Chiếc Bóng Dưới Hiên FULL


CHƯƠNG 6:Sau khi vừa chạy thục mạng ra ngoài Vy liền nhanh chóng đi theo lối cũ để thoát khỏi trường.- Vy ơi, chờ tao với….Vy giật bắn người quay lại, là Châu đã gọi Vy.

Nhưng đột nhiên Vy nhớ lại chuyện ban nãy nên có chút nghi ngờ khiến Vy bất giác chạy nhanh hơn.

Khó khăn lắm Châu mới túm được Vy khi mà Vy vừa kịp chụp vào chiếc xe của mình, Châu nói:- Mày bị… cái gì vậy… con kia.

– Châu thở dốc rồi nói tiếp.

– Tự nhiên thấy tao mà chạy như thấy ma vậy, hôm nay đã xui bị ông bảo vệ túm rồi mà mày còn thế nữa- Là mày thật à?- Chứ mày nghĩ là ai, nãy ở trên kia lúc tao đang tính đi coi mấy cái phòng nữa thì ông bảo vệ ổng thấy tao, xong ổng chụp hình tao lại rồi kêu tao xuống.

Tao ngồi trong kia nghe chửi cả buổi luôn, ổng nói là tao phạm lỗi rồi báo cho thầy hiệu trưởng làm tao bị kỷ luật phải viết bản kiểm điểm với lại đình chỉ học một hôm, móa cay ghê.Vy nghi hoặc nắm tay Châu, bàn tay Châu thực sự ấm áp, Vy nói vội:- Vậy thì đi về nhanh thôi mày.- Mày hâm à, tao mà về giờ mẹ tao chửi tao chết!Vừa nói dứt câu điện thoại Châu reo lên, thấy điềm chẳng lành Châu bắt máy:- Dạ con nghe….dạ……dạ….dạ….con về liền ạ.Khi đầu bên kia vừa tắt máy Châu hoảng hốt kêu lên:- Toang rồi mày ơi, về nhà thôi!Thế rồi cả hai cùng nhau đi về, vừa đi một đoạn tự nhiên trời đất tối sầm lại, lúc nãy Vy vừa ra ngoài thì trời cũng vừa tạnh, thế nhưng bây giờ mây đen kéo tới rất nhanh, chẳng mấy chốc bầu trời đen ngòm tối đen như thể tận thế đang tới.

Vì không mang áo mưa nên cả hai đành chạy hết tốc lực về nhà trước khi trời thực sự đổ cơn mưa.

Vừa đi được một đoạn khá xa thì cả hai nhìn thấy vài vết sét chạy dọc trời theo sau đó là vài tiếng ầm ầm lớn kinh khủng khiếp, Châu có chút kỳ lạ vì bình thường có lẽ Vy rất sợ sấm nhưng tại sao bây giờ Vy có thể bình tĩnh và đi như vậy, thế nhưng viễn cảnh quay trở về nhà gặp mẹ đã lấp đầy tâm trí của cô khiến cô không thể nào suy nghĩ thêm được nữa.Ngày hôm sau khi đến trường, Vy nghe phong phanh mọi người nói rằng do sét đánh khá lớn mà chỉ đánh vào mỗi dãy nhà cũ nên chỗ đó bây giờ đã sụp đổ hoàn toàn.

Nhà trường đã quây kín chỗ đó lại để tránh học sinh vào đó nghịch ngợm rồi bị thương.Hôm nay là một ngày mưa, mưa rã ríc kèm theo những cơn gió lạnh kéo đến làm Vy run lên vài lần, bầu trời âm u xám xịt.

Vy lấy hết can đảm quay lại chỗ dãy nhà cũ đó, trên đường đi cô bé vô tình thấy bác bảo vệ cùng với kế toán trong trường đang nói gì đó rất mờ ám nên Vy tò mò nghe lén thử:- Hôm qua xui thật đó, tự nhiên có con bé kia lẻn vào trường xem, may là tôi bắt được nó không là lớn chuyện rồi.- Bác đảm bảo là nó không dám nói với ai chứ?- Tôi bảo với nó là tôi bắt nó trước lễ trừ tà nên nó chắc cũng không biết gì đâu.- May là vậy chứ nếu mà ai đó biết chúng ta chỉ mua mấy lá bùa dán quanh chỗ đó chứ không có làm lễ trừ tà gì là lớn chuyện lắm đó.- Chú cứ yên tâm không có chuyện gì đâu.Nói xong hai người họ bỏ đi, Vy đã đứng trong góc khuất và nghe hết tất cả.


Nhưng rõ ràng hôm qua Vy đã đến đó và gặp một cậu nhóc tự nhận mình là thầy trừ tà cơ mà, rõ ràng Vy đã nhìn thấy rất nhiều ma trong đó và những điều đó không thể nào là sai được.

Vy cứ suy nghĩ về những điều kỳ lạ ấy cho đến khi buổi học gần kết thúc.Vy nhìn ra ngoài trời, bầu trời vẫn đen đúa đến kỳ lạ tựa như bàn tay đen ôm lấy mặt đất, chợt Vy nhớ về bàn tay của cậu bé, đúng vậy Vy đã chạm vào nó, bàn tay đó thật sự lạnh lẽo cứ như bàn tay của con quỷ đã giả dạng thành Châu vậy.

Giả sử như cậu bé ấy cũng là một con ma thì tại sao con ma ấy lại mạnh và giúp Vy nhiều như vậy.

Rồi đột nhiên Vy nhớ về một ký ức lúc còn nhỏ.Đó là vào một ngày bình thường, mẹ đưa Vy lên một căn phòng ở trên gác.

Căn phòng đó cũ kỹ và khá tối, xung quanh có rất nhiều những chiếc lư hương và hình ảnh đặt sau những chiếc lư hương đó.

Vy tò mò hỏi mẹ:- Mẹ ơi đây là đâu vậy mẹ?- À… Đây là phòng thờ nhà mình, lâu rồi bụi bặm quá nên con phụ mẹ dọn dẹp nha.Vy vâng lời mẹ rồi quét dọn mọi thứ theo sự chỉ bảo của mẹ, Vy quét một lúc thì đến một bàn thờ, trên chiếc bàn thờ đó không có di ảnh nào cả, chỉ có một bát hương đặt đó.

Bàn thờ tuy nhỏ nhưng lại được mẹ dọn rất kỹ khiến Vy thắc mắc:- Mẹ ơi đây là bàn thờ của ai mà sao nó không có ảnh vậy ạ?- Không được gọi bằng nó….đây là bàn thờ của anh con.

– Mẹ Vy nghẹn giọng.

– Hồi đó anh con còn nhỏ chưa kịp chụp ảnh mà bị tai nạn và qua đời nên mới không có hình.- Anh con bị tai nạn gì vậy mẹ.


– Vy ngây thơ hỏi.- Hôm đó trời mưa to, mẹ nói anh con cầm cái dù đi đón bố ở cơ quan gần đó về thì không may anh con bị đè chết bởi một số vật liệu xây dựng ở trên cao rơi xuống.Đoạn hồi tưởng kết thúc, như đoán được điều gì đó uẩn khúc nên Vy liền vội vàng chạy đến dãy nhà cũ.

Những cảm xúc trong Vy giờ rất rối ren nếu thực sự những gì mà bản thân Vy đang suy nghĩ là sự thật thì Vy không biết phải đối diện với điều đó như thế nào.Trời tiếp tục mưa nặng hạt, những hạt mưa theo gió thổi tạt vào người Vy, Vy đã đến dãy nhà cũ, cô nhìn thấy một chiếc dù đen nằm trong đống đổ nát, Vy hít một hơi thật sâu rồi chạy đến phía chiếc dù mặc kệ cho những hạt mưa đang đánh mạnh vào mặt đau rát.

Khi vừa cầm vào chiếc dù thì đột nhiên lồng ngực Vy nhói lên một cách giữ dội, một đoạn hồi tưởng nhanh xuất hiện trong tâm trí Vy.Đó là một ngày mưa bão, Vy nhìn thấy mẹ đang ru một đứa bé nằm trong chiếc nôi nhỏ và bên cạnh chính là cậu bé ấy.

Anh trai vy, Gương mặt cậu bé đó có chết Vy cũng nhận ra được vì đó chính là người mà đã tự giới thiệu là thầy trừ tà ở trong dãy nhà cũ đó, anh Vy vẫn nhìn vào chiếc nôi một cách trìu mến.Trời bên ngoài có vẻ vẫn sẽ mưa không ngớt, mẹ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:- Mưa lớn quá, bố không mang theo ô.

Không biết ổng có về được không nữa.- Mưa lớn quá ha mẹ, hay có gì con mang ô cho bố nhá!- Không được đâu, trời đang mưa giông thế này ra ngoài nguy hiểm lắm.- Cơ quan bố ở gần đây thôi, con đi mấy lần rồi không sao đâu ạ.- Vậy con lấy cái dù đi đón bố nha, nhớ đi cẩn thận, gió quá thì đứng sát vào tường nha con.- Dạ!Nói rồi anh cầm một chiếc dù và đi ra ngoài, cũng hơn 30 phút mẹ chưa thấy anh quay lại với bố nên hơi lo lắng.

Chợt từ xa, một người phụ nữ to con mặc một chiếc áo mưa tốc hành chạy đến hớt hải:- Chị ơi thằng cu con chị nó bị dàn giáo đè chết ngoài kia rồi kìa, mưa gió chị sai nó đi đâu vậy.- Chị nói cái gì, con tôi làm sao?_ Mẹ ngơ ngác.- Nó đi sát vào tường công trình đang thi công, mưa to quá mấy cái dàn giáo rơi xuống đè chết thằng nhỏ rồi.Mẹ cùng người phụ nữ đó chạy vội ra ngoài, anh nằm trên đất bê bết máu.

Mẹ ôm anh khóc lớn nghẹn ngào, nước mắt nước mũi mẹ hòa cùng mưa rơi lã chã.

Vy nhìn thấy bên cạnh mẹ linh hồn anh đang lo lắng và an ủi mẹ rất nhiều.Đột nhiên từ đâu đó một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba vỗ nhẹ vào vai anh rồi nói:- Con đã chết rồi, con còn nhỏ nên tội nghiệp chưa cao, ta đưa con về trời tu tâm dưỡng tính và giúp ta làm mấy việc vặt con có chịu không?- Con…Anh ấp úng, nhưng từ xa anh nghe thấy tiếng khóc của Vy trong nôi, không cầm lòng được anh chạy vội về nhà.

Ở nhà anh nhìn thấy có một người đàn ông kỳ lạ đang ghẹo Vy khóc nấc, anh chạy lại xô người đàn ông đó ra nhưng vì còn nhỏ nên anh bị ông ta đẩy mạnh ra đất.


Anh lồm cồm bò dậy thì nhìn thấy người đàn ông kia bị người đàn ông mặc bộ đồ bà ba đó đâm xuyên dù qua ngực rồi tan biến.

Người đàn ông mặc đồ bà ba đưa chiếc dù về phía anh rồi mỉm cười:- Con vẫn còn nguyện vọng ở lại đây đúng không, vậy ta tặng con cây dù này để bảo vệ mọi người trong gia đình, có nó con sẽ không phải sợ bất cứ một con ma nào nữa.- Dạ con cảm ơn ông.Nói rồi người đàn ông đó biến mất.

Những ngày tháng sau đó Vy đã nhìn thấy rằng anh luôn đồng hành cùng cô trong tất cả những sự kiện lớn nhỏ từ bé đến lớn, thậm chí khi cô vô tình vẫy tay với bạn mình thì anh cũng vẫy tay theo.

Vy thấy anh có đôi chút buồn vì cô không thể thấy được anh.Ngày hôm đó sau khi nghe bạn của Vy rủ Vy đến căn nhà cũ kia, anh đã đến đó trước để xem tình hình và anh gặp lại người đàn ông mặc áo bà ba khi trước, người mà đã ban cho anh cây dù.

Ông ấy đứng trước dãy nhà cũ cười một cách đắc thắng:- Chà! Lâu quá không gặp con, con đã tính theo ta phụ việc chưa?- Con chào ông, không biết ông đến đây có việc gì không ạ.- Vẫn chưa tính theo ta phụ việc cơ à, con cứng đầu ghê.

Hà hà, không sao ta sẽ chỉ cho con thấy kiệt tác của ta._ Người đàn ông cười dòn tan chỉ vào tòa nhà.- Kiệt tác là sao ạ?_ Anh thắc mắc.- Căn nhà này tà khí quá nặng, nếu cứ để yên thì nguy mất.

Ban nãy ta có giả dạng làm một người bán bùa để bán mấy lá bùa mà ta yểm phép vào đó, lát nữa mấy tên kia sẽ dán vào các phòng trong tòa nhà này.

Sau đó vào ngày mai khi đồng hồ điểm 12 giờ trưa những lá bùa sẽ được kích hoạt và sau 1 tiếng đồng hồ những linh hồn oan nghiệt trong tòa nhà này sẽ tan biến.

Sau khi mọi thứ xong xuôi thì vài tia sét sẽ đánh xuống và tòa nhà này sẽ thành đống đổ nát.

Thế nào đây có phải là kiệt tác không?Người đàn ông vui vẻ quay qua nhìn anh còn anh thì bần thần nhìn ông ấy, người đàn ông nói tiếp:- Con sao vậy, có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?- Dạ vâng ông ơi, ngày mai em con tính lẻn vào tòa nhà này để xem lễ trừ tà.- Hừm…_ Người đàn ông vuốt vuốt cằm nhìn anh._ Đây là số phận của em con rồi, không tránh khỏi được đâu, bùa cũng đã giăng, giờ lành cũng điểm.

Có lẽ là ý trời.


Nó vào đó kiểu gì cũng bị mấy con ma trong đó kéo vào thế mạng.- Con lạy ông, ông làm ơn giúp em con, nó trẻ người non dạ chưa biết gì._ Anh quỳ rạp xuống van nài.- Ấy ấy, con làm gì thế, thôi được rồi để mai ta giả làm người rồi khuyên ngăn nó.Sáng hôm sau, người đàn ông đó đã hóa thành người ăn xin mà Vy đã gặp ở công viên để ngăn cô lại nhưng cô đã không nghe lời và tiếp tục đi đến tòa nhà đó.

Hết cách, ông bèn nói với anh:- Đây là số phận của em con rồi ta không ngăn được.- Vậy giờ con phải làm sao đây ông, con không thể trơ mắt nhìn em con đi vào chỗ chết được.- À, có một cách.- Là cách gì vậy ông?- Nhưng nếu dùng cách này, có lẽ con cũng phải siêu thoát vào cõi luân hồi.- Ông cứ nói đi ạ, đó là cách gì?- Con cứ theo em con vào tòa nhà và giúp nó, dù sao sức mạnh của con và cây dù vẫn mạnh hơn mấy con quỷ trong đó nhiều, nhớ là em con vào đường nào thì đưa nó ra ngoài y như vậy.- Dạ con cảm ơn ông, con đi đây thưa ông.- Khoan đã._ Người đàn ông nắm tay anh._ Con chưa đi vội, cầm lấy viên thuốc này, sau khi em con ra khỏi trường thì con hãy uống nó.

Thuốc này sẽ giúp con vào cõi luân hồi, vì con cũng là hồn ma nên nếu ở trong trận pháp của ta thì con cũng hồn siêu phách tán mà thôi.- Dạ vâng con đi đây ạ._ Anh cầm lấy viên thuốc rồi cúi chào ông và bỏ đi.- À! Con không sợ vào cõi luân hồi sao nhóc._Người đàn ông gọi với lại.- Dạ có, nhưng ít nhất nếu vào đó em con cũng nhìn thấy con.- Hừ, thằng bé cứng đầu này, đó là nguyện vọng của con sao.Và thế là người đàn ông biến mất còn anh thì theo Vy vào tòa nhà nhưng anh nhanh chóng bị kéo vào một căn phòng trống có dán bùa chỉ vì anh cũng là một linh hồn.

Anh đã cố gắng thoát ra khỏi đó một cách rất chật vật nhờ chiếc dù.

Anh đã giấu Vy việc anh là anh trai cô và vì sợ rằng Vy sẽ nhận ra anh là một linh hồn nên anh đã nhiều lần đưa Vy cầm vào cây dù lúc dẫn Vy đi.

Vì đưa cho người phụ nữ đó viên thuốc nên anh trở thành người thay thế ở lại đó, lúc cô ra khỏi căn phòng hình dáng của anh quay về nguyên dạng như những gì cô đã nhìn thấy lúc ở tầng phía trên.Những đoạn ký ức biến mất, Vy ôm cây dù khóc nghẹn:- Anh hai…hức…em xin lỗi…là lỗi của em…tại vì em…mà…em xin…lỗi….anh ơi….Trong lòng vy rối bời, ân hận có, đau lòng có, nhưng hơn tất thảy cô đã chính là người đẩy anh trai mình phải hồn siêu phách lạc.

Cô đã gặp người anh trai mà cứ ngỡ là cả đời này sẽ không bao giờ được gặp nữa.

Ấy vậy mà cô đâu có ngờ giây phút anh nói cô ra khỏi trường đừng nhìn lại phải chăng cũng là lúc anh phải chịu những đau đớn đó.

Đến cuối cùng anh vẫn muốn cô nghĩ rằng anh chỉ là một cậu bé trừ tà thôi sao.Tách… Tách… Tách… Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đật, từ từ lan rộng ra xung quanh rồi hoà chung với những hạt mưa đang rơi xuống.

Từ phía Vy đột nhiên có một mảnh bùa vàng sáng le lói bay lên.

Lá bùa xoay vài vòng trong không trung rồi sáng rực một cách kỳ lạ và cứ thế bay vút vào bầu trời xám xịt….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận