Nhân mã vẫn chậm rãi đi trên con đường, đi quá cái trạm canh phía trước là ra đầu nhai khẩu, bọn quan binh nhìn thấy dòng nước trong veo không nhịn được chạy vội đến rửa mặt, uống nước.Các tướng lĩnh dẫn đội lớn tiếng hối thúc thủ hạ nhưng nhìn thấy thác nước trong bên sườn núi trong lòng cũng có chút rộn ràng. . .Thái tử thản nhiên kể tiếp:" Chuyện trên đời này có nhiều chỗ không được như ý. Truyện kể rằng có một cô gái không tin rằng ý trung nhân của mình dễ thay lòng đổi dạ lên len lén chạy đến đây chỉ dẫn theo mấy đứa thị nữ. Nàng muốn ngồi ở đây ngóng chờ đội khua chiêng gióng trống mừng tân khoa trạng nguyên trở về vinh quy bái tổ. Đợi chờ mỏi mòn trong một tháng cũng không thấy một bóng người nào, nàng tuyệt vọng nhảy xuống thác nước tự tử.""A!A!"Mấy nữ hài tử nghe chuyện đến đoạn này tâm trạng không khỏi hét lên kinh hãi."Từ đây nhảy xuống nhất định là không sống nổi, thác nước này nước chảy mạnh thế có trời mới biết là người trôi về đâu. Mà đúng là trời trêu người khi nàng vừa mới nhảy xuống ít lâu sau Trạng Nguyên đã xuất hiện ở chân núi. . .""Thật là bi kịch!" Cửu công chúa chậm rãi lắc đầu cảm thán.Thái tử dừng một chút rồi nói tiếp:"Đúng là bi kịch. Vị Trạng Nguyên kia biết được tin tức cực kì bi thương thiếu chút nữa cũng nhảy từ sườn núi xuống nhưng may có mọi người cố sức kéo lại. Để mọi người bất ngờ là hắn từ quan rồi tới đây dựng một mái nhà tranh, cả đời không màng chuyện cưới xin mà gửi gắm tình cảm của mình vào non nước sơn thuỷ, lấy tên là Tương tư tiên sinh vì người mình yêu đợi chờ đến chết."Đại Nhi bỗng nhiên cười nhạt, khoé miệng vẽ lên một đường vòng cung xinh đẹp:" Ta biết thái tử đang nói tới ai. Kẻ tương tư kia là Tiết Trữ. Mấy trăm năm trước là một đại văn nhân vô cùng nổi danh, đã lưu lại không biết bao nhiêu câu thơ và những bài văn bất hủ. Nữ tử kia không biết rằng nàng mất đi làm cho Nguỵ Quốc mất một vị quan tốt nhưng cũng không một ai có thể làm cho vị đại văn nhân đó động lòng thêm một lần nữa. Nhân sinh kì ngộ có nhiều điểm kì lạ."Trong lòng Tần Phi có chút bi thương .Đoạn đường này Thái tử đột nhiên trở lên hay nói, hẳn là y biết về đến Đông Đô số phận của mình hết sức thê thảm. Đoạn đường này là cơ hội cuối cùng để tận hưởng cuộc sống, vì sau này cuộc sống của y sẽ cực kì bế tắc. Sau này không có ai quan tâm đến một thái tử thất thế cả. Khi tân đế đăng cơ sẽ lấy cớ để lén giết y . . ."Nhìn kìa trên sườn núi có người?"Mấy tên quan binh đang rửa mặt bỗng nhiên hét tướng lên.Từ sườn núi nhìn lên thì ngọn núi cao vút tưa như xuyên tận trời xanh. Nếu Tần Phi mà nhìn kĩ thì thấy trên sườn núi mơ hồ có một bóng người."Mấy trăm năm qua không biết bao nhiêu kẻ đều đến đây tự tử vì tình. Chẳng lẽ kẻ này cũng là một người như thế?" Thái tử lẩm bẩm thở dài nói:" Đến con kiến hôi còn tham sống tại sao nhiều kẻ không xem mạng sống của mình ra gì vậy? Nam nhân hay nữ nhân trên đời này cũng không phải chỉ có một mạng thôi sao. Vì một người mà chết như thế có đáng hay không?"Y vừa dứt lời trên người kia bỗng tung người nhảy từ sườn núi xuống."Nhảy xuống rồi!" Vô số quan binh kinh hô.Tần Phi chăm chú nhìn theo thác nước, ánh mắt bông nhiên co rụt lại. Hắn nhìn thấy rõ ràng người nọ nhảy xuống nhưng không phải là tự sát. Nói chuẩn xác là gã đang nương theo dòng nước nhảy xuống, thân thể như chiếc lá vô lực bồng bềnh. Bất kể lực chảy của thác nước như thế nào gã thuỷ chung vẫn lơ lửng trên mặt nước, thỉnh thoảng còn vứt một hòn đá nặng để giảm bớt lực xuống.Thác nước này cao hơn trăm mét. Ai có thể từ đó bay xuống tuyệt đối là một cao thủ đương thời. Trong lòng Tần Phi đã rõ bèn lớn tiếng quát:"Bắn tên!"Bọn quan binh không được tỉnh táo, ai ai đều nghĩ người ta đã nhảy núi tự sát rồi ngươi còn đòi bắn tên. Chả phải tuyệt hết đường sống của người ta hay sao? Thế không phải là quá tàn nhẫn đó chứ? Nhưng Tần Phi đã ra lệnh thì dù thuỷ quân hay bộ binh đều phải nghe lệnh, mọi người vội vàng lấy lên nhưng không thể kéo dây cung để bắn.Khoảng cách trăm mét cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhiều người chưa kịp lấy cung tên ra thì người kia đã sắp tiếp mặt nước. Đột nhiên người nọ đưa một bàn tay ra, nước trên thác vốn chảy xuống ầm ầm bỗng nhiên nổi sóng to. Cột sóng khổng lồ giống như một con thuỷ long từ dưới nước ngoi lên. Nó vòng quanh thân thể người nọ, đẩy người nọ đang rơi thẳng xuống bắn thẳng lên bờ.Rơi xuống từ hơn trăm mét lại bị cột nước đánh, nếu là người bình thường chắc sẽ tan xương nát thịt. Nhưng Tần Phi biết người nọ sẽ không có vấn đề gì hơn nữa y lấy phương thức này xuất hiện quả thật là không có hảo ý gì. Nhất là những tên cao thủ như thế này Tần Phi đã biết không ít nhưng tới giờ tên kia vẫn chưa có ra mặt. . .. . .Đối mặt với Đường Ẩn lạnh lùng như thiết bản, Đại Nhi nức nở nói:"Lúc ấy, sự việc xảy ra quá nhanh. Lúc đầu chúng con nghĩ là có người nhảy núi vốn đang cảm thông không nghĩ rằng người nọ sắp rơi xuống mặt nước ai ngờ lại nổi lên một con rồng nước đạp không hướng bay đến chỗ chúng con. Đội ngũ xao động, người nọ xông tới tình thế lập tức rối tinh rối mù. Tần Phi kêu mọi người bảo vệ Thái tử rồi hắn chạy tới nghênh chiến. . . Sau rồi hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người."Hai tay Đường Ẩn chắp sau lưng, bàn tay trắng nõn siết chặt, dường như cơn giận dữ làm bàn tay hiện rõ những đường gân và mạch máu."Tiểu thư ngươi phải nhớ rõ xem Tần Phi có giao thủ với người nọ hay không, hay là căn bản không có sức hoàn thủ mà bị bắt đi?"Liễu Khinh Dương đưa cho Đại Nhi một chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng bảo.Đại Nhi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nước mắt từ trên khoé mắt chảy xuống:"Ta không thấy rõ lắm. . .Sớm biết như thế này ta đã theo thế thúc tu hành rồi, ta thật là vô dụng, cái gì cũng không thấy rõ ràng.""Hay là trước hết hãy để tiểu thư về nghỉ ngơi, tiểu thư đã bị chấn động không nhỏ rồi." Liễu Khinh Dương đưa ra ý kiến.Liễu Thiên Kỳ vẫy vẫy tay hai đứa thị nữ lập tức dìu Đại Nhi vào trong hậu viện.Trong đình viện chỉ lại ba người là Đường Ẩn và cha con Liễu thị mà thôi."Trong đoàn người này có thái tử, công chúa còn có Đại Nhi. . .Xem ra kẻ này động thủ không nhằm về nhưng người có thân phận này mà chỉ đơn giản muốn bắt Tần Phi đi mà thôi."Đường Ẩn thản nhiên nói.Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn phụ thân thì thấy lão không có ý ngăn cản bèn lớn mật nêu ý kiến:"Lão gia, tu vi như Tần Phi hiện giờ cũng có thể xem là cao thủ rồi, người mà có thể trong nháy mắt bắt hắn mà không ai hiểu rõ thì thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Trừ mấy vị đại tông sư thành danh đã lâu, những người còn lại có được bản lãnh này thật sự quá ít. Ta nghĩ nếu cha có tự mình xuất thủ thì Tần Phi cũng có thể chống đỡ năm ba chiêu mới có thể bị bắt.""Nếu nói đến cái loại thâm tàng bất lộ cũng chỉ hơn chục người. Theo ta biết, ở Sở quốc tuyệt đối không có nhân vật như thế này. Trừ khi đến từ Tây Vực hoặc là Ngô quốc. Người Tây Vực với Tần Phi không thù không oán không đáng phải đường xa đến đây chọc phiền toái. Mà cao thủ Ngô quốc có hạn ta cũng không nghe có người nào đột nhiên đến Sở quốc, ít nhất là hệ thống tình báo không có tin tức gì. Cái này thú vị đấy, cái tên bắt Tần Phi đi chẳng hiểu nghĩ thế nào? Chẳng lẽ hắn không biết bắt Tần Phi sẽ đắc tội với hai vị đại tông sư sao?"Đường Ẩn gật đầu nói:" Người Ngô quốc đúng là rất có thể, thay ta đưa một phong thư cho hoàng đế Ngô quốc. Thiên Kỳ ngươi thay ta viết. Hãy bảo Tần Phi là con của cố nhân ta nếu như người Ngô quốc bắt thì phải thả hắn liền. Nếu Tần Phi có chuyện gì không may ta sẽ làm cho tất cả Hoàng tử cùng Hoàng tôn của hắn phải trốn trong cung. Đường Ẩn ta trong nhưng năm tháng còn lại sẽ giết sạch người của Ngô gia.". . . . . . .Hai hàng lông mày của Bàng Chân nhíu chặt lại, đương nhiên là lão đã biết tin Tần Phi bị bắt. Lão không ngờ người mà Sở đế triệu kiến không phải là thái tư mà là Nguỵ Bính Dần."Con là thừa dịp chạy loạn đến. Không nghĩ tới Tần Phi lại ác như vậy. Nó gặp con ở An Đông thì bắt giữ lại ngay." Nguỵ Bính Dần oán hận nói.Sở đế mỉm cười khoát tay :"Ngươi phải biết rằng dù sao nó cũng là thần tử của Trẫm, là người ăn bổng lộc của sở quốc. Gặp phải ngươi thân là Nguỵ quốc hoàng tử không bắt ngươi lại mới là lạ.""Vậy sao lúc trước hắn không bắt, tên này chắc chắn mắt không tròng."Nguỵ Bính Dần tức giận kêu lên."Khi đó bắt ngươi đối với Nguỵ Vũ Tốt là sự đả kích. Ngươi chỉ là tiểu tốt thôi Tần Phi muốn buông cần dài để câu con cá lớn. Về điểm này Trẫm cũng rất hài lòng về hắn. Một con mèo giỏi cũng không phải thấy chuột là lập tức bắt đi phải tính toán rõ ràng là bắt vào thời điểm nào mới là thoả đáng nhất."Sở đế dạy dỗ.Nguỵ Bính Dần cúi đầu, gã không nói về chuyện của Tần Phi nữa mà chuyển sang chuyện khác:"Phụ hoàng, người bắt hắn đi con thấy dường như là phụ nữ . . ."Bàng Chân và Sở đế đều nhíu chặt lông mày nhìn Nguỵ Bính Dần đầy vẻ không tin."Lúc ấy Tần Phi nghênh đón hắn con bị giam ở trong xe ngựa, con nhìn qua cửa sổ thấy rất rõ ràng. Bản lĩnh người kia thật lớn, hắn cố ý dùng rồng nước để che đi thân phận của mình. Có thể nói nhìn thấy chân diện mục của hắn chỉ có Tần Phi mà thôi. Nhưng con chú ý đến một chi tiết!""Một chi tiết có thể xác định người đó là nam hay nữ sao?" Sở đế trầm giọng hỏi."Đúng ! Mặc dù hơi nước tràn ngập nhưng con vẫn có thể thấy loáng thoáng bóng người, Tần Phi đúng là không phải địch thủ của người kia. Chỉ trong một chiêu đã bị người kia bắt đi. Kỳ thật là người kia chỉ một chiêu đã bắt Tần Phi lại!"Nguỵ Bính Dần đứng dậy khoa chân múa tay:" Hắn chỉ cần giơ cánh tay ra một trảo có thể kẹp chặt Tần Phi ở mạn sườn. Nhưng hắn không làm như vậy ngược lại thả ra một chiêu sau đó mới tóm Tần Phi lại rồi mới chạy đi."Nguỵ Bính Dần cười quỷ dị :" Nam nhân dĩ nhiên không ngại kẹp Tần Phi ở mạn sườn nhưng nữ nhân xem ra không thích việc đó!"Tay của y đặt ở lồng ngực, lại khoa chân múa tay thêm hai cái nữa.