứng sau lưng Tần Phi rất nhiều nhưng đều không ủng hộ thái tử. Thái tử biết cá nhân Tần Phi rất thân cận Đoan Vương mà Dịch Tổng đốc với hoàng tử nào cũng lãnh đạm, lão không thể hiện lập trường ủng hộ ai. Còn Đường gia...trong mắt thái tử thì Đường gia dường như ủng hộ Yến Vương thì đúng hơn.Những chuyện này, Tiểu An Tử đều nắm được nhưng để nói ra được thì lại không có lá gan đó.Tần Phi thần bí nhìn Tiểu An Tử một cái rồi nhẹ giọng nói:" Cho dù ngươi nghĩ vỡ đầu cũng không thể đoán được tại sao đêm hôm đó bệ hạ dời giá đến phủ Đoan Vương đâu. Bởi vì lúc đó ta đang ở đó.""Đúng rồi còn có Sơ công công ...nói hay không nói đây."Tần Phi giả bộ như muốn nói mà lại thôi để cho trong lòng Tiểu An Tử bất ổn không bình tĩnh được. Y chính là người có tâm tư cực kỳ linh hoạt, một khi não bộ đã khởi động là nhất thời mê mang suy tĩnh. Đúng vậy, trong cung trừ bệ hạ và những vị thê tử thì Sơ công công là người có quyền lớn nhất. Nhìn thì lão chỉ trông coi Ngự thiện phòng nhưng chính là nhân vật tai to mặt lớn trong cung. Với khả năng của Sơ công công tất nhiên là biết những bí mật mà người khác đoán vỡ đầu cũng không ra.Nhưng Sơ công công với Tần Phi có quan hệ thế nào? Tiểu An Tử cũng có nghe nói đưa Cửu công chúa đến nhà Tần Phi chính là vị này, lại nghe trong hoàng cung có kể Sơ công công đã kết giao với Tần Phi, khi đó lão rất tự đắc. Như các thái giám khác, Tiểu An Tử rất hâm mộ những người có uy phong như vậy. Bây giờ tổng hợp lại thì chẳng lẽ bệ hạ đã thay đổi tâm tư sao?Nếu chuyện này là thật thì lúc bệ hạ khỏi giá đến phủ Đoan Vương là đã có quyết định rồi. Sơ công công có thể biết một số đầu mối có lẽ đã lén tiết lộ chút ít với Tần Phi. Lấy tính cách ngang ngược càn rỡ của Tần Phi thì đương nhiên sẽ không coi một Hoàng thái tử sắp hạ đài vào đâu.Tiểu An Tử càng nghĩ trong lòng càng run sợ bèn thấp giọng hỏi:" Tần Trấn đốc có phải đã biết chút gì về chuyện cái ghế kia hay không?"Tần Phi khẽ mỉm cười rồi thản nhiên đáp :"Không biết!"Hắn càng nói không biết thì Tiểu An Tử càng không tin. Vị ở trước mặt này một tay cầm đại quyền phân sở Sát Sự Thính, kết giao đều là cao tầng lại có thể hở ra là tiếp kiến được với bệ hạ. Những chuyện khác như cùng Đoan Vương tâm tình, vả vào mồm Sở Dương nếu y không biết thì còn ai có thể biết?Người không vì mình thì trời tru đất diệt! Tiểu An Tử âm trầm liếc nhìn hình cụ rồi thanh âm khàn khàn từ trong miệng thốt ra thành lời :" Tần Trấn đốc, chúng ta chỉ là phế nhân, là người đần độn đã đắc tội Trấn đốc. Cầu Trấn đốc đại nhân không chấp nhặt với tên bỉ ổi đoạn tử tuyệt tôn này."Tần Phi từ từ nghếch hai chân lên ghế rồi cười lạnh :"Ngươi bày mưu tính kế muốn đối phó với ta mà bây giờ còn bảo ta là đừng chấp nhặt ngươi sao? Tần Phi ta từ lúc lại lại thành người tốt thế?"Tiểu An Tử lại càng chắc mẩm cái ghế thái tử này sẽ không còn ấm mông quá lâu. Tần Phi càng trấn định càng kéo dài thời gian thì Tiểu An Tử càng thấy lợi hại. Phải biết rằng, thái tử sẽ nhanh chóng chạy tới thì xung đột chính diện sẽ xảy ra càng nhanh nhưng tại sao tên Tần Phi này lại có dáng vẻ ung dung không chút sợ hãi.Sống lưng của Tiểu An Tử vốn ướt đẫm mồ hôi đã bị nhiệt độ của mình hong khô, lưng áo dán chặt trên lưng làm y hết sức khó chịu. Trên người thái giám vốn dĩ có một mùi khó chịu, hiện giờ bốc lên làm Tiểu An Tử không thể ngửi được. Y cười cầu tình :"Nếu Tần Trấn đốc chừa cho tiểu nhân một con đường, sau này tiểu nhân nguyện làm thân trâu ngựa. Không, không, không sau này tiểu nhân làm một con chó cho Trấn đốc, Trấn đốc bảo ta cắn ai ta sẽ cắn người đó, bảo cắn bao nhiêu cái ta cắn từng đấy cái...""Thế chẳng phải tiện nghi cho ngươi sao?" Tần Phi vẫn chăm chút móng tay của mình không chút động tâm:"An công công, cho dù ta không nói gì thì cái ngày vui vẻ của ngươi hết rồi. Nếu ta che chở cho ngươi thì tương lai ngươi còn được sống những ngày thú vị. Ngươi muốn làm việc cho ta thì cũng phải thể hiện thành ý đi chứ?""Dạ dạ dạ, Trấn đốc cần nói gì?" Tiểu An Tử âm thầm vân vê mồ hôi, y hạ quyết tâm nhưng vẫn cẩn thận nhìn ra cửa sổ cửa đi, lại nghe ngóng xem xung quanh có còn ai nữa không, sau đó mới thì thầm nói :" Tiểu An Tử đã quyết làm con chó cho Trấn đốc thì nhất định sẽ hết mực trung thành. Có chuyện này nhất định Trấn đốc sẽ thấy có hứng thú.""Nói đi!"Tiểu An Tử nghiến răng vươn đầu ra kể:" Công chúa Vũ Dương và thái tử đã làm một số chuyện bừa bãi, chuyện nàng mang thai ..."Thanh âm Tiểu An Tử càng lúc càng nhỏ. Vừa nghe khuôn mặt Tần Phi dần dần giãn ra. Đến khi Tiểu An Tử nói xong, Tần Phi đứng dậy nới lỏng xiềng xích và thản nhiên nói:" Sau này, ngươi nhớ kỹ những lời ta đã nói hôm nay. Nếu một ngày kia cây đổ bầy khỉ tan, người khác không cứu ngươi ta sẽ tới bảo vệ ngươi."