May mà anh không say hoàn toàn, cùng lắm chỉ là đi bộ hơi loạng choạng, nhưng trọng tâm vẫn đặt trên người Lý Mạn, độ cao ngắn ngủi ba tầng lầu, Lý Mạn bị anh ôm cả người ra đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể người đàn ông trời sinh đã cao hơn phụ nữ, đừng nói đến đàn ông uống rượu, trên người còn mang theo ngọn lửa bùng cháy.
Bùi Nghiệp Khôn ghét nằm giường quá mềm không thoải mái, Lý Mạn đỡ anh đến ngồi trên ghế sô pha.
Anh nói: “Trong dạ dày toàn là rượu, nằm một lúc chắn lại nôn.”
Lý Mạn thấy anh uống đến lỗ tai đỏ bừng, nói: “Nôn ra được sẽ thoải mái hơn.”
Bùi Nghiệp Khôn nhìn chằm chằm môi cô cười không nói tiếng nào.
Lý Mạn bật máy điều hòa xong vào nhà vệ sinh giặt khăn lông, Bùi Nghiệp Khôn lười biếng dùng một tay cởi nút áo sơ mi, một hàng cúc được cởi ra, anh thô lỗ kéo áo ra khỏi quần tây, rẻm cửa trong phòng đóng kín, ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng vàng nhạt, phủ trên lồng ngực anh, mang theo mười phần hấp dẫn.
Quanh năm suốt tháng theo quỹ đạo công việc, một ngày phải đi hơn mấy cây số, chân cơ bắp, da thịt rắn chắc là điều chẳng thể nghi ngờ, nhưng như thế thì cơ thể không được đẹp, Bùi Nghiệp Khôn lúc rảnh rỗi sẽ tập luyện tại nhà trọ, làm vài cái hít đất và gập bụng, thời gian khoảng một tiếng, hai phần cơ bụng của anh rõ ràng, nhân viên trong khu trọ công nhân chọn anh là người có vóc dáng đẹp nhất.
Lý Mạn bước ra thấy ngay đường nét cơ bụng rõ ràng của anh, lồng ngực phập phồng theo hô hấp.
Con người anh, trời nóng thì cởi, không cần nhìn ngó xung quanh, Lý Mạn đã thành thói quen, trước nay anh vốn đã thế, khi đến hè toàn mặc áo tay cụt.
Khi ấy cơ thể anh không được như thế này, thời niên thiếu mặc dù có bắp thịt nhưng là kiểu gầy gò, lúc đó da còn rất trắng.
Lúc này có cơn men vào Bùi Nghiệp Khôn bắt đầu hoa mắt, chỉ nhỉn thấy đôi chân nhỏ của Lý Mạn dưới lớp váy đen đi về phía mình, chiếc váy đung đưa khi thì dán vào chân cô, khi thì tách ra.
Anh nhíu chặt chân mày, Lý Mạn hỏi: “Muốn nôn à? Có phải bị đau đầu không?” Cô nói rất nhẹ, giống như cơn mưa phùn trong gió xuân dịu dàng, thổi nhồn nhột trái tim anh.
Hai chân anh mở ra, không rộng không hẹp, Lý Mạn đi đến trước mặt anh, bước vào giữa hai chân anh, cúi người lau mặt giúp, xúc cảm mát mẽ khiến tinh thần Bùi Nghiệp Khôn tỉnh tảo không ít.
Lý Mạn nói: “Có muốn uống chút nước ấm không?”
Lý Mạn thấy anh không đáp lại, nhìn vào mắt anh mới phát hiện tầm mắt của anh đang nhìn đi đâu, cô đưa tay che kín đôi mắt ấy, dùng tay còn lại lau cổ anh, dùng hơi nhiều sức.
“Vô lễ cấm nhìn, chưa từng nghe qua à?”
Khóe miệng Bùi Nghiệp Khôn giương lên, trong cơn say nửa vời nói ngả ngớn: “Cô giáo Lý đúng là nhà bác học đa tài, tôi xem sợi dây chuyền tôi đưa cho em mà cũng không cho?”
“Vậy em lấy xuống cho anh xem.”
“Vậy nếu tôi thấy nơi đó của em, có phải em muốn cởi ra cho tôi xem không?”
Lý Mạn im lặng một lúc, nói: “Anh say quá rồi.”
Ánh mắt anh bị che lại, trước mắt là một khoảng tối om, tay của người con gái da thịt mềm mại lại còn mang theo mùi thơm, chỗ nóng bòng trên cơ thể được khăn lông lành lạnh lướt qua từng nơi, thị giác khứu giác đều bị kích thích, một chút ý nghĩ rõ ràng lúc này cũng bị cắt đứt.
Hai chân Bùi Nghiệp Khôn đột nhiên kẹp chặt Lý Mạn lại, đưa tay vòng lên eo cô kéo người về phía trước, phản ứng đầu tiên của Lý Mạn là không thể động đến cánh tay bị thương của anh, hai tay chống trên vai anh cương quyết không dựa vào người anh.
Giọng nói anh vừa thấp vừa trầm đặc: “Tôi say rồi, còn nhớ vấn đề lần trước em hỏi tôi không?”
Lý Mạn giật ra, hoàn toàn không thoát được.
“Lần trước chuyện gì?” Lý Mạn giả vờ bình tĩnh, cô có dự cảm, có lẽ hôm nay chính là con đường ranh giới.
Bùi Nghiệp Khôn nhấc eo cô để cô ngồi trên đùi anh, một cẳng chân khác vẫn kẹp lấy cô, phòng ngừa cô chạy trốn.
Lớp quần tây áp lên da thịt khiến cô bỗng hơi lạnh, bề mặt mềm mại trơn bóng, nhanh sau đó, nhiệt độ cơ thể của anh lập tức xâm chiếm tất cả phần vải vóc tiếp xúc với cô.
Bùi Nghiệp Khôn hất cằm nhìn chăm chú cô, nói: “Em hỏi tôi nếu lại vào khách sạn lần nữa tôi có thể làm những gì với em, em nói không biết.
Bây giờ tôi nói với em, tôi không chỉ không làm mà còn…”
Anh sát vào tai cô, giọng cực kỳ thấp nói ba chữ, vừa lộ liễu vừa thẳng thừng.
“Đừng nói nữa, say rồi, buông em ra trước đi.” Giọng nói rất nhạt.
Móng tay Lý Mạn bấu vào khăn lông, cô cố gắng kiểm soát cơ thể run rẩy của mình.
Cô không bị lời nói trắng trợn của anh làm cho sợ hãi, mà là lo lắng cho ý nghĩ câu trả lời tiếp theo của anh.
Nếu như cô có thể cho, thì những năm qua cần gì phải kiềm nén không hét lên, ngay cả khi biết tâm ý của anh cũng không dám bước chệch nhịp.
Cô làm việc luôn luôn quả quyết, nhưng chỉ khi trước phần tình cảm này cô mới tiến lui không được, không thể hạ được quyết tâm.
“Em cảm thấy tôi sẽ buông em?”
Anh thực sự muốn chạm vào giới hạn sao?
Lý Mạn nhẹ nhàng đẩy vai anh, nói: “Khi tỉnh rượu anh sẽ hối hận.”
Anh lúc nào cũng làm càn như vậy với cô, anh luôn có chừng mực với cô kia mà.
Bùi Nghiệp Khôn thu lại nụ cười, giữ Lý Mạn ngẩng đầu hôn lên đôi môi cô, khi răng môi chạm vào nhau đúng lúc có một hơi rượu mạnh mát lạnh trào đến, Lý Mạn ngửi thấy cảm giác mình cũng bị say theo.
Tay cô vẫn giữ chặt trên vai anh, cổ áo sơ mi sắp bị xé rách.
Nụ hôn của anh vừa nhanh vừa mạnh.
Bùi Nghiệp Khôn chỉ cảm thấy cánh tay bị thương thật cản trở, anh hận không thể phá lớp thạch cao để ôm trọn cô vào lòng.
Anh thả chậm nhịp điệu rồi cuối cùng kết thúc nụ hôn này, trán hai người dựa vào nhau, mái tóc bới gọn của Lý Mạn bị anh làm cho xốc xếch, rủ xuống vài sợi tóc, bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt cô quyến rũ mơ mộng, trong đôi mắt có ánh nước lăn tăn, cô cũng có ý đó với anh.
Anh thở hổn hển, nói: “Ông đây có chết cũng không hối hận.”
Lý Mạn chống tay vuốt gọn đám tóc hòa xòa, nói: “Lần trước anh nói chuyện với Tô Di em nghe thấy hết.”
Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng, “Tôi biết em nghe được.”
Tay Lý Mạn hơi khựng lại, ngay sau đó nói: “Anh biết lúc nào?”
“Biết cái gì? Biết em có tình ý với tôi?”
Lý Mạn hơi cong con người nhìn anh.
Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày, “Cái đêm tôi ở lại nhà em, nhìn ra chút đầu mối, cho đến cái ngày em hôn tôi.”
Quả nhiên.
Quả nhiên khi ấy anh đã biết.
Lý Mạn nói: “Bây giờ không đợi được sao?”
Khoảng thời gian này anh luôn làm bộ làm tịch, theo đuổi cô, gắn ghép cô, Lý Mạn nghĩ, có lẽ lần dò xét ấy đã chọc giận anh, cô khẽ thở dài một hơi.
“Đổi lại là bất kì ai cũng không nhịn được, Lý Mạn, tôi đã quá kiên nhẫn rồi.”
Nhiều năm như thế, anh không hề đề cập đến, lúc này dường như khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, cho dù phía trước là vực sâu tăm tối anh cũng phải thử một lần.
Lý Mạn chưa từng có kinh nghiệm, những kiến thức ấy cũng chỉ xem trên tin tức hoặc là vội vã tìm hiểu qua internet mà thôi, cho dù quyết định đem dâng mình cho anh, nhưng động tác thực tế vẫn còn khó khăn.
Trong đầu Lý Mạn thoáng hiện qua nhiều thước phim, các giai đoạn biến hóa hình dáng của anh, từ trẻ trung đến trầm ổn, cô như bị một người thân quen đè ra làm chuyện thân mật nhất, giống như ăn trộm trái cấm, từ chân tóc đến ngón chân đều bị kích thích.
Cổ họng đỏ bừng của Bùi Nghiệp Khôn phát ra vài tiếng khàn khàn líu ríu, mỗi một câu nói ra khiến cho người khác nhảy cả cơ mặt.
Lý Mạn quở thầm một tiếng, bụng bảo dạ thôi thì theo anh vậy.
Khi trận so tài ấy kết thúc không khí xung quanh dường như yên tĩnh ngay lập tức, không khí phả ra từ máy điều hòa lay động một góc rèm cửa sổ, lớp tua rua ở trên đỉnh hơi rối ren, vài tia sáng chen vào giữa những khe hở nhỏ, trong không khí dường như có thể thấy bụi bay lất phất.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng người huyên náo và tiếng bước chân, chắc là người ở tầng dưới ăn tiệc xong lên đây nghỉ ngơi, loáng thoáng còn nghe ra tiếng nói chuyện đầy men say.
Lý Mạn nằm trên giường không nhúc nhích, đáy lòng hơi run rẩy, cô giương mắt nhìn về phía anh, hỏi nhỏ: “Anh thích em không?”
Cho dù biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn nghe, có lẽ là vì bản tính trời sinh của phụ nữ.
Anh lật người nằm bên cạnh Lý Mạn, ôm chầm lấy cô, vừa thở vừa nói: “Em nói tôi có thích hay không?”
Lý Mạn: “Em không biết.”
Bùi Nghiệp Khôn cười, tay duỗi ra, véo vào cánh tay mềm mại của cô, nói: “Vậy tôi cũng không biết, em tự suy nghĩ đi.”
Lý Mạn nhìn trần nhà, chân cô bắt đầu mềm oặt, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em cảm thấy tôi được không?”
Lý Mạn: “…”
Lấy được thỏa mãn tình dục, cộng thêm tác dụng của rượu, anh bắt đầu uể oải, mi mắt đánh vào nhau.
Lý Mạn nói: “Có phải rất lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ không?”
“Bảy, tám năm rồi.”
“Anh bắt đầu thích em từ bao giờ?”
Đầu Bùi Nghiệp Khôn nghiêng sang một bên, cơn buồn ngủ tấn công anh, anh khẽ nói: “Bảy, tám năm hơn.”
Lý Mạn thấy cánh tay anh gác trên người cô hơi lỏng, quay lại nhìn anh, thì anh đã ngủ rồi.
Cô đưa khuỷu tay chống người nhổm dậy, quan sát tỉ mỉ ngũ quan của anh, trên trán còn lớp mồ hôi chảy xuống, sát lại gần là có thể ngửi được mùi vị nồng nặc mê người của đàn ông sau khi hoan ái, Lý Mạn dựa vào cánh tay anh tìm được tư thế nằm thoải mái, dán vào phần nóng bỏng nghỉ ngơi một lúc.
Lý Mạn khẽ hỏi: “Em còn sớm hơn cả anh.”
Anh không nghe thấy, ngủ rất say.
Lý Mạn nhắm hai mắt, nhưng không ngủ được, cả người cô rất nhẹ rất trống rỗng, nhưng lại giống như vẫn còn nặng nề như trước.
Cô tiếp xúc thân mật với anh, không còn đường lui nữa rồi.
Bảy, tám năm trước là vào lúc nào? Lý Mạn mẩm tính toán, đoán chừng là khoảng thời gian cô học năm ba sơ trung.
Cô không nhớ rõ lúc ấy có tiếp xúc gì với Bùi Nghiệp Khôn, chỉ nhớ năm ấy Lý Kiến Trung quay về muốn li hôn với mẹ, lùi về một khoảng thời gian sau đó bầu trời giống như làn tro tàn, mẹ không muốn li dị nhưng không có năng lực phản kháng, còn cô không đành lòng nhìn thấy mẹ mình biến thành bộ dạng như vậy, từ đầu mùa hè đến cuối mùa thu, thời gian trôi đi, nhưng thực sự rất khó để cho người ta có cảm giác rõ ràng.
Khoảng thời gian học sơ trung ấy, sức lực của cô quá yếu ớt, đi một khoảng cách xa xôi từ trấn bắt xe buýt mấy cây số mới đến con đường nhỏ ngoài thành phố, đi học, đi làm thêm, còn anh đã sớm xông xáo bên ngoài thế giới kia.
Sau khi lên cao trung học trong trung tâm thành phố, mỗi một dịp lễ về nhà cô mất quãng thời gian dài đi qua thành phố.
Cuộc sống cao trung bận rộn, Lý Mạn chỉ có hai điểm trên một đoạn đường, cuộc sống tĩnh lặng như nước đọng, cho dù một mình sống ở bên ngoài, cô cũng không làm loạn, bạn học đến tối chạy ra ngoài chơi game, sau khi tan học đi dạo phố, trốn tiết ngủ, những điều đó cô chưa từng làm qua, Hoàng Mỹ Phượng thường xuyên nói cô khiến cho bà yên tâm, mỗi lần nói thế mắt Hoàng Mỹ Phượng đều đỏ, Lý Mạn biết, bà rất vui mừng vì con gái mình hiểu chuyện, cô cũng vui vẻ yên ổn để đánh một phần nặng lòng cho mẹ.
Lớp mười một đến gần kỳ thi thử, Lý Mạn lần đầu tiên nói dối Hoàng Mỹ Phượng, cô nói trường học muốn tổ túc sau giờ học khoảng một tiếng trong suốt một tuần lễ, Hoàng Mỹ Phượng không nghi ngờ mà còn rất tin tưởng.
Lý Mạn mua vé tàu hỏa đến Đồng Thành, cả đường đi cô không chợp mắt, trên tàu hỏa kiểu người gì cũng có, ồn ào náo nhiệt, tiếng ho khan của cụ già, ông chú lấm la lấm lét, cô vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, rồi khi đi ngang qua phong cảnh mênh mông ấy, có vài lần đi ngang qua chỗ có công nhân đường sắt đang xây đắp, ánh mắt Lý Mạn bỗng dưng sáng lên, cho dù biết là không thể, nhưng cô vẫn tìm trong đám người hình bóng của anh.
Cô ở khách sạn gần trạm tàu hỏa một đêm, sáng sớm hôm sau mua vé quay về Giang Châu.
Đây là lần đầu tiên cô đến cái thành phố này, vội vã đến rồi vội vã đi, không để lại gì cũng chẳng có gì để mang đi, cô chỉ có thể nhớ ở trạm tàu hỏa Đồng Thành có vài chữ lớn, còn dọc theo con đường sông búi, còn có anh trong tưởng tượng của cô.
Sau đó cô quay về lại phải vật lộn với cuộc sống mỗi ngày, cô cũng cảm thấy khô khan nhàn chán, nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô không thể sống một cuộc sống càn rỡ như người khác, Lý Mạn không biết mình muốn gồng gánh điều gì, nhưng trên vai cô lại nặng trĩu.
Cô nghĩ đến người mẹ ngày đêm tuôn lệ, nghĩ đến bà hai năm nay đi làm khắp nơi vì cô, có lần bị cảm nắng nôn mửa đến tái xanh mặt mày, đau răng từng đêm, nhớ đến ánh mắt mong đợi của bà, bà nói, Tiểu Mạn, mẹ mong sau này còn được tốt, đừng giống như mẹ bây giờ.
Lý Kiến Trung vẫn phiêu bạc bên ngoài, Lý Mạn từ bé được bà nuôi lớn, bà có bao nhiêu cực khổ Lý Mạn biết rõ.
Càng lớn cô càng sống hướng nội, cô không thể là một người thiếu trách nhiệm như Lý Kiến Trung được.
Còn Bùi Nghiệp Khôn, có lẽ là cuộc sóng cuồng nhiệt duy nhất mà cô theo đuổi.
Lý Mạn ngước cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhớ đến vài câu thoại trong một bộ phim.
Thời điểm tôi chán nản với thế sự, tôi sẽ nghĩ đến em, nghĩ đến em sống ở nơi nào đó torng thế giới này, tồn tại, tôi đồng ý chịu đựng tất cả.
Sự tồn tại của em là điều quan trọng nhất với tôi.