Đêm qua Lý Mạn ngủ rất lâu, nghỉ ngơi đủ, cho dù lúc này bị anh chơi đùa đến bủn rủn cả người, nhưng cũng không quá mệt mỏi, cô tỉnh lại rất nhanh, chạm vào cánh tay anh nằm bên cạnh mới sực nhớ chuyện gì đã xảy ra, thói quen ngủ một mình, khó tránh khỏi việc suy nghĩ không theo kịp.
Bùi Nghiệp Khôn vẫn ngủ say như thế.
Trên người cô dính đầy mùi của anh, rất nồng nặc, giống như khắc vào một con dấu để chứng tỏ rằng vật này thuộc quyền của anh.
Lý Mạn nhặt quần áo dưới đất đi vào phòng tắm, hai chân hơi run, có phần không làm được gì.
Làn sương mờ từ hơi nước ấm nhanh chóng tràn ngập khắp phòng tắm, trên lớp cửa kính có vài giọt nước chảy xuống, từng giọt từng giọt trượt xuống chầm chậm.
Bùi Nghiệp Khôn mắc tiểu phải tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mê sau đó nghiêng người gãi đầu ngồi dậy, bên cạnh không có người, đảo mắt nhìn quanh, trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy, đèn cũng sáng.
Anh đi vào, vừa đi vệ sinh vừa nhìn tấm kính cửa phòng tắm, bóng người của Lý Mạn ở bên trong mơ hồ nhưng lại có phần rõ ràng, anh giật nước, dựa vào cạnh tấm kính gõ hai cái.
“Tắm xong chưa?” Anh hỏi.
Lý Mạn nghe được âm thanh ấy lòng hơi căng thẳng, ngay sau đó tắt vòi nước trùm khăn tắm lên người.
“Tắm xong rồi, anh muốn tắm thì tắm đi.
”
Cô cuộn tóc lại, chỉ có phần đuôi tóc bị ướt, giọt nước rỏ xuống trên xương quai xanh của cô, vừa mở cửa, hơi nóng bên trong tràn ra, hòa lẫn mùi sữa tắm thơm lừng.
Khóe miệng Bùi Nghiệp Khôn hơi giương lên, đưa tay bóp gò má cô, ánh mắt anh còn hơi hỗn độn, hẳn là chưa tỉnh rượu hoàn toàn.
“Có mệt không?” Anh hỏi.
Lý Mạn lắc đầu, đi vòng qua người anh, cô cầm quần áo trên nắp bồn cần định ra ngoài thay, nhưng bị anh cướp lấy.
Bùi Nghiệp Khôn kéo người cô vào trong lòng, cô vừa tắm xong, da mát rượi, anh thầm so sánh với lòng bàn tay mình.
“Thế nào? Mặt không vui, làm em đau phải không? Để tôi nhìn qua xem.
”
Lý Mạn giữ khăn tắm không để cho anh muốn làm gì thì làm, “Không đau, em không sao, anh tắm đi, tắm xong chúng ta nói chuyện.
”
“Nói gì?”
Lý Mạn không đáp.
Bùi Nghiệp Khôn giữ gò má cô hơi nâng lên, Lý Mạn ngã người ra sau, nhưng không trốn thaot1 anh, một luồng hơi rượu, nụ hôn của anh vừa vội vừa tham lam.
“Em thay quần áo, anh đi tắm đi.
” Lý Mạn dùng chút sức mới đẩy được anh ra.
Anh nói: “Lại đây tôi hôn một cái nào.
”
Lý Mạn giữ chặt quai hàm, nói nhàn nhạt: “Em có chuyện muốn nói với anh, rửa mặt xong em sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh.
”
“Muốn nói cái gì? Sợ tôi không chịu trách nhiệm hay em không tin tôi?”
“Không phải…”
“Vậy thì là cái gì?”
Rầm rầm rầm…
Cánh cửa bị gõ vài tiếng, “Lão Khôn! Lão Khôn!”
Bùi Nghiệp Khôn bất mãn nhấc một bên lông mày lên, thả Lý Mạn ra, đi vào phòng mặc quần áo, nói với cô: “Em ở đây đợi không được đi ra.
”
Lý Mạn thở phào nhẹ nhõm, không chầm chậm lau khô cơ thể rồi mặc quần áo vào.
Bùi Nghiệp Khôn mặc quần lót vào rồi ra mở cửa, là Đổng Hạo.
Đổng Hạo nói: “Dưới lầu đang mở tiệc, cậu và Tiểu Mạn… lão Khôn, cậu…” Đổng Hạo thấy anh không mặc áo lại còn mơ hồ ngửi được mùi gì đó, vài giây sau mới sực tỉnh trợn hai mắt kêu lên, “Lão Khôn, cậu không gọi gái đấy chứ! Hay là sau khi rượu vào thì làm loạn?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Dưới lầu mở tiệc? Bây giờ mấy giờ?”
“Hơn sáu giờ…”
“Được rồi, lát nữa tôi xuống ngay.
”
Rầm… Bùi Nghiệp Khôn thẳng thừng đóng cửa lại, Đổng Hạo bị cánh cửa thổi gió, gương mặt đầy mộng mị áp vào cửa, lão Khôn quả nhiên vẫn là cầm thú, phong lưu đào hao như thế.
Đổng Hạo lắc đầu đi gõ cửa phòng Lý Mạn, nhưng gọi rất lâu không ai đáp lại.
Lý Mạn đã mặc quần áo xong xuôi bước ra ngoài, uống một cốc nước lạnh, Bùi Nghiệp Khôn gác hai châ ngồi dựa đầu giường, đợi cô uống nước xong mới nói: “Lại đây.
”
Lý Mạn không đi sang, mà vòng sang bên kia giường mang giày cao gót anh tặng, cô nói: “Dậy rồi thì chuẩn bị xuống ăn tối đi.
”
Cô vô cùng bình tĩnh, giống như giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy có phần khác thường, nhảy xuống giường bước nhanh ba bước đến sau lưng cô, ôm trọn cô vào trong lòng, cằm đặt trên vai cô.
“Sao lại lạnh nhạt thế, phục vụ không tốt à?”
Anh biết, vừa rồi Lý Mạn luôn phải chịu đựng, mồ hôi lạnh trên trán tuôn tràn từng đợt, nhưng lại không cản anh, chỉ nói đôi ba câu bảo anh nhẹ lại, thế nhưng bản tính cầm thú của anh trỗi dậy nhất thời không khống chế được, hơi càn rỡ.
Phụ nữ ấy mà, dễ dàng giận dỗi.
Lý Mạn bất động, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hai tay Bùi Nghiệp Khôn quấn quanh cánh tay cô, nắn bóp bòng bàn tay, nói: “Là tôi không tốt, vừa rồi thực sự không nhịn được.
Giận à? Hay là anh đánh lại tôi?”
Lý Mạn lắc đầu, “Em không tức giận.
”
Anh hôn gò má cô, nói: “Vậy em xụ mặt ra cho ai xem? Hửm? Chỗ nào đau thì nói với tôi, tôi xem tìm cách mua thuốc cho em, không cần cứ mang cảm giác bất an như vậy, tôi sẽ đối tốt với anh, sau nãy mãi mãi đối tốt với em.
”
Sau này.
Lý Mạn cảm thấy hai chữ ấy thật chói tai.
Cô giữ tay anh đẩy ra, xoay người đối diện với anh, đôi giày cao gót vì cô mà tăng thêm không ít khí thế.
Lý Mạn nói: “Em không đồng ý với anh.
” Cô rất bình tĩnh, không mang theo chút hàm ý nào khác.
Sự dịu dàng trong mắt Bùi Nghiệp Khôn dần lắng xuống, anh nói: “Em có ý gì?”
“Em rất thích anh, cũng chỉ từng thích một mình anh.
” Có lẽ cả đời này sẽ chỉ thích anh.
Bùi Nghiệp Khôn dường như đoán ra được gì đó, cười lạnh một tiếng nói: “Cho nến thế nào?”
Lý Mạn nói: “Anh biết đấy, nguyên nhân đến bây giờ em chưa từng phá vỡ mối quan hệ của chúng ta, anh nên biết.
”
Bùi Nghiệp Khôn hất cằm lên, trong đôi mắt lửa giận bùng cháy, quai hàm anh đanh lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô vài giây rồi đi đến đầu giường lấy thuốc lá, anh rít mạnh hai hơi, làn khói nhẹ lan tỏa khắp nơi.
Anh nói: “Nếu em không có tâm tư đó thì không nên trêu chọc tôi.
”
Lý Mạn: “Anh không thích em sao, thích em anh có thể ép bản thân không đến gần em không?”
“Ông đây không nhịn được thì mấy năm trước mới suýt chút nữa kết hôn với người khác?”
“Nếu anh nhịn được thì ngày đó ở bên ngoài đường hầm anh không nên quan tâm nhiều đến em.
”
“Ông đây là vì trong lòng không nỡ cho em, mẹ kiếp đau nát lòng vì em!” Anh đưa chân đá cái ghế.
Yên tĩnh trong nháy mắt.
Sau khi hút nửa điếu thuốc Bùi Nghiệp Khôn cười nhạo một tiếng, nói: “Em có một người bố làm ăn, lại còn tốt nghiệp đại học, bây giờ còn là giáo viên nhân dân, tôi là cái gì? Chẳng qua chỉ là một công nhân tốt nghiệp trường nghề, tục tằng không học thức, trong nhà một nghèo hai trắng, làm sao xứng với em.
”
Lý Mạn nói: “Em từng nói rồi, khi tỉnh rượu anh sẽ hối hận.
”
Bùi Nghiệp Khôn nghiền điếu thuốc, nảy sinh ác ý giữ chặt cánh tay cô gằn từng chữ một: “Ông đây không hối hận! Giả như không xứng với em thì thế nào, chỉ cần trong lòng em có tôi, thì mẹ kiếp tôi phải thử một lần.
Lý Mạn, hôm nay tôi vứt ra những lời này, tôi không có cái gì cả, nhưng nếu em muốn ở cùng tôi, cái mạng này của tôi là của em, không thể cho em ăn ngon mặc đẹp, nhưng ông đây quyết không để em rợi một giọt nước mắt! Cả đời này chỉ liều mạng yêu một mình em.
”
Anh vẫn đang đợi cô chủ động mở miệng, bởi vì biết ngăn trở giữa họ, anh muốn đợi cô mở miệng sau đó quang minh chính đại có được cô, nếu như cô cam tâm tình nguyện có lẽ anh sẽ bớt đi vài tia cảm giác áy náy, dủ sao anh chẳng có gì cả.
Nhưng trên đời nào có việc mọi chuyện theo ý muốn, cô bắt đầu giống như con tôm hùm, vừa chạm vào liền co quặp lại, lúc này anh mới phát hiện anh vốn dĩ không phải đang đợi, anh cũng không còn kiên nhẫn để đợi thêm.
Hai tay Lý Mạn cuộn chặt, gò má căng cứng, do dự giống như dây mây và cây leo càng siết càng chặt, sắp xé nát cô ra.
Anh tựa như giữ phần cánh tay cô dùng rất nhiều sức, tựa như tất cả tàn ác cả đời này đều dùng hết ở đây.
Bùi Nghiệp Khôn nói trầm trầm: “Có muốn ở bên tôi không? Chỉ hỏi em lần này.
”
Anh đang đánh cược, thiên đường hay địa ngục chỉ cách nhau một bước.
Lý Mạn tròn mắt nhìn anh, cảm giác cổ họng bị nghẹn lại, hàng mi nhỏ thanh thú hơi nhíu lại, móng tay bấm vào da thịt, sống lưng vụt qua cảm giác run rẩy, không một lời nào diễn tả được tâm trạng của cô.
Tĩnh lặng một lúc lâu, Lý Mạn quay đầu sang nơi khác, nói khẽ: “Xin lỗi.
”
Hai chữ ấy thực sự là tầm thường nhưng lại sắc bén như lưỡi dao, và nó cắm cái câu em muốn suy nghĩ thêm trong cổ họng không để cô phát ra.
Anh đã quá quen với cô, có tốt cũng có xấu, tốt là khi cô không nói lời càn phá cứ để anh mãi mãi có được cô như vậy, xấu là khi hai người họ đã quá quen với phần tình cảm này một khi nó biến chất thì không quay đầu được nữa.
Anh thực sự không muốn phá vỡ, muốn mình sống ngày qua ngày thật tốt, cưới một cô vợ chưa biết yêu được bao nhiêu nhưng trân trọng nhau sống qua cuộc đời này, rồi khi anh biết Lý Mạn có tình cảm với anh thì không thể kiềm chế thêm nữa, nếu như không thử một lần thì đời này sợ rằng sẽ toàn là tiếc nuối, cho dù biết giữa mình và cô có nhiều trở ngại, về gia đình, vấn đề thực tế, những thứ ấy đều là ràng buộc, anh hiểu, cô cũng hiểu.
Lần này anh bất kể thực tế khốn nạn gì đó, anh chỉ muốn đánh cược một lần, kết quả lại thu táng gia bại sản.
Anh cho rằng cô không tính đến chuyện từ chối mình thì chính là đón nhận mình, đón nhận phần tình cảm này.
Bùi Nghiệp Khôn buông tay cô ra, cười nhạo một tiếng: “Được rồi, dù sao tôi cũng chẳng thua thiệt.
”
Lý Mạn biết, sau ngày hôm nay có lẽ sẽ chẳng còn dây dưa gì nữa, rõ ràng là đoạn tuyệt tất cả đường lui, nhưng cô không thể cảm thấy thoải mái bình yên, ngược lại giống như rơi vào vực sâu.
Lý Mạn nói: “Em đi trước.
”
Cô đơn giản phát huy tính cách của mình đến sâu sắc, ngảy cả nhịp bước cũng không chút hốt hoảng.
“Em thực sự có gan.
” Trước khi ra khỏi cửa phòng cô đột nhiên nghe anh nói.
”
Lý Mạn khựng bước chân nhưng không quay đầu lại, nói: “Cứ theo như anh nghĩ thế đi.
”
Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt đó mới là sự yên tĩnh thực sự, không khí trong phòng mờ ám mùi hương nhắc nhở anh vài giờ trước họ đang ở trên giường cùng nhau.
Bùi Nghiệp Khôn đứng tại chỗ một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích.
Không biết bao lâu sau, anh đưa chân đá nhào cái bàn tròn nhỏ bên cạnh, ấm nước và cốc rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Lý Mạn không biết mình làm sai hay đúng, đây đã là toàn bộ lý trí của cô.
Cô trao tất cả lần đầu tiên của mình cho anh, là tiếc nuối giữa nhưng tốt đẹp nhất.
Bùi Nghiệp Khôn rửa mặt chải tóc gột bỏ sự tàn ác của mình rồi xuống lầu dự tiệc, Tiền Giang Hải vẫn trong trạng thái say khướt, rượu buổi trưa còn chưa tỉnh, Bùi Nghiệp Khôn ngồi ở bàn phụ rể, tiện tay gắp vài đũa thức ăn.
Đổng Hạo nói: “Ôi, lằng nhằng lâu thế, có phải lại làm thêm một pháo nữa không?”
Bùi Nghiệp Khôn nói lạnh lùng: “Cút sang một bên.
”
Đổng Hạo cười khì, vừa rồi khi mở cửa còn gió xuân quất vào mặt, bây giờ đã bước vào trời đông giá rét rồi.
Lý Mạn thay quần áo của cô, cũng xuống ăn tôi, không thấy bàn anh ngồi, ăn chút thức ăn đơn giản, sau đó tìm Kỷ Thư Linh nói một lúc nữa phải về, vì ngày mai có tiết học.
Bùi Nghiệp Khôn không nghe thấy Lý Mạn nói gì, nhưng con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô, tâm trạng trong mắt rất phức tạp.
Đổng Hạo thấy Lý Mạn thì ngoắc tay gợi, “Tiểu Mạn, lại đâ!”
Lý Mạn quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Nghiệp Khôn, cô nhìn sang nơi khác, đi về phía bọn họ.
Đổng Hạo nói: “Anh vừa lên phòng em tìm em, sao không tìm được em thế hả?”
Bùi Nghiệp Khôn uống vài ngụm bia lớn, cúi đầu dùng bữa.
Lý Mạn nói: “Có chút việc đi ra ngoài.
”
Đổng Hạo thấy cô mang túi xách, nói: “Em phải đi à? Buổi tối còn phải nháo động phòng đấy, chơi vui lắm, ngày mai rồi về.
”
Lý Mạn nói: “Sáng mai phải phụ đạo cho học sinh.
”
Đổng Hạo nhìn sang Bùi Nghiệp Khôn, cảm giác hơi kỳ lạ, sao một câu cũng chẳng nói.
Lý Mạn: “Vậy tôi đi trước.
” Cử chỉ của cô tự nhiên.
Người vừa đi, Bùi Nghiệp Khôn ném đũa, trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước uống rượu, cơn tức giận là cổ và tai anh đỏ lên, trán nổi cả gân xanh.
Đổng Hạo nuốt nước bọt, không dám nói nhiều thêm một câu, mắt anh đâu có mù.
Hai người này quả nhiên có mờ ám.