Lý Mạn bước ra khỏi nhà vệ sinh sau khi súc miệng xong, Bùi Nghiệp Khôn quấn khăn tắm đứng bên cạnh bàn lấy sữa tươi cánh tay bắp thịt rắn chắc nâng lên một cách mạnh mẽ, đường nét nơi cánh tay rõ ràng, thân hình cao lớn của anh đứng đó ngẩng đầu rót thứ chất lỏng màu trắng.
Bùi Nghiệp Khôn quay đầu liếc nhìn cô, đưa cốc sữa tươi lên, nói: “Còn chua lắm phải không?”
Cuối cùng Lý Mạn dùng tay giúp anh ra, hết sức lực ngã trong lồng ngực anh, chỉ nói một câu miệng chua quá.
Lý Mạn không muốn nhắc đến vấn đề này, đưa tay qua lấy sữa uống.
Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt cười, cánh môi đỏ tươi trào ra chút sữa bò trắng tinh, anh dựa dọc theo cạnh bàn nói: “Cô giáo Lý học việc nhanh thật.”
Lý Mạn uống hơn nửa cốc, nói: “Anh còn nói thêm lần sau sẽ không phục vụ kiểu đó nữa.”
Bùi Nghiệp Khôn vươn cánh tay dài nhẹ nhành ôm người vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, toàn mùi sữa tươi.
Anh nói: “Vẫn chưa đến mười một giờ, không ngủ được, xem phim không?”
Lý Mạn lắc đầu: “Buổi chiều mệt quá rồi, buổi tối còn đi ra ngoài nữa, phiền lắm, em muốn ngủ.”
“Cũng đúng, cô giáo Lý của chúng ta làm nhiều việc đến vậy rồi.”
Giường Lý Mạn thực sự không lớn, hai người nằm tối đa có thể được nửa người, Bùi Nghiệp Khôn bị đuổi đến góc giường, Lý Mạn lấy gấu bông ném vào phía trong, cả đống thú bông bị ép sau lưng anh.
Lý Mạn đắp chăn cho anh, nói: “Nó là anh em của em, đừng đè chết nó.”
Bùi Nghiệp Khôn cố ý hạ giọng xuống, “Dáng dấp nó không đẹp trai như anh, vừa nhìn là biết không phải người một nhà.”
Lý Mạn tắt đèn, vừa nằm xuống liền gác lên cánh tay thô sần sau đầu.
“Như thế khó chịu lắm, bỏ tay ra đi.”
Bùi Nghiệp Khôn đưa chân qua chặn ngang Lý Mạn, cơ thể cô mát lạnh rất dễ chịu, anh nói: “Phải biết quý trọng thôi, sau này em muốn gối tay anh còn chẳng thèm cho đâu đấy.”
Bóng đêm đen kịt như màu mực, vô số ánh sao lấp lánh chiếu vào khung cửa tán loạn, đèn tín hiệu màu xanh yếu ớt trên máy điều hòa, rèm cửa sổ vẫn chưa kéo vào hẳn, vài ánh sao sáng dắt ánh trăng lặng lẽ trườn vào, căn phòng ấm áp.
Lý Mạn nói: “Cũng đúng, khi cảm giác mới mẻ qua rồi, anh sẽ thấy em phiền.” Nói xong cô yên lòng gối hoàn toàn lên cánh tay anh.
“Nói bừa còn tưởng là thật, phụ nữ đúng là lắm chuyện.”
Nói đến chuyện cảm giác mới mẻ, Lý Mạn nhớ lại lời cô nói với Chu Úy Sơ, cô lẳng lặng trừng mắt nhìn trần nhà, nói: “Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Bùi Nghiệp Khôn bất giác như thấy lòng mắc nghẹn, quả thực có ám ảnh, lần trước ở trên giường Lý Mạn cũng dùng chính cái miệng này nói với anh.
Anh nói: “Chuyện không quan trọng thì đừng nói nữa.” Giọng nói anh buồn buồn.
Lý Mạn chợt cười, quay đầu nhìn anh, nói khẽ: “Rất quan trọng, liên quan đến vấn đề tình cảm của chúng ta.”
Anh lật người đánh nhẹ vào gáy cô, “Có rắm thì mau thả đi, muốn ăn đòn à?”
Lý Mạn sắp xếp từ ngữ, nói: “Buổi tối mua quần áo cho anh em gặp phải bạn gái cũ của anh, ừm… là bạn gái cũ?”
“Ai cơ? Chu Úy Sơ?”
“Chị ấy tên Chu Úy Sơ?”
“Em muốn nói đến ai?”
“Ngoại trừ chị ấy ra anh còn những người khác?”
Bùi Nghiệp Khôn: “…”
Lý Mạn nói: “Cái người hôm qua ăn cơm cùng anh.”
“À… Cô ấy chính là Chu Úy Sơ, gặp rồi, sau đó thì sao?”
“Trước tiên em muốn hỏi vài chuyện.”
Yết hầu Bùi Nghiệp Khôn lăn tròn, anh không biết lo lắng chuyện gì, giải vờ bình tĩnh nói: “Em hỏi đi.” Lôi chuyện cũ ra nói thật khiến cho người ta có phần chột dạ.
Lý Mạn nói: “Chị ấy bao nhiêu tuổi?”
“Cùng tuổi với anh.”
Hóa ra là lớn hơn cô bốn tuổi.
Lý Mạn: “Tình trạng gia đình nhà chị ấy anh biết được không?”
Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày bắt đầu nghĩ ngợi, nhớ lại rồi nói: “Gia đình của cô ấy tái hợp, từ bé đã theo mẹ, điều kiện của dượng kế rất tốt, khi anh quen với cô ấy cả hai đều tránh nhắc đến chuyện gia đình của mình, luôn giữ khoảng cách vừa phải.”
Lý Mạn nói: “Ngày hôm nay em nói chuyện với chị ấy, bảo chị ấy đến cướp anh, em nói chúng ta vừa quen nhau nền tảng tình cảm chưa được vun đắp.”
Bùi Nghiệp Khôn khó hiểu nhìn sang cô, “Em cũng hào phóng thật, còn đẩy bạn trai mình vào lòng bạn gái cũ.”
Lý Mạn vòng hai tay trước ngực, cô nói thản nhiên: “Anh nói chị ấy có theo đuổi anh không, em hy vọng chị ấy theo đuổi anh.”
Bùi Nghiệp Khôn nghe ra điều không thích hợp, hỏi: “Em nói rõ chút xem.”
Lý Mạn nói: “Chị ấy thích anh thế nào, nếu như trơ mắt ra nhìn em và anh ân ân ái ái triền miên sẽ khó chịu thế nào.”
“Bốn năm trước vẫn chưa ăn dấm chua à?” Còn muốn báo thù, Lý Mạn, em thật xấu xa.”
“Nghiệp Khôn.” Lý Mạn bình tĩnh gọi tên anh một tiếng, bỗng nhiên nói sau một lúc: “Bây giờ em nói chuyện này với anh là hy vọng sau này không muốn tạo ra hiểu lầm gì đó.
Em đúng thật là muốn thấy cái vẻ khó chịu của chị ấy.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Anh và cô ấy không có gì, thực ra chẳng có gì đáng để làm buồn người ta, nếu như em cảm thấy khó chịu như vậy thì từ nay về sau đừng…”
“Chị ấy là con gái của Lý Kiến Trung.”
Bùi Nghiệp Khôn nói được một nửa thì rõ ràng bị nghẹn lại, một lúc sau mới nói: “Sao có thể thế được.”
Dưới bầu trời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Lý Mạn nói: “Em tận mắt thấy.”
Bốn năm trước khi Bùi Nghiệp Khôn quay về cô nhớ rất rõ gương mặt của Chu Úy Sơ, cô ghen tị với cô ấy, cho nên đặc biệt nhớ ghim, khi thi vào trường đại học ở Đồng Thành, bị bạn cùng phòng kéo ra ngoài dạo phố, thời thiết lúc ấy chẳng khác gì nhiệt độ như mấy ngày qua, chợ đêm cực kỳ náo nhiệt.
Trước quảng trường đàn phun nước có triển lãm kiểu xe nhỏ, vẫn còn đang xây đài, nhưng đã có vài chiếc xe đưa lên trưng bày, cô không hiểu gì những chuyện này, nhưng bạn cùng phòng được xem là kiểu phú nhị đại, cảm thấy hứng thú với kiểu xe này, lôi kéo cô định đi quanh một vòng xem, người bên đó không nhiều lắm, cô liếc mắt liền trông thấy Lý Kiến Trung, bên cạnh ông còn có một cô gái.
Bạn cùng phòng thúc giục cô đi nhanh hơn, cách tấm biển quảng cáo cô đứng cạnh Lý Kiến Trung chỉ khoảng ba thước.
Lý Kiến Trung nói: “Xe này được đấy, hay là đổi chiếc xe cho con, đưa xe cũ cho mẹ con chạy.”
“Đợi lát nữa mẹ đến con sẽ nói thế với mẹ.”
Trong lúc nói chuyện với nhau nội dung vừa thẳng thắn vừa ngắn gọn, Lý Mạn ngậm ống hút uống nước ngọt, lẳng lặng lắng nghe.
Lý Kiến Trung nói: “Đợi lần sau được thăng chức bố đổi xe khác cho con, cái loại lái ra ngoài hóng mát.”
“Cảm ơn bố ạ.”
Lý Mạn siết chặt cốc nước ngọt trong tay, siết đến độ cái lon méo mó biến đổi hình dạng, cô nhìn chằm chằm phía trước như không có gì khác thường, chiếc xe thể thao màu trắng trên sàn trưng bày quá chói mắt.
“Đi nào, sang bên kia đợi mẹ con đến, không thì lát nữa lại không tìm được chúng ta.”
Nghe được tiếng bước chân rời đi Lý Mạn mới quay đầu nhìn về phía bọn họ, cô gái kia quay đầu nói gì đó với Lý Kiến Trung, Lý Mạn ngẩn ra, mãi đến khi quay về ký túc xá cô vẫn không thể tin được cô gái ấy chính là cô gái mà nửa năm trước Bùi Nghiệp Khôn đưa về.
Bùi Nghiệp Khôn nghe xong không thể bình tĩnh như trước, anh nói: “Trùng hợp thật, vậy sao bố em không biết… ừm, cũng đúng, khi ấy cô ấy chưa từng nhắc đến anh với người nhà cô ấy, bố em không biết.”
Lý Mạn nói vô cùng bình tĩnh: “Ông ấy sống rất tốt, chiếm được người con gái tình đầu của mình, con gái kế còn dịu dàng hiếu thuận, gai đình hạnh phúc mỹ mãn, quá tốt rồi.”
Lý Mạn xoa đầu cô, nói: “Em chưa nói chuyện này với mẹ em đúng không?”
“Có gì hay mà nói.” Lý Mạn khép mắt lại, nói: “Em chỉ muốn thấy cái vẻ khó chịu của chị ấy, dựa vào đâu mà chị ấy được sống vui vẻ, hai người họ dựa vào đâu.
Em biết chuyện này không liên quan đến ông ấy, nhưng em vẫn muốn làm như thế.”
Mẹ của cô ấy có bố của cô, cô ấy lại còn từng sỡ hữu người đàn ông cô thích, cô ghen đến nổi điên.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em không làm sai, em chỉ đang thị uy với tình địch mà thôi.” Tuy anh không muốn làm tổn thương Chu Úy Sơ, nhưng nếu như chính cô ấy đụng vào thì anh sẽ chẳng ngần ngại đẩy cô ta ra, tâm tình cảm nhận nhận của cô ấy không liên quan gì đến anh.
Bí mật này bao nhiêu năm qua Lý Mạn không hề nói cho bất cứ ai, tựa như một viên đá tiêu cực khảm sâu vào trong lòng cô, cô hận cô oán nhưng không ai biết, bây giờ đều nói hết với anh, sự chịu đựng này cuối cùng cũng được buông thả ra, trong lòng cô bình tĩnh hơn nhiều.
Lý Mạn nói nhẹ nhàng: “Em và chị ấy là sự lừa dối, sau này nếu anh nghe được gì không cần để ý đến.”
Bùi Nghiệp Khôn cười cười: “Vậy nói thật là cái gì?”
Lý Mạn chồm nửa người lên, nhìn anh, ghé vào tai anh nói dịu dàng một câu.
Bùi Nghiệp Khôn ấn đầu cô xuống bắt đầu hôn.
Đêm trưởng vắng vẻ, Lý Mạn ngủ rất anh, dáng ngủ của cô luôn ngoan ngoãn, yên lặng rúc vào người anh, Bùi Nghiệp Khôn không rút tay lại, cứ như thế lặng yên cho cô gối đầu.
Đêm trước khi đi, Lý Kiến Trung từ Đồng Thành về nói li hôn với mẹ cô, hai người họ lại to tiếng một trận, từ cửa nhà ầm ĩ đến tận sân sau, hàng xóm láng giềng đều đến khuyên răn, mẹ khóc đến sưng đỏ hai con mắt.
Đó là một buổi hoàng hôn đầu mùa hè, Lý Mạn vừa tan học, đầu tháng ba mặt trời lặn muộn, trời mùa hè sáng dài hơn, lúc về đến nhà còn có thể gặp ánh mặt trời chiều tà, vừa đến đầu ngõ đã thấy con đường nhỏ có một đám người vây quanh hóng hcuye65n.
Hoàng Mỹ Phượng chỉ vào Lý Mạn nói: “Con gái ông cũng không cần?”
Lý Kiến Trung nói: “Ly hôn thì liên quan gì đến con gái, con bé mãi mãi là con gái của tôi.”
Lý Mạn dắt xe đạp chậm rãi đi vào nhà, nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đến bước này rồi.
Nháo nhào hôn một tiếng đồng hồ, Lý Mạn đỡ Hoàng Mỹ Phượng vào nhà, người xem kịch cũng tự động rời đi, một nhà ba người ngồi trước bàn, Lý Kiến Trung trầm mặt không nói được một lời, với ông mà nói chuyện cãi nhau với Hoàng Mỹ Phượng quá mất mặt.
Lý Mạn biết rằng, đây chẳng qua chỉ là sự giãy giụa cuối cùng của người phụ nữ, bà quá bất lực rồi, trong tay không có chút lợi thế nào cả.
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Tiểu Mạn, con lên lầu trước đi.” Vừa rồi bà quá mất bình tĩnh mới khiến cho con gái đối diện với cục diện này.
Lý Mạn bất động, nhìn sang Lý Kiến Trung nói: “Sao lại muốn ly hôn?” Thật ra có có thể đoán được khoảng chừng một… hai…, chắc là bên ngoài có phụ nữ khác rất yêu thích thôi.
Lý Kiến Trung không trốn tránh Lý Mạn, nói: “Bố rất thương con, cho dù có ly hôn với mẹ con đi nữa thì con mãi là con gái của bố, tuổi con còn nhỉ, bố không cầu xin con hoàn toàn tha thứ, nhưng bố muốn sống cùng với người bố thích, sống an lạc vui vẻ, nhà này và tiền đều có thể cho hai mẹ con con.”
Lý Mạn cảm thấy rằng, lời máy móc này cực kỳ giống phim truyền hình.
Buổi tối, Hoàng Mỹ Phượng ngủ chung với Lý Mạn, Hoàng Mỹ Phượng ngụ ý không muốn, bà không muốn một gia đình tốt đẹp bị nghiền nát như vậy, nhịn bao nhiêu năm chỉ còn thiếu chút nữa là thừa một đời người, ly hôn vào cái độ tuổi này của họ mà nói thật không tốt.
Lý Mạn không có cách nào giải thích tâm lý này, chuyện ly hôn dường như không đáng giá.
Lý Mạn nói: “Mẹ, ly hôn đi.”
Cô đã chán ghét cuộc sống như thế, Lý Kiến Trung thường xuyên không về nhà, mỗi lần về là một lần ầm ĩ, có ông hay không có ông, chẳng qua chỉ là chuyện mấy tờ tiền mà thôi, còn níu kéo cái tên phân tội làm gì.
Hoàng Mỹ Phượng không dám tin nhìn Lý Mạn, bà cho rằng Lý Mạn sẽ cực kỳ phản đối.
Lý Mạn nói: “Sau khi ly hôn mẹ còn có con, chúng ta sốn vui vẻ qua từng ngày là được rồi, sau này con nuôi mẹ.”
Hoàng Mỹ Phượng khóc không thành tiếng.
Cả đời này chuyện bà thấy hạnh phúc nhất có lẽ là sinh được một cô con gái hiểu chuyện.
Sau khi ly hôn Lý Kiến Trung rời khỏi Giang Châu, thế nhân đối với việc người phụ nữ ở lại không phải là sự đồng tình thương hại, thi thoảng cũng trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của nhà họ.
Cũng sau đó Lý Mạn mới biết được lý do sỡ dĩ Lý Kiến Trung quyết định ly hôn, ông gặp mối tình đầu tiên, rất hợp nhau.
Lại là tình tiết trong phim truyền hình.
Nhưng có thể khiến một người đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như ông hồi tâm chuyển ý, người phụ nữ kia cũng chẳng đơn giản.
Hoàng Mỹ Phượng vẫn thường nói với cô, hy vọng cô có thể trở thành kiểu người thế nào, nói với cô biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm, bà không hạn chế ý tưởng và tự do của cô, những chuyện chờ đợi và giáo dục thế này đều có lý, Lý Mạn cũng biết bà vì mình mà trả giá rất nhiều, cô cũng tự nói với bản thân mình phải trở thành người thế nào, ít nhất là người đảm đương có trách nhiệm, không giống như Lý Kiến Trung đặt chuyện tình cảm lên trên đầu không để tâm đến bất cứ gì khác.
Khi tình yêu và kỳ vọng của cô va chạm với nhau cô bắt đầu dần hiểu được việc Lý Kiến Trung làm mà không chùn bước, nhưng tình huống khác nhau không thể đưa ra so sánh với nhau, cô có thể tha thứ bỏ qua cho ông, nhưng thực sự không có cách tha thứ cho sự bất trung từ đầu chí cuối của ông, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc việc ông phải trả chưa bao giờ là nhiều, ngay cả việc cơ bản là trung thành trong hôn nhân còn không làm được.
Thất vọng của con người đều được tích lũy dần dần, Lý Mạn nghĩ, giả mà từ bé đến lớn ông từng gánh một nửa trách nhiệm của một người làm bố thì có lẽ bây giờ cô toàn tâm toàn ý gọi ông một tiếng là bố.
Một người ngoài miệng thì nói yêu cô như thế, nhưng lại đi cưng chiều con gái của người khác, cô không hận mẹ con Chu Úy Sơ, chỉ là cô ghen tị với họ.
Bên cạnh mình có sự ấm áp kiên định, cô chỉ ở trong mơ bất an mới với được nó.
Từ bé đến tận bây giờ cô ít khi mở miệng nói chuyện với ông, khi cô thử kết bạn với người khác, lúc đối phương không thể hiểu được cô, Lý Mạn căn bản không có cách nào giải thích rõ từng chút một, cô cũng chẳng muốn đi nói rõ ràng với người ta, chuyện không vui không muốn xảy ra cứ lần lượt nhảy đến, mà có vài người không cần phải nói rõ ràng với họ, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt là hiểu thấu.
Trên thế giới này, đi đến đâu mới có thể tìm được một người tri tâm như vậy.
* * *
Mối tình đầu năm mười ba mười bốn tuổi, cộng thêm một chút tình yêu hóa từ vài cuốn tiểu thuyết, con người bắt đầu khát vọng ái tình, một cái hôn nhẹ nhành trong trang sách cũng đủ để khiến người ta đỏ mặt.
Khi trong nhóm xuất hiện một cặp tình nhận oanh tạc cả cái động nhỏ, anh em nam sinh thì bảo không có phúc hậu, chị em nữ sinh thì bị vây lấy làm đề tài nghi vấn, một người phóng đãng đắc ý, một người thẹn thùng tránh né, người người hâm mộ.
Lý Mạn cũng đọc không ít tiểu thuyết tình yêu, cô thích hai nhân vật trong truyện vui vẻ với nhau, nhưng quay về hiện thực cô không hề cảm thấy tình yêu là một món đồ tốt, giống như bố mẹ cô, không có tình yêu vẫn làm vợ chồng với nhau, cũng bởi vì không có cơ sở tình yêu nên không có được hạnh phúc mỹ mãn.
Khi ấy phim thần tượng Đài Loan vô cùng thịnh hành, Cố Thất Tịch say mê Minh Đạo, mãi đề cử cô xem “Hoàng tử ếch” và “Phép màu”, cô ấy nói cô ấy đã xem vài chục lần rồi, lời thoại đều có thể nói ra bất cứ lúc nào, cô ấy nói sau này cô ấy muốn tìm một choàng hoàng tử hoặc một anh thợ cắt tóc.
Lý Mạn nhãn rỗi không có gì làm nên xem, cốt truyện quả thật động lòng người, cũng lấy mất của cô vài giọt nước mắt, có thể nói là cuốn sách vỡ lòng về tình yêu của cô.
Một người vì tình yêu phấn đấu quên mình vượt qua giai cấp, một người cuối cùng cũng thấy rõ tâm ý của mình mà lựa chọn sống cùng nhau.
Tháng tư hoa cải dầu nở rộ, ánh vàng rực rỡ một mảng lớn, không khí trở nên ám muội.
Bùi Nghiệp Khôn đi đến cạnh khu đô thị gần trường nghề, một tháng về một lần, khi quay về người còn đen hơn một mức, nói rằng phơi nắng huấn luyện quân sự.
Một chàng trai đi ra ngoài, bố mẹ dường như không quản được nữa, từ trước anh vốn là người sống chui đầu trong căn nhà, bây giờ ca8n bản không đặt Cố Lan và Bùi Giang trong mắt, vừa hừng hực lại tùy tiện ngạo mạn.
Nhìn thấy từ phía xa, Lý Mạn cảm thấy có chút xa lạ, ánh trở nên đen hơn, vóc dáng lại cao lớn hơn không ít, phần cánh tay gầy gò lúc trước mắt đầu có bắp thịt rồi, anh đang dần dần biến thành dáng vẻ của một người đàn ông.
Anh hẹn cô ra ngoài một lúc, còn ném cho cô một thanh chocolate.
Xuân ý rã rời, cả xanh như tấm đệm, cây cải dầu cao lất phất bao phủ quanh cơ thể họ, mùi hoa lượn lờ.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Sao em trưởng thành chậm thế nhỉ?”
Vừa mở miệng Lý Mạn lại không cảm thấy xa lạ nữa.
Cô nói: “Con gái dậy thì muộn.” Nhưng tư tưởng lại trưởng thành sớm hơn con trai, cô nhớ anh và tư tưởng hiện tại của anh độ trưởng thành là như nhau.
Cô hỏi: “Ở trường đó học vui không? Học được gì thế?”
“Còn có thể học được gì, còn chẳng phải là trường học đàng hoàng gì, không ra gì cả.”
“Nhưng thế nào cũng học được chút gì đó chứ, nhiều kỹ năng không phải hơn người rồi sao.”
Bùi Nghiệp Khôn hé nửa mắt nhìn, gió xuân phất phơ mặt trời chói chang, anh nói: “Những chuyện học hành kia dù thế nào cũng chỉ là học vẹt, thực tập mới chính thức học được việc.
Em nếu có thể thì cứ học cho giỏi vào, đừng như tôi, thời gian dành cho trường nghề chẳng bình yên gì cả, đặc biệt là con gái các em, xinh đẹp… quên đi, sắc đẹp này của em chắc chẳng ai thèm liếc mắt tới, gầy gò giống như con gà.”
Lý Mạn liếc anh đầy khinh miệt.
Đặt cô trong nhóm bạn cũng được xếp vào loại trung bình, chứ chẳng kém cỏi như anh nói.
Cây liễu bên bờ sông dần dần bị nước nhấn chìm, xiêu vẹo đứng chống chọi trước gió, cành cây tỏa ra lất phất, chồi non sinh trưởng trên cành cây, xanh mướt đến động lòng người.
Bùi Nghiệp Khôn đứng dưới cây liễu, ánh mặt trời xuyên qua tàn lá cây rơi xuống lớp bùn đất, từng mảng loang lổ, nước sông trong vắt, hiện rõ cả sinh hoạt của những con cá bên dưới.
Anh lấy thuốc lá ra, động tác quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên Lý Mạn thấy anh hút thuốc.
Cô nói: “Sao vừa đi lại dính vào thói xấu rồi?”
“Thứ này giải sầu.”
“Viện cớ.”
Anh nhún vai cười cười, nửa điếu thuốc nhanh chóng mất dạng.
Lý Mạn muốn đưa tay giật lấy phần còn lại, nhưng vừa đưa tay lên chưa kịp nhấc chân cuối cùng lại bị lớp bùn trơn trợt dưới chân kéo trượt xuống mặt sông.
Bùi Nghiệp Khôn bất giác đưa tay kéo cô lại, nhưng vừa trải qua một cơn mưa xuân, bùn đất bên bờ cục kỳ trơn.
Hai người lượn thành hình pa-ra-bôn, song song rơi xuống nước, may mà nước sông cạn, tối đa chỉ đến ngực cô, Lý Mạn vùng vẫy trong dòng sông một lúc rồi mới lảo đảo đứng vững lại, toàn thân ướt đẫm, ngã đến mức đầy bùn trên người, nước bùn nơi đáy sông cực lỳ khó ngửi.
Nửa điếu thuốc tung bay trên mặt sông rồi bị cuốn đi chầm chậm.
Lúc Bùi Nghiệp Khôn đứng lên trên vai còn vướng vài ngọn cỏ và nước, cây lan dạ hương nho nhỏ dính vào áo phông màu trắng của anh.
Lý Mạn chăm chú nhìn anh thật lâu, vài con chim bay không quá cao, bỗng nhiên cô bật cười.
Bùi Nghiệp Khôn vuốt mặt, trừng trừng liếc mắt nhìn cô, giơ tay lên nắm lấy gò má cô, “Mẹ kiếp em cố ý đúng không? Tôi vừa quay về đã cho một niềm vui bất ngờ!”
Lý Mạn trốn về sau, nhưng bùn dưới nước rất lầy lội, khi bước về phía sau không thể đứng vững được, trọng tâm cô mất khống chế, lùi hẳn về phía sau, dưới tình thế cấp bách cô kéo cổ tay anh lại hy vọng được cứu giúp.
Thùm thùm…
Vài cơn bọt nước nổi lên.
Bùi Nghiệp Khôn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, nhưng không ngờ lại bị cô dẫn theo một tràng nhịp điệu.
Lý Mạn vừa sặc vài ngụm nước sông liền bất ngờ được người ta vớt lên, mắt còn chưa mở ra rõ ràng đã chạm phải thân người rắn chắc thô ráp, áo phông của anh ướt hoàn toàn, chuyển về dạng trong suốt, có thể thấy cơ ngực một cách mơ hồ.
Tay Bùi Nghiệp Khôn còn dán trên thắt lưng cô, anh chỉ hận không thể làm được gì, dùng sức cù cô, vì phòng ngừa cô lại ngã ngược trở lại nên cánh tay kia của anh còn ghim lấy cánh tay cô, mặc cho Lý Mạn vùng vẫy nhưng không bị tuột xuống nữa.
“Em không cố ý đâu, có người dễ bị bắt nạt đến thế sao? Bùi Nghiệp Khôn!” Lý Mạn sợ nhột, khi bị cù cô không muốn cười, chỉ biết mắng người.
Mang cả họ tên chữ lót người ta ra gọi chính là cách mà cô chửi người ta, biểu thị cho sự nổi giận thực sự của cô.
“Giận lắm à?” Anh hơi khom lưng nhìn cô, ngón tay nhấc cằm cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng, giống như biến thành con ếch xanh nhỏ xíu.
Bầu trời xanh thẳm dưới cành cây liễu phiêu đãng, người con trai toàn thân ướt sũng, thái dương vẫn còn vài giọt nước đọng lại, nhìn cô từ trên cao xuống, anh đứng ngược sáng, ánh mặt trời như dát lên một tầng hào quang trên người anh, Lý Mạn nghĩ đến một từ để hình dung ánh mắt của một người đàn trong tiểu thuyết… thâm tình, rốt cuộc anh đã giải thích được cái từ này.
Ngón tay mang theo hơi lạnh của anh nhẹ véo lấy cằm cô, gân xanh mạch lạc rõ ràng trên cánh tay người đàn ông, anh không còn là chàng thiếu niên nữa.
Trái tim Lý Mạn đột nhiên đập vội vàng hơn một chút, những lời muốn nói không hiểu sao lại bị nghẹn.
Anh bỗng nhiên đến gần, hàng lông mi nhỏ dài đều quét được lên mặt anh, anh cười nói: “Giờ phát ra tiếng thì càng giống con ễnh ương hơn đấy.”
Lý Mạn không biết trên người mình đã ướt đẫm nước, cứng rắn nói lạnh nhạt: “Anh buông tay ra.”
“Đám con gái các em đúng là so đo, chẳng có gì được chạm vào.” Bùi Nghiệp Khôn thu tay lại, bước hai ba bước lên bờ, rồi đưa tay về phía cô, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, không phải định ở dưới đó câu cá chạch đấy à?”
Lý Mạn vừa vươn tay đã được anh giữ lấy.
Trên đường về nhà cô nghĩ đến một cảnh trong phim truyền hình, nữ chính ở dưới nước bị chuột rút nam chính nhảy xuống cứu cô ấy, hai người ở trên du thuyền xảy ra tranh chấp sau đó cùng rơi xuống nước, sau đó, anh ta làm hô hấp nhân tạo cho cô ta, anh ta cũng giác ngộ cho cô ta cái gì gọi là hôn, đoạn ký ức ngắn đó cô ghi nhớ rất sâu, vừa khôi hài vừa lãng mạn.
Ngày xuân vừa ấm áp nhưng cũng còn chút se lạnh, Lý Mạn run cả người, cô bất giác rùng mình, nhưng không phải vì lạnh, cô không lạnh chút nào cả, chỉ là giống như dưới đáy lòng có thứ gì đó xuất ra, cảm giác ấy khiến cô bất giác mà run rẩy.
Bùi Nghiệp Khôn bị cô dọa đến giật mình nên nhanh chóng ôm người bước nhanh trở về, Lý Mạn vẫn cúi đầu không dám nhìn anh.
Ngàu xuân dễ sinh bệnh, thế chất Lý Mạn lại không phải loại tốt, sau khi rơi xuống nước đương nhiên dẫn đến việc phát sốt.
Sau một đợt bệnh nặng quay lại trường học Lý Mạn bị Cố Thất Tịch quấn lấy vòng vo, hỏi nguyên nhân sốt cao, Lý Mạn nói: “Rơi xuống sông.”
Cố Thất Tịch nở nụ cười đến nửa tiết.
Cố Thất Tịch lại si mê một bộ phim thần tượng khác, cô ấy nói sau này muốn gả cho Trương Đống Lương.
Lý Mạn nói: “Hai bộ phim của Minh Đạo không thèm coi nữa à, không phải cậu nói cậu muốn gả cho anh ấy sao?”
Cố Thất Tịch nói: “Cậu xem đi, cậu đã thích thế rồi thì mình nhịn đau cắt thịt dâng tặng anh ấy cho cậu vậy.”
Lý Mạn: “…”
Lý Mạn đi học tinh thần vẫn còn hoảng hốt, khi được giáo viên điểm danh lại trả lời không xảy ra vấn đề gì, một lần là ngoài ý muốn, hai lần là trùng hợp, ba lần là bất bình thường.
Dưới sự ép hỏi nhiều lần của Cố Thất Tịch, Lý Mạn nói: “Mình hình như phát xuân rồi.”
Cố Thất Tịch cười hề hề, quấn lấy cô truy vấn, Lý Mạn nói rõ sự tình từ đầu đến đuôi.
Lý Mạn nói: “Có thể là xem bề ngoài thôi, một người đàn ông đẹp trai phong độ đứng trước mặt cậu đương nhiên sẽ động lòng thôi.
Cũng có thể do mình bị phim truyền hình đầu độc rồi.”
Vốn tưởng rằng đó chỉ là ý niệm chợt lóe lên trong đầu, nhưng có một vài chuyện khi đã phát sinh rất khó khiến cho người ta lờ đi, càng không muốn để tâm thì càng vương vấn trong lòng, rất nhiều đêm cô suy đoán tâm tư của mình, sau đó đều dẫn đến giây phút gặp mặt anh mất hết tự nhiên, một điều anh khiêu khích và bỡn cợt lại có thể khiến cô mất ngủ cả đêm.
Lần đó Lý Kiến Trung quay về không hề bất ngờ, lúc ăn cơm hai người họ lại ồn ào tiếp, Lý Mạn đi ra ngoài một lúc, anh đang lấy nước từ dưới giếng.
Liếc vội sang phía đối diện, Lý Mạn không tìm anh, thuận tay ngắt một cành cây cỏ đuôi chó đi ra ngoài.
Đi được vài bước thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hai tay anh nhét trong túi, hỏi: “Bố mẹ em lại đang…”
Anh ở sau lưng cô, bóng đè lên người cô.
Lý Mạn khẽ ừ một tiếng.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Nhà ai chẳng có chút chuyện, em xem không phải tôi còn có một bà mẹ kế à, thả lỏng đầu óc đi.
Lại đây, ra cửa hàng nhỏ mua nước ngọt, anh trai mời.”
Nước ngọt có ga, hai đồng một cahi.
Lý Mạn nói: “Nước ngọt hãng này đều ngừng sản xuất rồi.”
“Sự vật mới luôn bài trừ sự vật cũ, cho nên lúc này phải biết quý trọng.”
“Anh còn nói đạo lý với em, mà tự anh lại làm không được.” Lý Mạn ngồi trên bậc nền xi măng, hai chân đung đựa giữa không trung.
“Không phải tôi đang dỗ em à, con gái các em lắm phiền phức, chuyện gì cũng phải dỗ.”
“Kinh nghiệm của anh phong phú thật.”
“Đúng thế, ông đây chính là sao quang trăng sáng, con gái theo đầy.” Bùi Nghiệp Khôn quay đầu chỉ gương mặt mình nói: “Gương mặt đẹp trai cũng hết cách.”
Lý Mạn nhìn theo ngũ quan anh tuấn của anh mà không nói gì.
Uống nước ngọt xong hai người chậm rãi quay về, khi chia nhau ra Bùi Nghiệp Khôn gọi cô lại, nói: “Biết đêm nay em lại không ngủ được, ngủ không được thì thổi còi, tôi đưa em đi trốn, trốn đi cho muỗi cắn.”
Lý Mạn nói: “Anh còn biết em không ngủ được.”
Anh đưa lưng về phía cô rồi phất tay.
“Tôi không biết thì còn ai biết rõ được em, đồ nha đầu ngốc.”
Sau khi về nhà Lý Mạn đứng trước gương quan sát cẩn thận chính mình, chiều cao hình thể của cô khi đứng chung với anh, đúng là hai người hai cấp khác nhau, đàn ông và phụ nữ.
Đêm đó quả thực cô không ngủ, bởi vì cô đã xác định được mình thích người ta rồi.
Trong bóng đêm bao la, yên lặng như tờ, Lý Mạn cầm chiếc còi trắng đi tới bên cạnh cửa sổ, cô do dự không biết mình có nên thổi hay không, cô chỉ trào dâng ý nghĩ muốn gặp anh mà thôi.
Mây đen lướt qua, vầng trăng sáng lộ ra, ánh trăng bạc thếch chiếu trên ruộng đồng.
Dưới mái hiên sáng lên một đốm sáng đỏ vàng.
Cô thấy anh dựa vào tường hút thuốc, khi ngẩng đầu sang hướng này ánh mắt hai người vừa hay chạm vào nhau.
Lý Mạn thấy anh đang cười, cười đến nhăn nhúm mặt mày, dường như biết cô sẽ ra đó đứng giống anh.
Cô khẽ mím môi, nói một câu mà ngay cả ánh trăng cũng không biết.
* * *
Bùi Nghiệp Khôn cười, “Vậy thật ra là nói cái gì?”
Lý Mạn nhổm nửa người lên, nhìn anh, ghé vào tai anh nói dịu dàng mềm nhũn một câu.
“Ngoài anh ra, em không thể thích người nào khác.”