Chiếu thư của bệ hạ đã đến An Đông từ lâu. Người ta đồn rằng khi thái tử đọc xong chiếu thư thì giận tím mặt, ăn không ngon nữa mà uống vài bầu rượu. Sự giận dữ cộng thêm mem rượu nên khi thấy cung nữ phục vụ phạm sai lầm bèn tự mình cầm cây gậy đánh cho đến chết.Nhất thời cung nữ và thái giám kề cần thái tử đều cảm thấy bất an, không khí sợ hãi bao phủ tất cả mọi kẻ hầu người hạ.Tần Phi giở tờ giấy trong bàn tay. Trong tờ giấy có bốn chữ xiên xẹo vẹo vọ của Tiểu An Tử. Thứ nhất, cái tên tiểu thái giám này không có được mấy ngày đọc sách viết chữ nên không thể nào viết được nét chữ đẹp. Lại phải nói tới việc vì phòng ngừa tờ giấy này đến tay kẻ khác, Tiểu An Tử dùng tay trái để viết nên càng không có chút cấu tứ. Tuy nhiên mấy chữ viết này rơi vào trong mắt Tần Phi vẫn có chút cảm giác thân thiết, không chỉ vì thông tin mà còn bởi vì chữ của Tần Phi cũng rối tinh rối mù.Chưởng lực chậm rãi xuất ra, tờ giấy ở trong lòng bàn tay hóa thành bụi trắng rơi xuống mặt đất. Người ở hai bên đường phố đã bị đuổi đi từ lâu để quan binh Lang Nha phong toả cả An Châu. Quan binh thủ bị sở bởi vì không được Tần Phi tín nhiệm nên bị đám bộ binh Lang nha hung thần ác sát ngăn ở doanh phòng không cho phép ai ra ngoài. Chu Lễ Uyên mang theo cao thủ thị vệ đứng ở phía sau Tần phi, quan viên An Châu có chút thấp thỏm lẫn chút sợ hãi, kể cả Mục Thanh Sơn hay Thiệu Gia Tuyên, Lý Tử Trần cũng có bộ dáng bất an!Tất cả bọn họ đang đứng là đại môn nơi Thái ử ở.Sở Dương đứng ở góc đường rất xa nơi đây, Tần Phi không muốn mời gã, nhưng An Châu xuất hiện động tĩnh lớn như vậy thì làm sao có thể dấu diếm được Sở Dương? Gã thống suất cao thủ thị vệ từ Bắc Cương đến rồi cẩn thận chọn một ngã tư đường để xem cuộc vui. Một khi có điều gì dị biến, ít nhất thì Sở Dương có thể phủi mông rời đi."Kẹt, kẹt, kẹt!" Đại môn từ từ mở ra, đại nội thị vệ và thái giám hầu cận bất ngờ nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người chờ sẵn."Tần Phi!" Cả người Thái tử bốc lên toàn mùi rượu, chân bước thấp bước cao lao ra khỏi cửa. Y giận dữ ném cái bình rượu trong tay xuống đất vỡ tan tành. Bình rượu vỡ tan trước mặt Tần Phi làm những mảnh vỡ bay tán loạn ra bốn phía. Những mảnh vỡ xẹt qua chân Tần Phi thì thành bụi cả, chuyện này chỉ những cao thủ đạt đến trình độ nhất định mới nhìn ra được.Thái tử đang say lờ đờ chợt tỉnh táo lại. Y chỉ thẳng vào mặt Tần Phi chửi ầm lên: "Tìm đường chết sao? Bản thái tử đang chuẩn bị ngủ trưa, ngươi mang theo nhiều người như vậy tới đây làm gì? Muốn tạo phản à? Hay là phụ hoàng cho ngươi mật chỉ muốn bắt trói ta đưa về? Ta nhổ vào, phố chợ toàn những đồ nghèo hèn mạt rệp, cút cho ta, tránh xa ra. "Tiểu An Tử vội vàng nâng đỡ thân hình loạng choạng của Thái tử, gã thì thầm: "Thái tử, ngươi say rồi. ""Cút ngay!" Thái tử quay người lại đá Tiểu An Tử nằm sấp trên mặt đất, sau đó đá bồi mấy cái vào bụng của gã rồi phun nước bọt lên người tiểu thái giám, y quát lên: " Tên thái giám chết bầm, cả người hôi như cú, bản thái tử để cho ngươi hầu hạ đó là phúc phận của ngươi tu mấy đời. Đâu đến phiên ngươi quơ tay múa chân trước mặt ta?"Tiểu An Tử lăn một vòng sau đó khó nhọc đứng lên. Gã trốn ở một bên không dám lên tiếng. Thái tử đang muốn tiến lên đánh, Tần phi đã nhảy lên phía trước hai bước, vung cánh tay lên cản lại. Hắn đỡ Thái tử sau đó thản nhiên nói: "Hành động lần này của Sát Sự Thính có thể tiền trảm hậu tấu, không cần triều đình ra lệnh và mật chỉ của bệ hạ. Thái tử, ngươi đã say rồi thì thì đi nghỉ ngơi trước đi, chờ Sát Sự Thính chúng ta làm xong chuyện này đã rồi nói.""To gan!" Thái tử trợn tròn con ngươi nhìn chằm chằm Tần Phi, đầu ngón tay huơ huơ ở trước mặt Tần Phi chỉ tới chỉ lui cơ hồ sẽ chạm phải vào mũi Tần Phi: "Đây là chỗ ở của ta, chính là hành cung Thái tử. Người bên trong đều là người cùng theo ta tới An Đông, ngươi muốn làm gì? Ngươi nên nói rõ ràng cho ta biết!""Chư vị đồng liêu cũng thấy rồi đấy, thái tử đã say mèm. Người đâu, đỡ thái tử đi nghỉ đi!" Tần Phi ra lệnh một tiếng là thấy mấy tên mật thám Sát sự Thính bước nhanh ra kéo mạnh Thái tử qua một bên.Tần Phi nói với quan viên lớn nhỏ ở An Châu:"Chuyện rất khẩn cấp liên quan đến an nguy quốc gia. Sát sự Thính vốn là để giám sát là chính còn kiêm cả trách nhiệm về quân tình. Bây giờ chúng ta sẽ lục soát hành cung thái tử. Mời các vị đồng liêu nhìn tận mắt."Mục Thanh Sơn buột miệng hỏi:" Tần Trấn đốc, thế là đã xảy ra chuyện gì?" Lão hạ giọng nhắc nhỏ:" Tốt xấu gì cũng là thái tử đó, có cần thiết phải làm thế không?""Đuổi bắt gian tế nước Ngô!" Tần Phi khoát tay:"Chính phạm là công chúa Vũ Dương bên trong hành cung thái tử, còn tòng phạm thì phải hỏi mới biết được."Lời vừa nói ra, chúng nhân biến đổi sắc mặt. Chu Lễ Uyên dẫn thị vệ xông vào. Những tên thị vệ đại nội thấy Sát sự Thính xông vào hung mãnh với khẩu hiệu bắt gian tế nước Ngô thì ai dám làm nhộn đây? Chủ nhân là thái tử cũng bị Tần Phi giữ lại rồi, bản thân là cá nhỏ tôm bé không dám xông ra làm loạn thêm.Tần Phi thản nhiên đi tới cửa lớn. Nhìn qua thì hắn chẳng có hành động gì cả nhưng từ lúc bắt đầu có mặt ở đây niệm lực đã tản ra bốn phía. Niệm lực bao phủ cả nhà cửa, cả cử động của mỗi người. Riêng công chúa Vũ Dương thì bị hắn khoá từ lâu.Bọn thị vệ lục soát các nơi, chỉ cần nhìn thấy người là bắt lại hồi sau sẽ tính. Tần Phi một mình đi vào hậu viện. Trong viện công chúa Vũ Dương nhếch môi cười ở dưới tán cây, sắc mặt nàng lạnh lùng dường như đã biết sẽ có ngày này."Ngươi đang mang thai, đừng có động thủ với ta. Đứng ở phương diện của ta, bắt ngươi là chuyện bắt buộc. Nhưng hài tử trong bụng người vô tội ta thật không muốn nó bị liên lụy." Tần Phi thản nhiên nói.Công chúa Vũ Dương cười khinh thị:"Ta chỉ là một cô gái yếu đuối sao có can đảm chống lại thiên tài nước Sở Tần Trấn đốc hả? Thay vì bị ngươi đánh cho thê thảm đến mức ra cửa không ai nhận ra thì chẳng bằng đầu hàng giữ lại được dáng vẻ ra cửa cho thoải mái."Tần Phi hít vào một hơi thật sau:" Mặc dù lập trường của ta và ngươi khác nhau nhưng ta rất bội phục ngươi. Ngươi dám vì quốc gia của mình hy sinh cái giá lớn như thế. Lần này thần xui quỷ khiến thì ngươi mới thiệt thòi trong tay ta. Nếu như thời cơ của ngươi tốt hơn một chút nữa thì có lẽ sẽ hoàn toàn thành công."Công chúa Vũ Dương buồn bã nói:" Được làm vua thua làm giặc, thua chính là thua. Tần Trấn đốc là người thắng nên ở trên cao thương hại dĩ nhiên không để bụng mà nói thế. Nhưng ta thua ngươi như thế, tuổi còn trẻ sẽ phải hồn phi phách tán, đứa con trong bụng có khi không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Lòng thương của Tổng trấn tiểu nữ thật tâm ăn không tiêu."Tần Phi cẩn thận tập trung vào công chúa Vũ Dương, hắn đi từng bước tiếp cận nàng. Mặc dù nàng ta đang ở bên trong vòng vây của mình nhưng Tần Phi không dám buông lỏng cảnh giác, có trời mới biết đươc những người nước Ngô này có nhiều ý tưởng kỳ lạ sẽ dùng quỷ kế gì để đối phó với mình đây?"Tổng trấn muốn tự mình chế phục ta sao?" công chúa Vũ Dương điềm đạm hỏi một cách đáng yêu:"Không cần phiền Tổng trấn xuất thủ, ta đã tự chuẩn bị dây thừng." Nàng chỉ một bó lớn dây thừng ở dưới chân.Tần Phi nhún vai:"Ngươi đã có chuẩn bị thì ta đỡ tốn công phu. Đi thôi!"