Chiếc Chuông Của Yêu Tinh

Mới sáng sớm đã có tiếng mè nheo từ căn gác nhỏ phát ra. Rõ ràng tiếng khóc thút thít cùng tiếng đập gối thình thịch để uy hiếp ai đó. 711 mở mắt, phiền phức kéo gối xoay người, áp lên tai, từ chối nghe Roa quấy rầy.

" Sáng rồi, sáng rồi đó tên Yêu tinh chết tiệt kia, tỉnh dậy nghĩ cách cứu Cậu chủ ta đi. " Roa không bỏ cuộc, kéo chăn hắn bằng được.

" Ai là Yêu tinh chết tiệt?" 711 mớ ngủ nói.

Roa bất lực, phốc một cái biến mình thành sóc nhỏ, trèo lên người hắn, ủn mông một cái trên mặt hắn, không cho hắn ngủ tiếp.

" Nhà ngươi không dậy, ta thả boom giết chết nhà ngươi."

" Được, được. " 711 rốt cuộc chịu thua, bò dậy khỏi giường. Roa không buông tha, tiếp tục làm sóc nhỏ trèo lên vai hắn, theo hắn vào nhà vệ sinh.

" A, a, ngươi có để cho ta đánh răng không? Thả tay khỏi tóc ta. " Roa bám trụ bằng được, hai răng sóc chìa ra.

" Không đi cứu Cậu chủ, ta để ngươi tắm cũng không yên. "

" Roa, rốt cuộc cô còn mặt mũi nào không vậy?"

" Không còn. " Nói rồi không do dự chui tọt xuống áo của 711 khiến hắn ngứa ngáy. Ha Sungwoon chịu không nổi vật nhỏ dưới lớp áo đang dày vò cơ thể, liền thốt lên. " Được, được, ta tìm cách. " Dứt lời, Roa dừng động tác, chui từ dưới ngực 711 lên, thò ra cái đầu ti tí, còn không quên cọ cọ đầu ra vẻ biết ơn lắm. " Nhớ giữ lời."

Chưa nói dứt câu cô đã bị 711 túm sau gáy rút người lơ lửng trong không trung. " Sóc Chuột phiền phức. " Nói rồi không lưu tình mở cửa nhà tắm tung cô lên giường. Sóc Chuột biến trở lại thành hình người phẫn nộ." Yêu tinh nhà các ngươi toàn một lũ vô tình như nhau. "

***

" Ta đi đâu đây?" Sóc Chuột hỏi. Tối qua đến nhà Minki thì cửa đã khóa, dùng phép thuật đột nhập vào thì lại trống trơn, đợi cả đêm không thấy ai về, rõ ràng là đã bị tên Jonghyun đó đưa đi đâu mất tiêu rồi.

" Đến gặp Sugeun. " 711 nói.


" Sugeun? Là yêu tinh thua trước 685 lần đó. " Đợt trước lúc tới rừng để cứu 711 Roa có tình cờ trông thấy.

" Không phải bị bắt rồi sao?" Roa ngạc nhiên hỏi.

" Trốn được rồi. "

"?" Roa khó hiểu.

" Tối qua Jonghyun cứu hắn ra rồi."

" Jonghyun đánh thắng 685 sao?"

" Không." 711 nhìn trời bắt đầu chuyển màu." 685 có một nhà tù được lập lên bằng kết giới của hắn tạo ra. Kẻ duy nhất vào được kết giới đó mà không mất mảy may sức lực nào chỉ có thể là Jonghyun." Vào và ra mà không ai biết.

" Tại sao?" Roa kinh ngạc. Lý nào phép thuật hắn cao siêu như vậy? Lúc cô gặp thì hoàn toàn cảm nhận khí tức của hắn khá yếu. Thậm chí có thể nói là yếu hơn 711 lúc hắn khỏe mạnh.

" Mỗi một yêu tinh đều có sức mạnh cùng khả năng nổi trội riêng biệt. Bọn ta nhận ra nhau cũng bởi luồng khí lực chuyên biệt đó. Sức mạnh của Jonghyun theo ta biết là kém hơn 685 rất nhiều, có thể nói là một kẻ mang khiếm khuyết. Nhưng khí tức của hắn lại đồng nhất hoàn toàn với 685. Điều này dẫn đến việc chỉ có hắn mới có thể phá được phép thuật của 685."

" Lằng nhằng như vậy sao?"

" Sự ra đời của Jonghyun và 685 chính là một việc khó giải thích rồi. "

" Tại sao ngươi biết tất cả việc đó mà tối qua không nói cho ta?" Roa giống như kẻ đi đêm chợt tìm thấy đuốc đèn.

" Nói cho cô thì giải quyết được gì? Đêm qua Sugeun vừa liên lạc với ta nói Jonghyun trốn rồi. "

" Trốn. " Roa hết sức kinh ngạc.


" Và bỏ lại đống hỗn độn này cho chúng ta xử lý. "

***

Taxi dừng lại ở một quán nước nhỏ và kín đáo. Thật ra là có thể gặp ở bất cứ đâu nhưng nếu ở một nơi ngoài trời, sẽ có khả năng bị đám quạ đen của 685 bắt được.

" Cậu chủ ta đang ở chỗ 685?" Roa hết sức sốt ruột.

" Phải. Vẫn an toàn thôi, Jong đối xử khác với Minji nên cô không nên quá lo cho cậu ta." Sau khi nghe 711 giải thích mối quan hệ của Sóc Chuột cùng Minki, Sugeun nói lại với Roa.

" Ta vừa nghe nói Jonghyun bị tước phép thuật rồi cơ mà. Tội của hắn khá nặng. " 711 chen ngang.

" Phải. " Mọi người đều căng thẳng với việc tìm ra sự thật. Sugeun trải một tờ giấy ra cho hai người còn lại xem. Là bản án của Jonghyun. " Theo như đây thì mới hết một nửa thời gian thôi. Hắn không thể nào miễn nhiễm với vòng Vong Hồi. Trừ khi... "

711 vội cắt lời. " Sức mạnh của hắn quá lớn như 685. "

" Không thể. " Sugeun nói. " Thật ra hắn còn chưa tốt nghiệp vài lớp bậc 1 ( bằng với lớp Sơ Trung )mà. "

" Vậy là sao?" Cả ba đi vào con đường cụt trong một quãng thời gian dài. Bất giác Sugeun nhớ ra. Phép thuật cổ xưa này chính là gã đã dạy cho 685. Gã là người dạy nhưng chỉ dạy lý thuyết theo trong sách, bản thân gã cũng không sử dụng thành thạo thuật này, nó rất nguy hiểm, cũng như nó là cấm thuật.

" Ngươi dạy cấm thuật cho 685. Gan lớn thật đấy!" 711 ồ lên và cười mỉa. Đúng là gậy ông đập lưng ông.

" Đây không phải lúc trách móc, ta đã quá yêu thương 685 và giờ phải trả giá cho những việc mình đã làm."

711 đáp." Tốt thôi. Vậy là Jonghyun có thể sử dụng Phân hồn thuật, thậm chí còn rất thành thạo." Đó là một bí thuật cho phép người sử dụng nó thu toàn bộ sức mạnh của mình lại vào một đồ vật hoặc chia năm xẻ nửa khí lực của mình ra, từ đó khiến yêu khí có thể biến mất hoàn toàn trong mắt Yêu tinh và người sử dụng trở thành một con người hoàn toàn. Dĩ nhiên là những phần về trí óc hay bẩm sinh thân thể như yêu tinh không thể chết vẫn được giữ nguyên. Thuật này đòi hỏi người sử dụng phải cực kỳ nhuần nhuyễn các phép thuật sơ khai cũng như phức tạp. Sử dụng nó dễ gây phản ứng phụ và nhiều khi cũng khiến người sử dụng tự làm thương tổn bản thân mình. Phân hồn thuật bị cấm vì nó giúp cho yêu tinh rũ bỏ nhiệm vụ của mình và lẩn trốn ở Nhân Giới một cách dễ dàng. Nếu Jonghyun có thể sử dụng thuật này và đánh lừa được vòng Vong Hồi thì hắn quả thật không đơn giản.


" Các người nói gì ta không hiểu, rốt cuộc ai tốt, ai mới xấu, Cậu chủ ta biết phải làm sao? Chúng ta làm gì bây giờ?" Roa vẫn là sốt sắng hơn cả. Cô mặc kệ quá khứ mấy người này có vấn đề gì. Tại sao Jonghyun lại lừa Minki, tại sao lại ra vẻ mình ngu ngốc. Cô chỉ đặt sự an nguy và hạnh phúc của Minki lên trên hết.

" Đợi. "

" Cái gì?" Hai kẻ còn lại đồng thanh phản lời của 711.

" Theo tình hình này 685 sẽ không hại Minki, vậy thì ta không vội. Làm ầm vụ này lên chỉ khiến Hội đồng để ý. Và Jonghyun sẽ đạt được mục đích. Hơn nữa, chúng ta không có khả năng chọc vào 685. Còn không ngoại trừ một khả năng đau đầu nữa."

" Là gì?" Roa chồm người lên hỏi.

711 ánh nhìn xa xăm vô định, bất giác quay đầu gặp ánh mắt của Sugeun, mỉm cười, liền nói nốt ý. " 685 nổi tiếng có một sức hút chết người. Không chừng tình cũ nối lại, Cậu chủ của cô sẽ yêu hắn mà không dứt ra được mất."

Dứt lời chuông điện thoại đổ, Roa mở máy. Là một số lạ. Cô nhanh chóng nghe. Sắc mặt thay đổi từ vui mừng sang lo lắng. Nói chuyện ngắn ngủi chưa được một phút, điện thoại dập. Roa lo lắng.

" Hắn sẽ nhận ra ta là yêu thành tinh mất. "

***

Điện thoại đặt xuống, Minki đưa trả nó lại cho tài xế taxi. Kể từ khi cậu theo Jong bước ra ngoài, hắn không rời cậu nửa bước. Cảm giác bước ra ngoài thế giới thuộc về cậu vốn dĩ rất tuyệt, được nhìn mọi người qua lại và cuộc sống thường nhật diễn ra trước mặt làm Minki thấy phấn chấn hơn hẳn. Nhưng cậu cũng thấy lạ khi có một người kè kè bên cạnh. Vừa là cảm giác áp lực, vừa thấy an toàn. Là an toàn? Cậu không rõ mặt đối lập còn lại.

Nhưng được một cái, cậu nhìn ra một Jong khác. Cậu cứ nghĩ là hắn sống lập dị trên cái hộp đó mãi, đối với cuộc sống con người chắc hẳn sẽ thấy lạ lẫm hoặc cư xử lúng túng. Nhưng không, thật ra cuộc sống có người đưa rước, một bước lên xe hai bước xuống xe như này mới khiến cậu trông giống kẻ ngơ ngác từ nhà quê lên thành phố. Hắn bình thường đối với cuộc sống hiện đại chẳng khác một con người là mấy. Hóa ra hắn rất biết cách ăn mặc, những kiểu áo coach dài kết hợp áo cổ lọ màu đen thật hợp thời. Màu tóc chuyển sang đen, ngay cả con ngươi của hắn cũng thay đổi. Nhưng những sợi tóc bồng bềnh đó vẫn giữ nguyên và đôi mắt sắc sảo đen nhánh vẫn khiến Minki chú ý mỗi lần đi qua những ô trống giữa các tòa nhà cao tầng. Phải nói thế nào nhỉ, bên cạnh cậu là hắn, im lìm, thẳng lưng, góc nhìn nửa mặt và những sợi lông mi dài mảnh in bóng trên nửa góc mặt đó. Con người hoàn hảo như vậy đang ở bên cạnh cậu. Hắn nói muốn biết cuộc sống của cậu bây giờ đang diễn ra như thế nào. Nghĩa là hắn thực lòng quan tâm đến cậu phải không? Giống như muôn vàn các câu chuyện tình yêu lãng mạn mà hàng ngày phim ảnh vẫn nhan nhản chiếu. Chắc khoảnh khắc này chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi để trở thành những phân cảnh mười phân vẹn mười như vậy. Cậu biết rồi. Thiếu ánh mắt hắn nhìn cậu. Chỉ thiếu cái đấy thôi.

" Jong này. " Cậu hỏi, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn gọi tên hắn." Ngươi đối với ta của kiếp trước có như thế này không?"

Hắn lắc đầu. Không thể nào. Nếu yêu người con gái đó như vậy, sống cả một quãng đời dài ở đây để tìm nàng, còn, còn đối tốt với cả cậu nữa. Nếu vậy.

" Ngươi chỉ muốn bù đắp cho nàng ấy phải không?"

" Minki." Rốt cuộc hắn cũng chịu cất lời. " Ta sẽ thay đổi."

"Thay đổi?"


"Phải. Ta sẽ thay đổi lý tưởng của bản thân, thay đổi những nguyên tắc cứng rắn, thay đổi cả cách sống, chỉ cần nàng không rời xa ta thêm một lần nữa."

Những lời như này là gì vậy? Thật khiến cậu cảm động. Minki quay mặt ra ngoài cửa xe, không dám đối mặt với hắn nữa. Jonghyun- người ấy đang ở đâu? Tại sao lại khiến cậu rơi vào tình cảnh như này. Tại sao anh em họ lại có khuôn mặt giống nhau. Cả cậu và cô gái năm đó nữa. Cuộc đời cậu thật luôn là những mối tình nghiệt ngã.

Xe dừng ở bên trái lề, Minki xuống xe trước ngắm nhìn cái cửa hiệu nhỏ như mắt mũi của mình. Ít ra thì trang trí và nội thất của nó đều rất dễ thương, nhỏ nhỏ xinh xinh đúng gu của cậu.

" Roa, Roa." Minki mở cửa trước. Thấy cửa hàng im lìm không như mọi ngày liền lo lắng. Roa từ phía trong thận trọng đi ra, trên tay còn đang cầm xẻng xúc phân cho thú vật cùng tạp dề trên người. Vừa nhìn thấy Jong đi vào, cô sợ thót tim vội quẳng cái xẻng xuống đất.

Minki thì lại nghĩ Roa tưởng đó là Jonghyun nên kéo Roa vào nhà trong.

" Đó không phải là Jonghyun. Anh trai của Jonghyun đấy! Nhưng mà đừng bảo Jonghyun là bạn trai tôi." Minki không muốn rước thêm rắc rối chút gì cả. Jong yêu nữ nhân đó như vậy. Giờ thì đặt tình yêu đó lên cậu. Nếu hắn biết cậu và Jonghyun có dây dưa, lỡ đâu lại nổi điên làm gì Jonghyun thì sao.

" Ừm. Em biết."

" Sao cô biết? Ê! Đi đâu đấy, chưa nói xong mà." Roa đẩy tay Minki, ít nhất cô nên tự thú trước.

Minki không hiểu chuyện gì cả vì Roa vội chạy ra phía ngoài nhà. Tới lúc ra cửa đã thấy cô quỳ rạp xuống vái Jong như vái thần thánh gì không bằng.

" Sao vậy?" Minki vội chạy lại đỡ Roa lên.
Nhìn cô khóc lóc nói câu được câu mất, Minki mới gạt tay lau nước mắt cho. Cậu nhắm nhìn sang Jong-hắn không biểu cảm gì lại thấy khó hiểu.

Rốt cuộc thì hắn cất lời." Ngươi tự nói với nàng trước đi."

---

" Cô không phải con người?" Minki há hốc mồm nhìn Roa hóa Sóc chuột nhỏ nhảy lên bàn rồi lại trở về hình người. Nhìn sang Jong bên cạnh không cảm xúc, hắn chỉ vòng tay qua vai cậu vỗ ba cái. " Sóc chuột là loài hiền lành. Nàng cứu nó thì nên nhận báo đáp. "

Roa bị lời nói của 685 làm bất ngờ. Cách hành xử của Jong trái ngược với Jonghyun hoàn toàn khiến cô không thể nào nhìn ra điểm khuất tất trong đó. Trong khi Jonghyun làm cô cứ nơm nớp sợ dù ấn tượng ban đầu đơn giản tới ngốc nghếch. Cô lo xa cho Cậu chủ mình rồi.

Hai người nói chuyện thêm một chút. Chuyện từ lúc nhỏ cậu đã yêu động vật là thật, nhưng bảo cậu nhớ thời có sáu tuổi từng cứu một con Sóc chuột là không có khả năng. Minki đã cứu biết bao động vật rồi, Sóc chuột cũng cứu tới vài con. Bây giờ nhắc lại không xác định rõ là trong hoàn cảnh nào được. Thôi thì cậu cũng chỉ biết chấp nhận. Người yêu, bạn thân, giờ đến cả nhân viên cũng đều không phải người. Trên thế giới thực sự sẽ có người trải qua cuộc sống như cậu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận