Chuyện hôn nhân thật lắm chuyện lao lungSóng tranh đấu ngấm ngầm nơi cung cấmBóng đêm trầm lắng kết thúc một ngày săn thú điên cuồng. Sau khi đã cơm no rượu say, rất nhiều người lặng lẽ chìm vào mộng đẹp. Có vài tòa doanh trướng vẫn còn thắp đèn sáng trưng trong màn đêm.Một đội cung nữ dạo bước ung dung ra khỏi doanh trướng, sau khi khép cửa trướng lại cẩn thận, các nàng đi ra xa cách doanh trướng chừng ba mươi bước, chịu đựng cái giá lạnh của trời đêm im lặng đứng nghiêm, sẵn sàng chờ lệnh của người trong doanh trướng.Một vị phu nhân trung niên tay cầm ngân châm khẽ khêu sợi bấc trong ngọn đèn ra một chút, ngọn lửa tức thì bốc lên thật cao. Nàng thở dài sườn sượt, buông ngân châm xuống rồi quay người lại ngồi xuống.Ở đối diện bà, Thái tử đang cúi đầu đứng thẳng sau khi thấy phụ nhân đã xong việc thì vội vàng nói: "Mẫu hậu, đêm khuya người cho gọi nhi thần tới không biết có phải con đã làm sai chuyện gì?"Hoàng hậu nhìn nhi tử ánh mắt tràn đầy trìu mền nhưng giọng nói thì vô cùng nghiêm nghị: "Con phải nhớ rằng, con thân là thái tử, nhất cử nhất động đều có rất nhiều người nhìn vào. Khuya hôm nay ngươi tùy tiện đi tìm Tần Phi, lại chỉ là một tên tuần kiểm mà thôi. Cho dù hắn có là thiên tài khó có được đi nữa, vậy thì sao nào? Võ lực từ trước tới giờ không bao giờ là lực lượng quyết định ai là vua ai là dân. Để có thể nắm giữ được các thế lực trong triều cần phải dựa vào binh quyền cùng với mạng lưới liên lạc khổng lồ. Bản cung hiểu con, trời sinh thân thể yếu ớt không thể tu hành nên mới càng cần phải có cao thủ bảo hộ. Nhưng an nguy của con cũng không phải chỉ dựa vào sự bảo hộ của một cá nhân. Phụ hoàng con mặc dù có Bàng Chân nhưng cũng có hàng trăm thị vệ đại nôi bảo hộ. Với bản lĩnh của Bàng Chân, nếu cho một mình hắn đối mặt với cả ban thị vệ đại nội thì hắn cũng chỉ có đường tự vệ mà thôi."Thái tử vô ý bĩu môi, nếu thật sự Bàng Chân toàn lực ra tay thì cả ban thị vệ đại nội mới đúng là không đủ cho hắn giết. Cũng do Hoàng hậu không hiểu đạo tu hành nên phận làm nhi tử cũng nên chín bỏ làm mười, không cần phải vạch rõ nguồn cơn với mẫu thân làm gì.Hiểu con không ai bằng mẹ, động tác nhỏ vô ý kia của Thái tử làm sao qua nổi mắt của Hoàng hậu. Nàng bình thản nói: "Thái tử, sau lần đại hội thu thú này, phụ hoàng con cùng bản cung quyết định tuyên bố hôn sự của con. Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên lập Thái tử phi đi thôi."Chuyện này là vết thương trong lòng Thái tử, với sự tôn nghiêm của hoàng thất, với địa vị của Thái tử mà lại không thể khiến cho Đường Đại Nhi trở thành Thái tử phi...Thái tử khẽ than thở: "Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi. Nhưng có điều hôn sự không thể qua loa cho xong được. Thái tử phi tương lai cũng phải giống như mẫu hậu, phải chưởng quản hậu cung, làm mẫu nghi thiên hạ, vậy nên cũng phải chọn mặt gửi vàng mới được.Hoàng hậu khẽ cười nói: "Trong lòng bản cung đã chọn được người rồi, phụ hoàng con cũng cho là phù hợp.""Là ai?" Thái tử kinh ngạc hỏi."Chính là biểu muội của con...Quản Linh Tư!" Hoàng hậu hơi lộ ra nụ cười đắc ý.Nếu như Quản Linh Tư trở thành Thái tử phi thì tương lai gia tộc họ Quản sẽ là gia tộc trong vòng ba trăm năm lịch sử của Đại Sở thì có tới bảy vị hoàng hậu, thậm chí có gọi họ Quản là đại tộc đệ nhất chỉ dưới hoàng tộc cũng tuyệt đối không có gì phải tranh cãi.Hơn nữa trong lịch sử cũng không thiếu cục diện như vậy, sau khi Hoàng đế chầu trời, Thái tử hãy còn tấm bé nên mọi việc liền do Hoàng Thái hậu buông rèm chấp chính. Cũng đã từng có hai vị Quản Thái hậu buông rèm chấp chính, hai nàng cũng đều là nữ trung hào kiệt một thời, dưới sự trị vì của các nàng, Đại Sở không ngừng mở rộng bờ cõi quốc gia, nâng cao dân sinh.Thái tử nhất thời ngạc nhiên không biết phải ứng đối như thế nào, biểu muội này của hắn ngây thơ thiện lương đương nhiên hắn cũng thường hay gặp. Hoàng hậu là dì ruột của của Quản Linh Tư. Nói tới dung mạo, Linh Nhi so với Đường Đại Nhi mà hắn mong nhớ ngày đêm cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi, cũng là một lựa chọn tốt cho vị trí Thái tử phi."Thái tử có phải đang cao hứng đến ngẩn người hay không thế?" Hoàng hậu cười khẽ nói.Bấy giờ Thái tử mới kịp phản ứng, thấp giọng nói: "Xin mẫu hậu nghĩ lại, nhi thần cũng không có suy nghĩ không nên có đối với biểu muội. Đã nhiều năm nhi thần chỉ coi Linh Nhi như một tiểu muội muội mà thôi. Nhi thần..."Nụ cười của Hoàng hậu tắt ngấm, nàng quát lên lạnh lùng: "Nói nhảm, chọn người lập làm Thái tử phi là đại sự, sao có thể để ngươi hồ ngôn bát nháo như thế được? Linh Nhi đương nhiên là nhân tuyển thích hợp, cho dù bàn về dung mạo hay phẩm đức cũng đều là lựa chọn tốt nhất. So với con gái bảo bối của Đường Ẩn thì hơn không ít. Mặc dù trước kia con chỉ coi nàng là muội muội nhưng sau này khi đã thành hôn, sớm chiều kề cận tự nhiên sẽ có tình phu thê."Thấy sắc mặt sợ hãi của nhi tử, ngữ khí của Hoàng hậu cũng hơi buông lỏng, sâu kín nói: "Thái tử, những gì mẫu hậu làm hết thảy cũng đều là suy nghĩ cho con. Phụ hoàng của con tuy rằng nhiều nhi tử nhưng những đứa nổi bật thì lại quá ít. Con mặc dù không thể tu hành nhưng lại là con trưởng, hơn nữa lại đọc đủ thứ thi thư, là người kế thừa đương nhiên của quốc gia. Chỉ ngặt một nỗi, nhi tử của Thục phi - Đoan Vương Sở Trác cùng với nhi tử của Đức phi - Tề Vương Sở Ly đều là thiếu niên thiên tài, bọn chúng đã là cửu phẩm đỉnh phong, sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Những người trong gia tộc của Thục phi cùng với Đức phi đều đã sớm muốn đưa bọn chúng lên ngôi vị Thái tử. Phụ hoàng con vẫn chưa đáp ứng, nhưng mẫu hậu là mẫu thân ruột thịt của con, cũng chỉ có một đứa con trai là con. Mẫu hậu sẽ không hại con đâu!""Con thành hôn với Linh Nhi, Quản gia chúng ta sẽ lại càng tận lực ủng hộ con. Phụ thân ta và đại ca ta đã có lời nói từ ngày trước nếu Linh Nhi có thể tiếp tục làm mẫu nghi thiên hạ, bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực ra. Quản gia đặt chân ở Đại Sở ba trăm năm làm sao các nhà của Đức phi cùng Thục phi có thể so sánh được?"Thái tử kinh ngạc ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Mẫu hậu cũng là người của Quản gia, chỉ cần có mẫu hậu là đủ rồi, cần gì con phải nhất định cưới Linh Nhi?"Hoàng hậu cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, vụ án mười tám năm trước kia sao ta có thể nói cho Thái tử đây?Cũng vì sự việc đó mà cả triều đình và dân chúng Đại Sở gần như long trời lở đất. Ngay bản thân bà cũng có rạn nứt với gia tộc của mình.Mặc dù bề ngoài, bà và phụ thân, đại ca là vẫn thể hiện hoà khí, tương thân tương ái nhưng trong lòng ai cũng đều rõ ràng, vết nứt kia vẫn còn sờ sờ ra đó, không lớn thêm cũng không nhỏ đi! Hiện giờ đưa Linh Nhi lên làm Thái tử phi cũng chính là kế sách nhất cử lưỡng tiện để trừ khử đi vết rạn nứt này!Thấy mẫu hậu không muốn nói thêm, Thái tử liền biết điều đổi sang đề tài khác: "Năm nay tỷ thí thu thú cũng thật đặc sắc. Nghe người ta nói có thể coi năm nay là rầm rộ và kịch tính nhất kể từ hơn hai mươi năm trước Chân thúc khuất phục chín đại cao thủ cho đến nay.Hoàng hậu khẽ nhếch khóe môi tạo nên một đường cong hoàn mỹ, nàng bỗng dưng hồi tưởng lại chuyện xưa, miệng lẩm bẩm: "Bàng Chân năm đó thật sự là chí cao khí lớn. Chỉ với Thập Long Đoạt, hắn lấy sức một người mà đánh cho các vị cao thủ dưới trướng chín vị hoàng tử khác không còn ai dám ra ngoài nghênh chiến. Sau trận chiến ấy, địa vị Hoàng Thái tử của phụ hoàng ngươi không ai lay chuyển được! Tần Phi hiện giờ...thế cục đã khác, nhưng có điều hắn tuy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà có thể một chiêu đánh bay Hùng Hãn Bắc Cương quân, lấy chậm đánh nhanh, khuất phục Chu Lễ Uyên thiên phú cao nhất ở Giáo Tập Ty của Sát Sự Thính. Không còn ai ở quân đội cùng Sát Sự Thính dám khiêu chiến thật sự là uy phong một thời.""Người ta nói Chân thúc có thể xưng là quét ngang cửu đại cao thủ..." Thái tử khen.Nhưng Hoàng hậu lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Đó toàn là nghe sai đồn bậy mà thôi. Năm đó đệ nhất cao thủ dưới trướng của Yến Vương là Lưu Nhâm Trọng cũng đã đánh cùng Bàng Chân tới gần một trăm hiệp. Hiện giờ Lưu Nhâm Trọng đang ở Bắc Cương phụ tá Yến Vương, nếu hôm nay hắn có mặt ở tràng đấu mà nói thì Sở Dương cũng sẽ không bị biểu muội con sỉ nhục thành ra cái dạng kia đâu. La Ngũ, Mâu Thất đứng trước Lưu Nhâm Trọng cũng chỉ như đứa trẻ con mà thôi. Mà ngay cả đệ nhất nhân của Quản phủ như Trần Tiểu Cửu Trần Hoằng Dận kia nếu đấu với Lưu Nhâm Trọng thì phần thắng cũng không quá lớn!"Hồi tưởng lại bộ dạng Sở Dương bị Quản Linh Tư chọc tới phồng mũi trợn mắt, Thái tử không nhịn được phì cười."Bọn tiểu bối này càng ngày càng lớn mật. Sở Dương ngang ngược, Linh Nhi từ trước tới giờ luôn ngoan ngoãn khả ái, hôm nay lại dám đối đáp lại Sở Dương cơ đấy." Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài nói: "Đừng tưởng rằng mẫu hậu không hề hay biết gì, khuya hôm nay, phó tướng Cơ Hưng của quân Bắc Cương bị giết, chân tướng chuyện này ra sao, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ."Thái tử không hề ngạc nhiên, nếu như Hoàng hậu có thể biết chuyện hắn đi chiêu dụ Tần Phi thì tất nhiên cũng có thể biết được chân tướng của việc Cơ Hưng bị giết. Cơ Hưng là người Bắc Cương, hắn có chết hay không đối với Thái tử mà nói cũng chẳng khác gì một con chó đã chết cả."Mẫu hậu, vậy các người định xử trí Tần Phi ra sao?"Hoàng hậu bỗng bật cười: "Sau khi Cơ Hưng bị giết, phụ hoàng ngươi liền triệu kiến Dịch Tổng đốc. Sau khi hỏi hắn, con đoán Dịch lão đầu nói như thế nào?"Thái tử thành thật đáp: "Nhi thần không biết!""Dịch lão đầu nói, hiện giờ Tần Phi cũng coi như một nửa là người của Sát Sự Thính, cho dù hắn gây chuyện cũng là Dịch lão đầu tới xử lý cho hắn. Huống chi, người khác cầm đao tới chém đầu người của Sát Sự Thính cũng không thể để Sát Sự Thính thành con rùa đen rút đầu được." Hoàng hậu khẽ cười nói: "Cho nên cuối cùng chuyện này tất nhiên không có cách giải quyết gì hết, cái chết của Cơ Hưng cũng thành cái chết vô ích."Người của Bắc Cương chết đi, bộ dạng của Thái tử và Hoàng hậu đều có vẻ rất hả hê, có thể thấy, mâu thuẫn giữa Sở đế và Yến Vương đã sâu đến mức độ nào rồi."Ngày mai khi săn thú, mẫu hậu sẽ cho gọi Linh Nhi tới, con mang nàng đi đâu chơi cho vui một chút. Những chuyện còn lại con không cần phải lo lắng nữa." Hoàng hậu quay trở lại vấn đề chính.Thái tử biết không thể cự tuyệt nên đành phải kiên trì đáp ứng. Tiếp đó vấn an Hoàng hậu rồi ly khai doanh trướng. Những cung nữ đang chờ chực ở ngoài doanh trướng lại cung tiễn Thái tử rời đi.Thái tử im lặng không nói, đi lên vệ đường phía trước, Tiểu An Tử xách đèn lồng đi theo bên cạnh Thái tử."Tiểu An Tử, ngươi cảm thấy Quận chúa Thanh Lệ, à, là tiểu thư Quản gia thế nào?" Thái tử nhàn nhạt nói.Kỳ thực, nam nhân đều có tâm tư giống nhau, khi gặp phải những khó khăn trong chuyện tình cảm thì cho dù cao quý như Thái tử cũng hi vọng có thể được nghe ý kiến của người khác, nhờ đó mà củng cố lòng tin của mình, cho dù là người bên cạnh hắn lúc này là một thái giám!Tiểu An Tử cười hì hì đáp: "Tiểu An Tử cả gan suy đoán, hẳn là Hoàng hậu nương nương muốn gả Quận chúa Thanh Lệ cho Thái tử điện hạ làm chính phi rồi đây? Quận chúa quốc sắc thiên hương, tâm địa thiện lương đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Tiểu An Tử chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ!""Ngươi thật sự là tâm tư rất nhạy bén, tuy không đọc nhiều sách nhưng lại rất thông minh, ta mới chỉ hỏi ngươi một câu ngươi lại đoán ra được tới tám chín phần mười." Thái tử cười lạnh nói: "Làm người mà quá thông minh cũng không có gì tốt đâu, làm nô tài phải có bổn phận của nô tài."Mồ hôi Tiểu An Tử lập tức tuôn như mưa, hắn còn nhỏ tuổi, mặc dù tâm tư nhanh nhạy nhưng sao có thể thông hiểu được nhân tình thế thái? Từ trước tới giờ vẻ mặt Thái tử đối với hắn luôn ôn hòa, người người đều biết hắn là đại hồng nhân* ở Đông Cung, vị trí Thái giám Tổng quản tương lai không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Cho dù là các thái giám lớn nhỏ hay là cung nữ, thậm chí là một số phi tần địa vị thấp cũng cực kỳ kính cẩn nghe theo hắn. Thời gian cũng đã lâu nên quả thật hắn đã quên đi mất bổn phận của mình..."Nô tài không dám!" Tiểu An Tử nơm nớp lo sợ nói: "Nô tài nhất thời quên đi bổn phận, xin điện hạ trách phạt!"Thái tử phất một ống tay áo: "Nhớ kỹ, hết thảy của ngươi đều là do ta cho, đương nhiên ta có thể thu lại bất cứ lúc nào! Còn không đi trước mở đường đi!"Tiểu An Tử bị dọa sợ đến tè ra quần, xách đèn lồng hấp táp bước lên phía trước soi đường. Tâm tình uất ức của Thái tử cũng thư thái hơn đôi chút, hiện giờ còn chưa đăng cơ làm đế nên chỉ có thể cảm nhận được cái hay của quyền lực ở trong Đông Cung. Cảm giác này quả nhiên là rất tốt!