Thái tử gia giận dữ, y đùng đùng xông vào phân sở An Châu. Đám mật thám canh cửa không ai dám ngăn vị đại gia này lại. Thường ngày thái tử tỏ ra là một người văn nhã nhưng hiện giờ cái mặt hầm hầm không khác gì mấy tên lưu manh tìm đánh kẻ thù, nếu không có y phục hoa lệ trên người e rằng người khác lầm tưởng.Đám thị vệ đại nội ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tay nắm chuôi đao đi theo sau thái tử. Đám này ở lâu trong cung nên đã thành tinh, bọn chúng biết chỉ cần ngày nào bệ hạ còn chưa phế thái tử thì ngày đó không một ai ở nước Sở dám động vào thái tử dù chỉ một ngón tay. Chỉ có thái tử thấy ai không vừa mắt thì gây khó dễ chứ có ai dám gây khó dễ với thái tử. Bọn chúng cũng dám chắc cho dù lớn lối như Tần Phi cũng sẽ không công khai làm mất mặt thái tử. Đám thị vệ cao lớn giả vẻ uy phong để cho thái tử mát mặt tự cao chút thôi."Tần Phi đâu? Gọi hắn ra đây cho ta." Thái tử quát lớn.Lời vừa dứt, Tần Phi ung dung từ trong viện đi ra, hắn cười híp mắt nhìn thái tử rồi hành lễ:"Vi thần khấu kiến thái tử."Tần Phi bắt giữ Tiểu An Tử làm cho trận cước của thái tử loạn cào cào. Nỗi nhục này làm sao thái tử nuốt nổi. Y thấy Tần Phi bước ra liền tính toán đánh phủ đầu luôn, y bước dài tới chỗ Tần Phi nhỏ giọng lạnh lùng :"Tần Phi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay bản thái tử ngươi cũng không để trong mắt sao?""Nhiều người tới như thế nếu như nói điều gì làm thái tử gia không hạ đài thì không biết ngài ăn không tiêu hay là ta ăn không tiêu đây?" Tần Phi thản nhiên nói.Hai mắt thái tử lập tức nhíu lại, cho dù là huynh đệ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hay Yến vương dã tâm bừng bừng thì khi nhìn thấy y cũng phải thưa bẩm với y đầy đủ lễ số. Tần Phi là người duy nhất không nể mặt mũi y. Một tên tiểu tuần kiểm bò lên từ Phố chợ rốt cuộc lá gan làm bằng cái gì? Lại dám lớn lối như thế với người thừa kế Đại Sở?""Ngươi đã quyết đứng về phía Đoan Vương sao?" Thái tử hỏi không cần che giấu sự tức giận của mình.Tần Phi nhún vai :"Nhìn các ngài đấu đã với nhau ta còn mệt hơn các ngươi. Đây là ta nói thật, ta với Đoan vương chỉ là hàn huyên bạn hữu bình thường với nhau. Đối với chuyện huynh đệ các người tranh giành hoàng vị ta không có hứng thú lại cũng lười động não. Nhưng nếu thái tử gia muốn ta là người bên kia thì ta cũng đành cố mà làm người xấu một lần cho xong.Thái tử chăm chú đánh giá Tần Phi, y thấy rõ ràng gã trẻ tuổi trước mắt này đúng là nhỏ tuổi hơn mình lại có dáng vẻ bất cần đời nhưng theo lời hắn nói thì hắn làm thế cũng không nhằm đâm vào ai sao?""Đừng quên, ta là thái tử còn ngươi chỉ là một Trấn đốc nhỏ nhoi.""Nếu nói về thân phận thì ta cũng nhắc thái tử một câu. Chuyện bổ nhiệm nhân sự Sát Sự Thính không liên quan bất kỳ nha môn nào, không do hoàng thân quốc thích nào can thiệp được. Chỉ có bệ hạ và Dịch tổng đốc đuổi thì ta mới phải biến thôi nhé. Về phần ngài thì ..." Tần Phi lạnh lùng cười khẽ một tiếng:" Nếu đụng vào ta thì ...tối thiểu ngài còn phải chịu đựng vài năm nữa, chịu đến lúc có thể lên ngôi rồi. Lúc đó cũng chưa biết là ai đâu?""Ngươi làm thế thì có gì tốt cho ngươi. Ta không biết rốt cục ngươi muốn gì!" Thái tử trầm giọng yêu cầu:" Cứ thả Tiểu An Tử ra trước đã chuyện khác ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.""Tiểu An Tử à?" Tần Phi chỉ vào cửa nội viên:"Thái tử gia cứ gọi to lên là có thể dẫn hắn đi. Nha môn của ta nghèo lắm không đủ nuôi hắn."Quả nhiên, Tiểu An Tử đang chờ thái tử ở cửa. Gã vẫn bị trói chặt nhưng không bị áp tải. Mấy tên thị vệ xông lên phía trước cắt đứt dây trói rồi đỡ gã. Thái tử quay đầu lại liếc Tiểu An Tử rồi hừ lạnh một câu:" Đồ cẩu nô tài vô dụng!"Tần Phi vừa lúc đối mặt với Tiểu An Tử thấy tia phẫn hận cùng oán động trong mắt gã.Thái tử không muốn nhiều lời, y đưa Tiểu An Tử nhanh chóng rời khỏi phân sở An Châu. Tần Phi đứng một mình trong sân thở dài một hơi, miệng lẩm bà lẩm bẩm:"Ta nói ta làm như thế cũng chỉ vì muốn thấy bộ mặt thật, ngươi tin à?"...Biển rộng sóng vỗ ì oạp, ánh mặt trời chiếu xuống làm hiện từng luồng kim quang nhấp nhô. Thỉnh thoảng hải âu xẹt ngang trời xuống bắt những con cá nhảy lên khỏi mặt nước làm cho quang cảnh biển cả càng thêm nhộn nhịp.Tần Phi thoải mái nằm trên một con thuyền nhỏ, hắn thoải mái ngập trong ánh mặt trời. Hắn hít một hơi để thưởng thức mùi vị mằn mặn của biển không không khí. Cánh buồm đã được cuốn gọn, cả sáng nay hắn nương theo gió vượt trên sóng từ bờ biển tới nơi đây. Khoảng cách từ đây tới đích đã không còn xa nữa. Tần Phi uể oải nằm trên khoang thuyền hưởng thụ thời gian nhàn nhã.Con thuyền nhỏ này được Tần Phi nhờ người có nhiều kinh nghiệm đặc chế, nó chỉ dựa vào sức gió cũng có thể đi rất xa. Nhưng tất nhiên thuyền này chỉ có thể đưa mình hắn đi thôi. Lần ra biển này Tần Phi không muốn đưa theo nhiều người.Mặt biển dường như nổi sóng, Tần Phi đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh bỗng tỉnh lại. Hắn nằm trên khoang thuyền nhìn về nơi xa xa thì thấy có một chiến thuyền đang chạy tới. Trên thuyền lớn đang chuẩn bị hạ thuỷ một con thuyền ba lá, có mấy người từ trên thuyền miệng cắn cương đao lần theo dây thừng bò xuống.Tần Phi dụi con mắt, hắn đứng dậy cầm mái chèo lên chống vào con thuyền nọ.Vài cái thuyền ba lá bao vây con thuyền buồm của Tần Phi. Cả đám cảnh giác nhìn Tần Phi một thân một mình lái con thuyền buồm kỳ quái. Bọn chúng kiếm sống trên mặt nước đã lâu, bao chuyện ly kỳ cổ quái đều đã gặp. Những ai có thể sống đến ngày hôm nay trừ những người mới gia nhập còn đâu đều là những người kinh nghiệm phong phú. Bọn chúng không dám xem thường bất kỳ ai nhất là những người thoạt nhìn có chút kỳ quái.Đột nhiên có một người lên tiếng kinh hô:"Là Tần ..." gã nuốt lại lời sắp sửa buột miệng ra, trợn mắt há mồm nhìn Tần Phi.Tần Phi quay sang nhìn nơi phát ra tiếng gọi rồi mỉm cười thản nhiên nói:" Thôi nhị đương gia, thì ra là người quen, chúng ta lại gặp nhau."Ngồi trên thuyền ba lá chính là Nhị đương gia hải tặc Đông Hải, cũng là phó tướng thuỷ sư Nguỵ quốc Thôi Khải Hiếu. Khi gã ở thành La Quang đã rơi vào tay Tần Phi nhưng không biết tại sao được thả ra. Lúc đó trong lòng sợ hãi gã không dám chần chờ, ngay lập tức trở về nhà nói với người trong nhà cùng nhau đi tới hang ổ hải tặc lánh nạn. Hiện tại hai nữ nhân của gã đấu đá với nhau khí thế ngất trời làm gã bị kẹt ở giữa không có cách nào xử trí được liền bỏ đi tuần hải cho nhẹ gánh. Gã không ngờ hôm nay đi tuần hải lại gặp được người quen cũ là Tần Phi đang một thân một mình lênh đênh trên biển.Thôi Khải Hiếu khẩn trương nhìn khắp mặt biển. Biển rộng mênh mông không thể mai phục được như trên đất liền. Dõi mắt quan sát xa xa thì gã thấy mặt biển bát ngát cũng chỉ có một chiếc thuyền nhỏ của Tần Phi mà thôi, không thấy dấu hiệu của đại đội quân Sở đến chinh phạt.Trong lòng Thôi Khải Hiếu đã yên bèn hắng giọng hỏi:"Ngươi đừng nói với ta là đến đây câu cá nhé."Tần Phi cười phóng khoáng :"Nhị đương gia nếu không cần ý tứ gì thì cứ giới thiệu ta với thủ lĩnh của các người đi?"