Trên mặt đất bao phủ một lớp tuyết thật mỏng, chỉ cần đạp một chân xuống đất là mặt tuyết đã không chịu nổi mà vỡ ra phát ra âm thanh thanh thúy. Y phục trên mình Tần Phi có chút đơn bạc, nhưng lấy tu vi hắn hiện tại cho dù là cởi hết y phục đứng ở đây cũng không thấy lạnh. Điều duy nhất hắn không thể thích ứng chính là hiện giờ thời tiết ở Đông Đô cũng chỉ là mùa thu mà thôi, nhưng ở đây tuyết đã bắt đầu rơi. Khí hậu Tây Vực quả nhiên cùng nội địa bất đồng.Giải Linh vẫn vận bộ trang phục màu trắng đi bên cạnh Tần Phi, đồ dùng tùy thân của nàng chỉ có một gói nhỏ, cho dù có muốn cũng không mang thêm được gì, những ngày vừa qua, nàng vẫn vận bộ quần áo màu trắng này, nhìn nàng giống như là chuẩn bị đi dự dạ hội ở nơi nào đó chứ đâu có giống bô dạng lặn lội từ xa đến Tây Vực này ngắm người tuyết chứ?Cả vùng đất mênh mông xung quanh đều phủ đầy tuyết trắng, trời đất trắng ngắt một màu, che đậy hết thảy những dơ bẩn, bẩy rập của vùng đất, chỉ có trời tuyết như vậy mới làm con người lĩnh hội được cái gì mới là bao la hùng vĩ. Phương bắc có thảo nguyên, cũng có nét phóng khoáng như vậy, nhưng lại thiếu mất vẻ thanh nhã. Ở đất liền tuy phồn hoa gấm vóc, nhưng nào có thể so sánh được với sự bình lặng nơi đây?"Chúng ta vượt qua Ngọa Hổ Sơn này liền tiến vào nơi đồn đóng của Quân Tây Bắc. Chỗ đấy sẽ làm ngươi rất ngạc nhiên đấy." Giải Linh thản nhiên nói.Tần Phi mặc dù không biết ý nàng muốn nói là gì, với lại hắn cũng lười mở miệng, xem đoạn đường này biến thành một lần khổ tu cũng hay! Cũng không phải ai cũng có cơ hội được cùng với một vị nhất đại tông sư chạy loạn khắp nơi, tính tình Giải Linh mặc dù khó gần, nhưng dù sao nàng cũng là một vị nhất đại tông sư hàng thật giá thật, đã từng ngao du đến nơi sơn cùng thủy tận, kiến văn uyên bác, người bình thường không thể nào tưởng tượng được.Nhìn từ xa có thể thấy mơ hồ tuyết trắng bao phủ khắp đỉnh núi, đây cũng là lần đầu tiên Tần Phi đi đến Tây Vực, nghe nói Tây Vực có rất nhiều ngọn núi cao, quanh năm tuyết phủ . Những núi tuyết này đã làm bao nhiêu người phải chùng chân, không thể tiếp tục lên hướng tây. Từ cổ chí kim, cũng không ai biết bên kia ngọn núi là những gì, cũng không có ai có thể vượt qua dãy Tuyết Sơn vô tận đó. Từng có một nhóm cao thủ lập thành một đội ngũ, muốn thăm dò thế giới bên kia đỉnh núi, bọn họ mang theo hi vọng cùng dũng khí lên đường, nhưng đã không có ai toàn mạng trở ra. Vì thế dân bản xứ đem dãy tuyết sơn không thể vượt qua này xếp vào tử địa.Tần Phi tò mò đánh giá thế giới xa lạ trước mắt, đột nhiên hắn kinh ngạc nhìn đằng xa, tay chỉ hướng tây bắc:"Đám cháy thật lớn..."Mấy cột lửa phóng thẳng lên trời cao, từng cuộn khói đen bay thẳng lên. Giải Linh như không có kinh ngạc, ngược lại môi điểm nụ cười lãnh khốc nói: " Đúng là tuổi trẻ khí thịnh, những chuyện này hai mươi năm trước khi ta đi cùng Thủy Đại Sư đã từng chứng kiến. Hôm nay, cho ngươi kiến thức một chút..."Trong mấy đống tuyết nhìn không thấy điểm cuối bỗng có mấy đạo hỏa quang bắt mắt, như muốn chạy đến nơi xuất hiện ánh lửa gần đó. Tần Phi và Giải Linh cả hai đều là tay cao thủ, hai người nhẹ nhàng lướt trên mặt tuyết, cơ hồ trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh nơi đó.Liền thấy trong đám lửa ngất trời là nơi ở của một bộ lạc, tất cả tài sản, lều trại của họ đều đã bị thiêu rụi. Xung quanh có gần trăm con chiến mã chậm rãi chuyển động tạo thành vòng tròn, bên trong là ngổn ngang xác chết. Những người may mắn còn sống đều là nữ nhân, tuổi tác không lớn, các nàng ở chung một chỗ, hoảng sợ than khóc.Bên cạnh bọn kị sỹ dương dương tự đắc, tay cầm thanh đao phủ đầy máu huyết, từng giọt máu tươi đua nhau nhỏ vào đống tuyết, máu nóng làm tuyết tan chảy, bị vó ngựa dẫm lên tạo thành một đống hỗn độn.Bọn kỵ binh đều mặc khôi giáp quân Sở, đai lưng màu hồng, mặc áo choàng trắng sau lưng, chứng minh thân phận của bọn họ là quân Tây Bắc nước Sở."Các ngươi đứng lên cho ta!" Một gã kỵ binh trong đám người đi ra, quơ roi hung dữ hướng về những cô gái kia quát lớn: "Các ngươi còn than vãn nữa là lão tử ta một đao tiễn ngươi lên đường ngay."Các thiếu nữ đang than khóc, thấp thỏm lo âu mà đứng lên, trước mặt các nàng cách đó không xa chính là hơn hai trăm cổ thi thể, trong đó có phụ thân, huynh đệ, trượng phu của các nàng, cũng có con em của các nàng trong đó... Những người đó mới lúc nãy còn sống sờ sờ, mà giờ đây lại nằm im bất động trong đống máu huyết kia, vĩnh viễn không trở lại."Cởi áo quần ra mau." Tên kỵ binh đó kêu lớn:"Mau cởi ra."Tuy rằng do cả đám kia kêu ầm lên nên Tần Phi không nghe rõ, nhưng nhìn ánh mắt các nàng, hắn cũng có thể đoán ra được các nàng đang nói cái gì.Tên kỵ binh kia mặt bừng bừng sát khí, nói xong nhảy vào trong đám người, vung đao hướng hai nữ tử lớn tiếng nhất chém xuống. Thuật cỡi ngựa của hắn cùng đao pháp hắn đều bất phàm, trong nháy mắt đã đem hai nữ tử chém thành bốn đoạn. Máu huyết phun đầy mặt hắn, hắn cũng mặc kệ lấy một tay lau mặt, tay kia chỉ đao vào những nạn nhân còn lại may mắn sống sót, quát lên: "Còn có ai không chịu cởi?"Có lẽ do bị cái chết của hai người kia, cũng có lẽ do khát vọng sinh tồn đã chiến thắng bản năng hổ thẹn, những nữ nhân kia lần lượt cởi bỏ y phục trên người ra. Da thịt các nàng mới lộ ra đã bị gió rét làm cho tím tái, toàn thân rét run, các nàng liều mạng che đậy nhưng nơi đáng hổ thẹn, loay hoay trên dưới.Bọn kỵ binh được thể lại lớn tiếng càn rở cười như điên, sau đó dùng ánh mắt tham lam không chút kiêng kị quét qua đám nữ nhân."Bọn họ là quân Tây Bắc sao!" Tần Phi thấp giọng nói:" Hiện Tại kỷ luật quân Tây Bắc đã bại hoại đến vậy sao?"Giải Linh cười lạnh nói:" Quân Tây Bắc vẫn như thế, ngươi thân là quan viên cao cấp ở sở ty, vậy mà hôm nay mới biết sao?"Tần Phi lắc đầu, không có nói gì thêm, nín thở ngưng thần, thần niệm mở rộng, tiếng gió thổi mây bay, bàn luận xung quanh cũng không lọt ngoài tai hắn."Lần này thu hoạch không tệ, hai nha đầu này nhìn rất khá, Phó Tướng đại nhân hẳn là rất vừa lòng. Hai người bọn họ, từ chân tay, thắt lưng cho đến cái mông kia, hắc! hắc! Tám chín phần là còn trinh đây. Ha Ha Ha...""Phó Tướng đại nhân đã quen hưởng thụ rồi, mà ở nơi biên thùy này cho dù là chúng ta cũng không thể chịu được? Bất quá, đây cũng là cơ hội của chúng ta, hầu hạ Phó Tướng đại nhân cho tốt, tương lai khi hắn trở về Đông Đô, chỉ cần dùng nói vài câu... Thăng quan phát tài dù là không tới, ít nhất cũng được triệu hồi về đất liền, chốn phồn hoa đô hội, không cần ở lại nơi này mỗi ngày nhìn tuyết trắng, làm cho mắt lão tử ta cũng muốn mù.""Cái này là dĩ nhiên, khi mà Phó Tướng đại nhân đến Đông Đô, thì sẽ tha hồ mà lựa chọn các loại nữ nhân. Còn hơn là ở tại khu Tây Bắc này, e hèm, đúng là quá khan hiếm đi... Ai da, nếu đổi lại ta là Phó Tướng đại nhân , ta cũng không muốn trải qua mấy ngàn lần với cùng một nữ nhân. Khí hậu vùng tây bắc này quá lạnh đi, không có nơi nào ăn chơi cả, nếu có thể ôm mỹ nhân đúng là hưởng phước a!""Đội trưởng, hai người này để cho phó tướng đại nhân vậy, còn đám còn lại...""Theo lệ cũ, ai nhanh tay thì có trước, nếu không thì xếp hàng đi. Xong là giết ngay.""Đội Trưởng, lãng phí quá đi, trong này không phải có mấy mỹ nhân đó sao. Chi bằng mang về doang trại từ từ thưởng thức...""Ngươi muốn chết sao? Trở về doanh trại tìm kỹ viện đi, mẹ kiếp, các ngươi tưởng mình là Phó Tướng đại nhân sao? Không Biết thân biết phận, còn dám nghĩ đến việc chơi gái trong doanh trại nữa sao..."Các cô gái đáng thương đang rét run trong giá lạnh kia hoàn toàn không biết vận mệnh của mình được quyết định bởi vài câu nói của các tên kỵ binh ở đây. Có người còn quỳ gối trong đống tuyết liều mạng dập đầu, cũng có người vẻ mặt đờ đẫn, quên cả việc che đậy thân thể của mình, cả người rủ xuống trong tuyệt vọng.Bọn kỵ binh ầm ầm xuống ngựa, nhe răng cười lớn hướng đám con gái lõa lồ phóng đến. Chúng sợ nếu không nhanh chóng đoạt được thì sẽ phải qua bên kia, vừa nôn nóng vừa buồn bực mà xếp hàng .Trừ hai cô gái mà đã dành cho Phó Tướng đại nhân thì họ không dám động đến, còn lại những cô gái van xin không ngăn được bọn chúng bộc phát thú tính lao đến, các nàng chỉ có thể kêu la trong tuyệt vọng, nhưng điều đó cũng chỉ làm bọn chúng thêm hưng phấn hơn.Bỗng một đạo thân ảnh lao lên từ trong tuyết trắng, tên đội trưởng định lôi hai nữ tử kia ra, trước mắt hắn bỗng hoa lên, hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi , trên cổ bỗng run lên.Hắn theo bản năng đưa tay lên xoa cổ, bỗng thấy nong nóng, dinh dính ở cổ, toàn là máu!Tại sao lại có thể? Là máu của ta?Suy nghĩ của hắn bỗng dừng lại.Hai cô gái trần truồng che miệng la hoảng lên, các nàng chỉ kịp thấy một cái bóng mơ hồ,như u linh dạ quỷ, lướt đến bên cạnh đội trưởng, theo sau là một tia sáng chói mắt, từ trong tay người đó phát ra, nhanh như điện, xẹt qua cổ họng của tên đội trưởng. máu huyết bắn xa cả thước.Bóng dáng quỷ mị kia lao vào trong đám binh lính, đám lính mới vừa rồi như lang như hổ, nhưng trong tay hắn thì giống như bầy dê đợi làm thịt, đều không có sức chống cự. Có chăng chẳng qua là tiếng kêu thảm liên tiếp cùng máu huyết bắn tung tóe...Vừa mới bắt đầu thì đám quan binh kia cũng đã không dám chống cự, bọn họ không biết bóng dáng nọ là từ đâu mà dũng mãnh phi thường, mỗi một chiêu đều có thể lấy tính mạng bọn họ, mỗi một bước là lưu lại một vết máu...Thậm chí còn có người nghĩ đến thần giữ cửa của dị tôc kia trong truyền thuyết...Quan binh không kịp tìm lại ngựa bỏ chạy tán loạn, nhưng động tác của người kia quá nhanh, động tác như bay. Ở trong mắt chúng chỉ lưu lại một tàn ảnh là ở trên người bọn họ lưu lại một vết đao trí mạng.Chiến mã hoảng sợ hí vang, chúng không muốn rời xa chủ nhân đã chết của mình. Bầu trời vẫn dày đặc khói lửa, không trung biến ảo tựa như đang cười nhạo bọn chúng.Còn lại tên kỵ binh cuối cùng, miệng há hốc quỳ trên mặt đất, trước cổ họng của hắn là một thanh đoản kiếm sắc bén, lúc này đứng trước mặt hắn là một nam tử trẻ tuổi.Trong chốc lát Tần Phi đã giết chết cả trăm mạng người, sát khí đã bành trướng đến cực điểm làm cho tên quan binh kia ngay cả thở cũng không dám. Tay hắn vẫn vững như núi, không run rẩy chút nào, chỉ vừa chạm ngoài da tên lính kia."Bổn nhân là Quan tổng trấn Tần Phi thi hành quân pháp!" Tần Phi lạnh lùng nói:" Vì binh lính không tuân theo quân kỷ! Giết không tha!"