Ngô Xảo vừa tỉnh, chưa thể nói chuyện, cô bé vừa trông thấy Lý Mạn đến đôi mắt đã bị một tầng hơi nước bao phủ.
Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn đặt giỏ hoa quả một bên, Lý Mạn gọi lớp trưởng ra hiệu cô bé đi nói chuyện với Ngô Xảo trước.
Với tư cách là lớp trưởng, cô bé chưa bao giờ nhìn Ngô Xảo bằng cặp kính cận màu, càng không để ý đến cô bạn này.
Lớp trưởng đặt giỏ hoa quả lên cái bàn thấp cạnh giường, cúi đầu áy náy thành khẩn với Ngô Xảo.
“Đây là cái cúi đầu đại diện cho toàn bộ lớp chúng ta.
Chúng mình thực sự xin lỗi, đến tận bây giờ không muốn tổn thương cậu, hy vọng cậu nhanh khoẻ lại, cùng tham gia kỳ thi tuyển đại học với chúng mình.
Tất cả mọi người đều đợi cậu.”
Ngô Xảo nhìn lớp trưởng, nước mắt trào ra.
Bùi Nghiệp Khôn không nhìn nổi cảnh tượng sướt mướt này nên đã chuồn ra hành lang cầm điện thoại chơi ghép hình.
Sắp đi đến vòng cuối cùng, Chu Kim bỗng gọi điện đến.
Chu Kim ở đầu bên kia nói một cách ai oán: “Anh Khôn, anh không phải có vợ rồi nên quên anh em rồi đấy chứ, lúc nào anh về? Em nghe lão Triệu nói tay anh khỏi rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn dựa bên bệ cửa sổ, ngẩng đầu đảo mắt nhìn đèn trên trần nhà, nói: “Ngày mốt về.”
“Chị dâu đâu, khi nào chính thức ra mắt giới thiệu với bọn em, bọn em biết hết rồi, con người anh xấu tính thật đấy, lần trước còn nói không có quan hệ gì với người ta, kết quả nhắm mắt đã túm gọn người ta trong tay!”
“Mấy hôm nay cô ấy bận lắm, đợi thêm vài hôm nữa.”
Chu Kim than ôi vài tiếng.
“Thảo nào thời gian trước chẳng khác nào ăn thuốc nổ, hoá ra là vì chị dâu à, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
“Cậu được đấy, bớt khoe khoang chút văn hoá ít ỏi đi, không có việc gì thì cúp máy.”
“Đợi đã đợi đã, anh Khôn, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Nói.”
“Em không muốn đi làm nữa.”
Bùi Nghiệp Khôn im lặng vài giây, hỏi: “Thấy mệt à?”
“Cả năm trời được mấy ngày thảnh thản nghỉ ngơi đâu, tiếp xúc với người nhà cũng ít hơn, em còn trẻ, không chịu được.
Bố em nói ông ấy tim một chân trong công xưởng gần nhà cho em, bảo em về.”
“Thế thì tốt rồi, định lúc nào thôi việc?”
Chu Kim nói: “Cuối tháng mười, em vẫn chưa nói với đám Lục Bắc, mọi người cũng làm việc với nhau hai ba năm rồi.” Cậu ta dừng một lúc: “Sợ bọn họ đánh em, ha ha ha.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Hừ, vậy được, ngày mốt về tôi đánh cậu.”
Chu Kim: “Trước khi đi em muốn gặp chị dâu, em mời mọi người một bữa.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Ở độ tuổi đôi mươi, đã làm việc ở đây được hai ba năm, đây là độ tuổi không chịu ngồi yên, cuộc sống lặp đi lặp lại ngày qua ngày như thế, giống như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, không ai có thể chịu đựng được.
Bùi Nghiệp Khôn cúp điện thoại tiếp tục chơi ghép hình, tay bị tật, bước cuối cùng lại đi sai, bắt đầu lại lần nữa.
Nhớ lại ngày đó anh vừa vào nghề này, tính tình cũng chẳng chịu yên, có đôi lần nằm trên giường chỉ muốn chạy ra địa điểm ăn chơi bên cạnh, nhưng nghĩ lại, chuyện cũ lại hiển hiện trước mặt, dục vọng xốn xao trong lòng dần dần bị dìm xuống.
Chu Quốc Xương là đồng phạm, bị tạm giam nửa tháng.
Tiểu La làm việc kỹ lưỡng, cậu ta điều tra tư liệu năm đó phạm tôi của Chu Quốc Xương, cậu ta còn in toàn bộ tư liệu vụ tai nạn tàu hoả, xấp tài liệu dày như cuốn từ điển tiếng Trung hiện đại.
Hàn Phó Minh cầm không chắc, đống giấy rơi rớt xuống đất.
“Bay như lông gà!” Có người cười rồi so sánh.
Hàn Phó Minh quay người nhặt đồ trên đất, trùng hợp có điện thoại Từ Kiều gọi đến, anh vừa nhặt vừa nghe điện thoại.
Từ Kiều muốn hẹn anh tối mai đi ăn, cô biết vụ án này tạm thời đã có kết quả, Hàn Phó Minh rảnh, cô không đợi được đến cuối tuần.
Hàn Phó Minh hỏi cô muốn đi ăn ở đâu, Từ Kiều nghĩ trái nghĩ phải, rồi nói ra tên một nhà hàng.
Hàn Phó Minh nhìn thấy trước mặt giấy có một cái tên bắt mắt, anh kẹp điện thoại giữa vai và tai, nhặt lên xác nhận chắc chắn.
Bùi Nghiệp Khôn.
Anh nhớ cái tên này, trước đây Lý Mạn không chỉ nhắc qua một lần với anh, cho nên có ấn tượng sâu sắc.
Hàn Phó Minh sửng sờ thu gom tài liệu, mẩm bụng chuyện không trùng hợp như vậy chứ.
Từ Kiều nói muốn đi ăn quán lề đường, Hàn Phó Minh nói được, sau khi cúp điện thoại Hàn Phó Minh bỗng nhiên nhớ ra người đàn ông kia của Lý Mạn cũng trùng hợp làm công việc liên quan đến ngành đường sắt.
Anh rút tờ giấy kia ra xem, nhìn chằm chằm cái tên đó một lúc lâu.
Trùng hợp rồi trùng hợp, vậy có lẽ là sự thật.
Lý Mạn ở bệnh viện thăm Ngô Xảo xong thì cùng Bùi Nghiệp Khôn ra ngoài ăn cơm, bàn ghế rộng đầy chỗ nhưng anh cứ muốn ngồi chung với cô.
Bàn ăn ở tầng hai, sát bên góc đông nam, tứ phía được dán lớp gương lớn, cho dù có đưa lưng về phía nhau cũng có thể dễ dàng nhìn thấy động tĩnh của nhau.
Cánh tay Bùi Nghiệp Khôn đặt dài trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm người đối diện trong gương mà nói: “Lúc nãy anh thấy ba người chụm đầu khóc lóc.”
Lý Mạn nói: “Nói chuyện với con bé nó chỉ gật đầu, là con bé nghe thấy, Ngô Xảo cứ khóc mãi, nói nó biết mình sai rồi, sai vì không nên tuỳ tiện phí hoài bản thân mình, đi một chuyến gặp Diêm Vương, con bé chắc là hiểu được chân lý rồi.”
Lý Mạn không khóc, vành mắt chỉ hơi đỏ, tim người đều là máu thịt, nhìn thấy người lạ bị thương đều cảm thấy thương xót, huống hồ đây còn là học sinh của mình.
Món tráng miệng được đưa lên, Lý Mạn định bắt đầu ăn thì điện thoại trên bàn rung liên tục, ba chứ “Hàn Phó Minh” dễ dàng nhìn thấy.
Bùi Nghiệp Khôn vội ho một tiếng, mở loa ngoài.
Lý Mạn cười anh, những vẫn để loa ngoài mở.
Sau khi chia tay Hàn Phó Minh không tìm cô, anh ta luôn là người hiểu rõ lễ nghĩa.
Hàn Phó Minh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tiểu Mạn, anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Anh hỏi đi.”
“Mẹ của bạn trai em có phải không ở đây không?”
Bùi Nghiệp Khôn uống nước ép dưa hấu, mím môi lắng nghe, liếc nhìn lại màn hình, đợi Hàn Phó Minh nói tiếp.
Lý Mạn sửng sờ, nói: “Vâng, không có ở đây, anh hỏi chuyện này…”
Hàn Phó Minh càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, hỏi tiếp: “Hai mươi ba năm trước qua đời vị sự cố tàu hoả đúng không?”
Lý Mạn hỏi ngược lại: “Sao anh biết?”
Hàn Phó Minh nói chi tiết: “Vụ án của Chu Uý Sơ liên quan đến cha của anh ấy là Chu Quốc Xương.
Trong quá trình điều tra, anh đã xem hồ sơ cá nhân của ông ta.
Ông ấy là một trong những nguyên nhân chính gây ra vụ tai nạn.
Anh đã thấy tên bạn trai của em trong thông tin.
Thoạt đầu chỉ nghĩ là thật trùng hợp, nhưng anh nhớ em đã đề cập đến công việc của anh ấy với anh.
“
Sở dĩ Hàn Phó Minh muốn hỏi là bởi vì khi xử lý vụ án, anh ta có thể nói qua vài lời giữa Chu Uý Sơ và gia đình cô rằng người đàn ông của Lý Mạn đã từng qua lại với Chu Uý Sơ, hiện tại anh ta vô tình biết được chuyện của Chu Quốc Xương.
Có lẽ Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn không biết mối quan hệ này, nhưng Bùi Nghiệp Khôn có quyền được biết, Hàn Phó Minh nghĩ như vậy.
Bùi Nghiệp Khôn cầm điện thoại lên.
“Ai là một trong những nguyên nhân chính của vụ án! Nói rõ ràng!”
Hàn Phó Minh không ngờ anh ở đó, nhưng vẫn thẳng thắn kể rõ: “Chu Quốc Xương, cái tên này anh có ấn tượng gì không? Ông ta là bố của Chu Uý Sơ, là hung thủ trong sự cố đường sắt Kinh Châu hai mươi ba năm trước.”
Bùi Nghiệp Khôn nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm lên.
Anh đương nhiên nhớ rõ cái tên Chu Quốc Xương này, tên hai người bị lãnh án anh đều nhớ rõ.
Khi đó còn ít tuổi, chỉ biết mẹ mình đi, những chuyện khác anh không hiểu gì cả, sau này ra đời, cầm điện thoại tra lại chuyện năm đó mới biết nguyên nhân thực sự dẫn đến tai nạn, hai kẻ phạm tôi anh cũng ghi khắc kỹ trong lòng.
Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, anh chưa từng muốn truy cứu, nhưng bây giờ, người đó lại đang ở trên mảnh đất này, lại còn là bố của Chu Uý Sơ.
Lý Mạn nhẹ nhàng giữ tay anh lại, Bùi Nghiệp Khôn lấy lại tinh thần, sự tàn khốc giữa đôi chân mày dần giãn ra.
Trên đường về tay ánh nắm chặt tay cô mà không nói tiếng nào, anh uống một bình rượu trắng, mặt hơi đỏ hồng, trên người anh có mùi rượu, nhưng may mà người nhìn bên ngoài vẫn tỉnh táo.
Lý Mạn tắm xong ra ngoài thấy anh đứng trên ban công hút thuốc, bóng lưng cao lớn nhìn nặng nề hơn bao giờ.
Lý Mạn vắt khăn lên cổ, đi sang ban công, anh mở cửa sổ, gió đêm nhè nhẹ, Lý Mạn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh anh ngắm nhìn cảnh đêm và hóng gió.
Hút xong điếu thứ năm Bùi Nghiệp Khôn đột nhiên nói: “Vì khi ấy nhỏ quá, bây giờ nhớ lại cũng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi, có vài chi tiết không nhớ rõ, lúc ấy chỉ cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, sau này có điện thoại, vô tình mới biết được nguyên nhân phát sinh sự cố đó, hai người kia anh không biết dáng vẻ thế nào, cứ ghi nhớ tên của bọn họ mà ôm hận.
Bọn họ đã nhận sự trừng phạt của pháp luật, chuyện cũng qua lâu rồi, hận cũng đã phai nhạt dần.” Anh nói rất chậm, cổ họng hơi khàn.
Nguyên nhân của vụ tai nạn là do sơ suất và thời tiết và các yếu tố bên ngoài khác.
Chỉ có vài người trong ba toa tàu bị ép chặt, và mẹ anh là một trong số họ.
Anh nói tiếp: “Ông ta là bố Chu Uý Sơ khiến người ta không tin được, nhưng điều khiến anh để ý hơn là tên hung thủ này ở rất gần với anh.”
Lý Mạn: “Anh muốn gặp ông ta một lần à?”
Sắc mặt anh trầm xuống trong màn đêm nặng nề: “Gặp ông ta làm gì, sau này cả đời cũng không quên được gương mặt đó, chỉ tự chuốc thêm khổ.”
Anh lại ngậm một điếu thuốc khác, bật lửa vừa được đưa lên đã bị Lý Mạn cướp đi, cô nói: “Hút nhiều lắm rồi, đừng hút nữa.
Bảo em bỏ thuốc, còn anh lại sung sướng như vậy?”
Bùi Nghiệp Khôn nhét thuốc vào lại trong bao, quay đầu nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Lý Mạn, cô nhìn anh chằm chằm, trong mắt chỉ có mỗi mình anh, Bùi Nghiệp Khôn cười yếu ớt, xoa một bên mặt cô.
“Để em bên cạnh không thoải mái cả tối nay rồi.”
“Không có.”
Hai người chung sống với nhau ngoại trừ hưởng thụ niềm vui mà đối phương mang lại, cũng phải học cách chia sẻ đau khổ của nhau, Lý Mạn thường thấy dáng vẻ dửng dưng của anh, bây giờ có chút men say làm mắt đỏ ửng khiến cô rất đau lòng.
Từ bé đến lớn, mỗi lần anh trở nên im lặng kiệm lời, cô đều rất đau lòng.
Bùi Nghiệp Khôn vẫn sờ một bên mặt cô, đôi đồng tử đen láy toàn sự dịu dàng.
Anh nói: “Bây giờ anh chỉ có em.”
Từ khi gia đình không trọn vẹn, anh chỉ có một mình, một mình trong thế giới mưa gió này, cho dù cuộc sống có thăng trầm gì anh cũng không quan tâm, một người không có gì không bao giờ sợ điều gì nữa.
Nhưng bây giờ không giống trước nữa, anh có Lý Mạn, anh không biết mình yêu cô đến mức nào, sự tồn tại của cô là mục đích sống của cuộc đời anh.
*Trích đoạn nhỏ:
Bùi Trí Húc lúc hai tuổi có một niềm đam mê nhỏ nhoi đó chính là ôm chân, cho dù là Lý Mạn hay Bùi Nghiệp Khôn, cậu bé thích dán mình đu lấy chân người lớn.
Mỗi lần Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên sô pha xem ti vi thằng bé sẽ chạy đến bám trên chân anh, Bùi Nghiệp Khôn bắt chéo chân đu đưa vài cái, thằng bé con cười ha hả không ngừng.
Bùi Nghiệp Khôn đôi lúc cảm thấy đứa con non nớt này thực sự đáng ghét, không cho anh ôm, chỉ mở to đôi mắt rồi khóc thút thít: “Bố bố, cưỡi ngựa cưỡi ngựa.”
Bùi Nghiệp Khôn muốn yên ổn xem ti vi cũng không được, không chịu được sự mè nheo của con trai, đặt thằng bé trên đùi, vừa rung vừa mắng: “Cưỡi cưỡi cưỡi, giống hệt mẹ con, chỉ biết cưỡi ngựa.”
Thằng bé cười vui vẻ, dù sao cũng nghe không hiểu bố nói cái gì.