Chiếc Còi Trắng


Anh uống rượu vào cả người đặc biệt trầm lặng, ngay cả giọng nói cũng nặng nề.
Lý Mạn giữ tay anh, cô biết anh là người hiểu chuyện, cô không cần phải nói những điều không cần thiết, cô bảo anh đi tắm, toàn thân đầy mùi thuốc lá và rượu.
Bùi Nghiệp Khôn tính cưỡng ép hôn cô với mùi thuốc lá khắp mình, đương nhiên bị Lý Mạn đẩy ra.

Nhưng anh vẫn đạt được, anh vỗ đầu cô rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lý Mạn về phòng ngủ lấy giúp anh lấy quần áo.
Cô còn làm cốc trà mật ong giải rượu cho anh, Bùi Nghiệp Khôn tắm xong ngồi bên giường uống nước, Lý Mạn ở bên cạnh gấp quần áo.
Anh nhìn cô chăm chú.
“Nhìn cái gì?” Cô hỏi.
“Sắp tới không được ngắm, nên phải ngắm nhiều hơn.”
Lý Mạn gấp quần áo xong bỏ vào ngăn tủ.

“Sáng mốt hay chiều mốt đi?”
“Sáng đi.”
“Ừm, đến lúc đó em tiễn anh ra nhà ga.”
Đã hơn chín giờ, Lý Mạn muốn đi ngủ sớm, sáng mai ở trường có một cuộc họp, buổi chiều còn phải lên lớp.
Cô lấy máy sấy hong tóc, lên giường.
Bùi Nghiệp Khôn uống cốc nước không hết, đặt trên bàn, lăn vào góc trong.
Lý Mạn nghiêng người tắt đèn, còn chưa nằm ngay ngắn đã bị anh ôm vào lòng, mùi rượu trên người anh vẫn nồng nặc.
Cánh tay anh đặt sau gáy cô, bắt đầu hôn.
Khi đầu lưỡi của cô bị mút đến tê rần anh mới buông tha, trán hai người dựa vào nhau, trong đêm tối, Lý Mạn không nhìn rõ sắc mặt anh, Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một cái, hôn đến chóp mũi cô.
Anh nói: “Chúng ta phải sống thật tốt.”
“Vâng.”
Có được sự hồi đáp vô cùng chân thành Bùi Nghiệp Khôn mới lật người nằm ngay thẳng lại, Lý Mạn gối lên cánh tay anh, anh kéo chăn đắp cho hai người.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Trong chăn, anh nắm chặt tay cô.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì đêm nay gió mát tương đối dễ chịu, có lẽ vì những ngày qua đã khiến cho người ta không thể vùng vẫy trằn trọc nổi nữa.
Người suy nghĩ nhiều dễ dàng gặp mộng.
Trong giấc mơ hình ảnh lúc bé hiện về, có bóng lưng của Lý Kiến Trung, còn cả Hoàng Mỹ Phượng với đôi mắt đỏ rực, có cả Cố Lan và những người lạ ở tứ phía vô duyên vô cớ mắng người ta, Lý Mạn trong cơn mơ hảo huyền nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn đứng bên kia bờ.
Bất cứ cuối tuần nào cô thấy chán sẽ tìm anh đi chơi cùng, thổi còi hai lần anh sẽ chạy đến.
Chui qua căn phòng hình tam giác dựng bằng rơm, trườn qua đống cát vàng đuổi bắt nhau, lội sông bắt cá, làm móc câu cua, còn trèo cây hái dâu rừng.

Một năm bốn mùa, thú vui có vô vàn.
Bùi Nghiệp Khôn luôn bị kiểm soát, mỗi lần muốn xin đi đâu, chơi cái gì, lén lút như một tên trộm.

Bùi Giang và Cố Lan đều không thích anh ra ngoài, sợ anh gặp rắc rối rồi gây chuyện.
Lý Mạn có thể hiểu được tâm tư đó, giống như Hoàng Mỹ Phương cũng không thích cô chạy lung tung khắp nơi, bởi vì sợ cô gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhà họ Bùi lại khiến người ta cảm thấy họ rất hà khắc.
Ví dụ như, Lý Mạn không cần làm cơm cũng không cần làm việc nhà, nhưng nhà họ Bùi lại bắt Bùi Nghiệp Khôn làm.
Lúc đó là vào mùa hè, hai người chơi đến tận giờ cơm trưa, Hoàng Mỹ Phượng làm việc ở bên ngoài trưa không về nhà, Lý Mạn ở nhà bà nội ăn cơm, sớm hay muộn một chút cũng chẳng sao.
Cố Lan là tài xế taxi, Lý Mạn hơi sợ bà ấy, mặc dù cô cười cười nói nói với người ngoài nhưng khi bà trang điểm, vẽ mặt vẽ mày xong lại nhìn rất sắc bén, nhất là đôi mắt kẻ viền đen tạo cảm giác dữ dằn.
Ban đầu nói buổi trưa không về, nhưng lại đột nhiên quay lại, Cố Lan không thấy người đâu, ở trong sân gọi lớn tên Bùi Nghiệp Khôn.
Bùi Nghiệp Khôn kéo Lý Mạn trốn dưới gốc cây quất nhà hàng xóm, bên cạnh là đám cỏ dại cao ngất, màu xanh rập rạp che kín hai người.
Cây quất nở đầy hoa trắng nhỏ li ti, mùi thơm ngây ngất, thi thoảng vài cánh hoa rơi xuống.
Lý Mạn thì thầm hỏi: “Dì đang gọi anh đấy, muốn về không?” Mặc dù cô rất muốn trốn với anh thêm một lúc nữa, nhưng cô sợ Bùi Nghiệp Khôn bị đánh mắng.
Bùi Nghiệp Khôn làm động tác bảo cô im lặng.
Lý Mạn lập tức ngậm miệng lại, tiện tay ngắt một lá bạc hà rồi ngửi.
Cố Lan vẫn đang gào lên, còn hai người họ giây phút này giống như tội phạm trong phim truyền hình, đằng sau có người truy bắt, trốn trong bụi cây không dám thở mạnh.
Lá bạc hà nhỏ xíu bị cô xé làm hai, càng xé càng nhỏ, cuối cùng biến dạng đến không nhìn ra, ngón tay cũng dính đầy màu xanh từ chiếc lá, mùi hương mát lạnh sảng khoái.
Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên nền đất, một chân co lên, tay đặt trên đầu gối, nhìn Lý Mạn bất động.
Một lúc lâu Cố Lan không thấy ai, nghĩ rằng anh đã trốn đi chơi rồi nên mới từ bỏ.
Bấy giờ Lý Mạn mới dám ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô nhất thời không biết phải nói chuyện gì.
Con ngươi dài hẹp đen nhánh như màn đêm, biểu cảm hờ hững, nhìn chẳng khác thường là bao, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh ấy lại ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, Lý Mạn không phân biệt được, nhưng cô biết lúc này tâm trạng anh không được vui.
Sau đó hai người làm gì Lý Mạn cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ ánh mắt đó của anh, gương mặt hào hoa như bị người ta dùng băng gạc quấn lại, không thể thở cũng chẳng có cách nào thoát ra.
Có lẽ khi còn bé tâm tư không sâu sắc, không hiểu thấu sự tình, rất nhiều chuyện sau này mới hiểu ra, mỗi lần nhớ lại cô đều thấy đau lòng.
Lý Mạn tỉnh khỏi giấc mộng, bên ngoài trời vẫn tối mù, tinh thần cô hỗn độn, tay hơi động đậy, phát hiện anh vẫn nắm tay mình, cô nhích về phía anh nép mình ngủ tiếp.
Sáng thứ tư Bùi Nghiệp Khôn về, Lý Mạn tiễn anh ra nhà ga, người ngoài nhà ga không nhiều, cô không lo anh không có chỗ ngồi.
Lý Mạn không biết lần tiếp theo gặp lại anh là bao giờ, nhưng không có bất kỳ cảm giác bất an nào, cô dặn dò vài chuyện, ví dụ như anh phải chú ý tay của mình, dù sao cũng mới tháo bột, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, ví dụ như không cho phép anh nói chuyện với công nhân nữ trong ký túc xá, ví dụ như cô sẽ nhớ anh.
Trước khi xe đến, Bùi Nghiệp Khôn hút một điếu thuốc, nheo mắt cười, đánh mông cô, nói: “Ghen đến thế à.”
Lý Mạn cười nói: “Sức hấp dẫn của anh lớn như thế, thu hoa hút bướm, em không dặn đôi ba câu ngộ nhỡ anh biến thành ong bướm bay mất thì sao?”
Bùi Nghiệp Khôn trêu lại: “Vậy thì không đúng, anh bay cùng em, lúc nào cũng yamete yamete (*), anh còn đang buồn phiền làm thế nào để đuổi kịp em đấy.”
(*) Nguyên văn là 雅蠛蝶, phiên âm như yamete trong tiếng Nhật (nghĩa là gì chắc ai cũng biết rồi ha), chỗ này tác giả chơi chữ.
Lý Mạn chưa xem thể loại phim kia, nhưng cái từ này thực sự nghe nhiều nên biết, đám nam sinh trong lớp thường gào lên cái cụm từ này.
“Không đứng đắn.”

Bùi Nghiệp Khôn rít một hơi thuốc, nói: “Em cũng phải cẩn thận một chút, em ở ngoài một mình không giống với ở trường, đầu năm nay tin tức có nhiều kẻ xấu quá, buổi tối đừng ra ngoài.

Có chuyện gì cũng đừng buồn bực, không được giấu anh.
“Có thể có chuyện gì được, không phải đều rất ổn sao.”
Giống như anh nói, Ngô Xảo không sao là tốt rồi, việc còn lại không liên quan gì đến họ.
Bùi Nghiệp Khôn đùa cô.

“Trong trường hợp em đặc biệt muốn, không tìm được cách trút bỏ, thì gọi cho anh, anh sẽ giải quyết bằng miệng cho em.”
Lý Mạn nhịn cười, đẩy vai anh, Bùi Nghiệp Khôn giữ cổ tay cô rồi kéo người vào trong lòng, anh chăm chú nhìn cô từ trên cao.
“Đúng là không nỡ chút nào, anh ở chỗ em nửa tháng, bây giờ quay lại ký túc xá thực sự không quen.”
“Anh ngủ bên đó bao nhiêu năm, sao mới đến chỗ em mấy ngày rồi về lại thành không quen?”
“Sao giống nhau được, ở bên đó một mình một giường, nằm ngang nằm dọc không ai nói tiếng nào, ở chỗ em chật hẹp, ngày nào cũng bị ép, nhúc nhích còn không được, ép anh nghẹt chết.”
Lý Mạn khi ngủ rất thích dính vào anh, vô thức kiểu gì lại ép anh dính sát vào góc trong tường.
Lý Mạn nói: “Vậy sau này anh đừng đến nữa.”
Bùi Nghiệp Khôn bóp tắt điếu thuốc, đưa tay nhéo mũi cô.

“Sao không đến được, con người anh có bệnh, thích bị em ép chết đấy.”
“Anh cứ đùa với em, không nghiêm túc gì cả.” Mắt Lý Mạn mang theo ý cười, miệng thì quở trách, nhưng trong mắt là yêu thương.
Trong phòng chờ chỉ có năm sáu người, toàn là các cô dì chú bác lớn tuổi.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Nơi công cộng đông người, anh không thể hôn em, em đừng dùng ánh mắt thèm khát mà nhìn anh như vậy, không được không được…”
Lý Mạn dở khóc dở cười, da mặt người này đúng là dày thật!
“Ai muốn hôn anh…”
Chưa nói xong, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi hơi chạm vào rồi buông cô ra rất nhanh.
Bùi Nghiệp Khôn liếm răng.

“Được rồi, cố thoả mãn em một chút vậy, thật là, mấy người già kia nhìn anh xấu hổ lắm đấy.” Anh cười một cách xấu xa.
Lý Mạn đánh anh, anh ôm lấy cô, nói bên tai cô rằng: “Đừng ghen tuông vớ vẩn, anh không thích chơi đùa với người phụ nữ nào khác, luôn ghi khắc và trung lành với Đảng.

Ngoan, đừng khiến anh phải lo lắng, bình thường có rảnh thì ra sân thể thao chạy vài vòng, lần tới gặp anh sẽ kiểm tra, nếu không đạt em sẽ là người chịu phạt.”
“Các cô các bác còn đang nhìn đấy, mau buông em ra.”

Anh càng ôm chặt hơn.

“Nhìn thì kệ họ nhìn, chưa thấy vợ chồng người ta ân ái qua à.

Họ chắc chắn đang ghen với em đấy, chắc đang nghĩ, ôi chao, sao lúc trẻ mình không tìm được ông chồng đẹp trai như vậy.”
Nụ cười nhỏ trên khóe miệng Lý Mạn đã bị thu lại, cô nói: “Ai vợ chồng với anh?”
“Em đấy, thế nào hả, đã dùng súng của ông đây mà còn không chịu nhận?”
Hai người ôm nhau thì thầm bên tai, thi thoảng lại đùa giỡn.
Khi xe đến, Lý Mạn thoát khỏi vòng tay anh, trời cuối hè thế mà cô lại cảm thấy mát lạnh.
Bùi Nghiệp Khôn cũng không dây dưa với cô thêm, đi thẳng lên xe.
Lý Mạn gọi taxi về nhà.
Bùi Nghiệp Khôn ngồi ở ghế của mình nhìn chằm chằm dãy số điện thoại của Hàn Phó Minh, tối hôm qua anh đã lén lấy nó từ điện thoại của Lý Mạn.
Khi xe sắp khởi hành, anh di chuyển xuống hàng ghế cuối cùng, gọi cho Hàn Phó Minh.
Anh quyết định rồi, vẫn muốn đi gặp Chu Quốc Xương một lần, một hung thủ làm tan vỡ mười mấy gia đình.
Đôi mắt Chu Quốc Xương và Chu Uý Sơ rất giống nhau, có điều ngồi hơn hai mươi năm trong nhà giam, ông ta nhìn già hơn so với tuổi thật, trên mặt đầy nếp nhăn.
Chu Quốc Xương không biết anh, càng không biết người này đến gặp mình có ý đồ gì, trong đầu ông chỉ toàn là chuyện của Chu Uý Sơ, cho dù biết chuyện không có cách nào cứu vãn được, nhưng ông vẫn lo lắng cho con gái.
Hai tay Chu Quốc Xương bị còng, người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm không lên tiếng, ông hỏi: “Cậu là ai? Đến tìm tôi có việc gì?”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi dựa ra ghế, cười lạnh một tiếng.
Chu Quốc Xương lập tức nhớ lại chuyện quá khứ, có thể đoán được thân phận của anh, ông quát lên: “Tôi đã thụ án theo pháp luật rồi! Các người còn muốn thế nào?”
Các người…
Xem ra có rất nhiều người đến tìm ông ta gây phiền phức.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Tôi chỉ muốn hỏ ông chút chuyện, tại sao… tại sao ông lại vô trách nhiệm khi ở vị trí quan trọng như vậy? Ông lơ là một chút là hại chết bao nhiêu người! Thụ án theo pháp luật? Ông ở trong tù lông tóc không bị hư hao gì, nhưng những chuyện đã xảy ra khiến người ta cả đời này đã mãi mãi mất đi người thân!”
Chu Quốc Xương xúi đầu không cãi lại, tất cả tìm đến nhà ông đều chất vấn cùng vấn đề như thế, thậm chí có người còn đánh ông một trận, ông cũng hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi.
Bùi Nghiệp Khôn ngẩng đầu hít một hơi sâu, tay đặt trên bàn siết chặt lại, gân xanh nổi cộm trên cánh tay đầy phẫn nộ.
Dáng vẻ của Chu Quốc Xương khiến anh cảm thấy nổi giận, không nói một lời là có thể che giấu được sự thật? Cho dù ông ta nhận ra rằng mình sai nhưng mạng người mất đi sẽ không quay lại được nữa.
“Chu Quốc Xương, ông nên bị kết án tử hình.”
Lồng ngực Chu Quốc Xương phập phồng, nghĩ đến những tháng ngày này khiến ông ngày đêm nơm nớp lo sợ, bị người đa đe doạ, bị người ta đánh, ông vẫn không phản kháng.
“Cậu nghĩ rằng thời gian qua lòng tôi an yên được à?”
Bảo vệ bên ngoài không kịp ngăn cản, Bùi Nghiệp Khôn nhảy lên bàn cho Chu Quốc Xương một nấm đấm, bàn ghế bị đạp đỗ tứ tung.
“Ông quả nhiên sống không bằng chết!”
Bùi Nghiệp Khôn bị kiềm chế, anh như một con thú hoang dại, anh hận không thể xé nát con người kia.
Hàn Phó Minh từ bên ngoài xông vào, giữ Bùi Nghiệp Khôn.

“Bình tĩnh lại đi.”
Khi Bùi Nghiệp Khôn bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời nắng như đổ lửa, bầu trời xanh ngắt không có một đám mây, hơi lạnh từ bên trong cửa bị thổi bay ra ngoài, lùa qua chân anh rét run.
Hàn Phó Minh đưa cho anh điếu thuốc, nói: “Tôi hiểu được anh xúc động, nhưng ở cục cảnh sát đánh người là không đúng quy định.”

Nếu không nhờ Hàn Phó Minh, khả năng cao là anh phải đợi ở đồn một ngày, Bùi Nghiệp Khôn nhận điếu thuốc, nói cảm ơn.
Cú đấm của anh khiến một bên mặt Chu Quốc Xương sưng vù.
Hàn Phó Minh nói: “Cho dù có hận ai thì cũng phải tuân thủ pháp luật, người như Chu Quốc Xương thực sự phải gặp báo ứng.

Cuộc đời này ông ta không an ổn, cậu hận ông ta, những người mất người thân trong vụ tai nạn kia cũng hận ông ta, phiền phức chắc chắn không thiếu.

Tiền án này khiến ông ta không tìm được công việc tốt, muốn một ngày tốt lành trừ khi trúng xổ số.

Uất ức đau khổ sống hết đời này cũng đủ tra tấn người ta rồi.”
Phải biết rằng lúc trước để có được một chân trong ban chỉ huy đường sắt, không phải nhờ năng lực thì là nhờ quan hệ.

Chu Quốc Xương thời điểm làm việc hơi chểnh mảng, nói chuyện bát quái với người khác, chắc ông ta là người có tính cách cao ngạo.
Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên lan can bằng đá, hút hết hơi này đến hơi khác, dần bình tĩnh lại.
Anh nhìn Hàn Phó Minh.

“Cảm ơn.”
Hàn Phó Minh nói: “Còn nói cảm ơn với tôi hai lần, tôi cũng vì quen biết Tiểu Mạn thôi.”
Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng.

“Nói cứ như hai người thân thiết lắm.”
Hàn Phó Minh: “Tôi với Tiểu Mạn, có lẽ như cô ấy nói, càng giống bạn bè hơn, so với thích thì khả năng mến mộ nhiều hơn.

Khi còn học đại học năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, lại còn năng suất nữa, là ai thì cũng yêu mến cô gái như vậy.

Lúc đó cô ấy còn hay nhắc anh với tôi, cô ấy rất thích anh.”
“Cô ấy đúng là cứng đầu.”
Hàn Phó Minh cười, thực sự là một câu hai nghĩa.
***
Trích đoạn nhỏ: “Bùi Trí Húc bốn tuổi bị cảm cúm, khi ấy Bùi Nghiệp Khôn bị thương nhẹ, sức đề kháng không tốt, Lý Mạn mỗi ngày đều cho hai người uống bản lam căn (*), Bùi Trí Húc uống đến mức phát sợ.
(*)Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật.
Bùi Trí Húc ngây ngô hỏi Bùi Nghiệp Khôn: “Tại sao mẹ không uống?”
Bùi Nghiệp Khôn uống một ngụm bản lam căn rồi nói: “Mẹ con tối nào cũng ăn bản long căn (**) để tẩm bổ cơ thể.”
(**) Bản lam căn 板蓝根 (bǎnlángēn), bản long căn 板龙根 (bǎnlónggēn) đọc gần giống nhau, anh Khôn đang chơi chữ với con trai.

Còn bản long căn là gì chắc tự hiểu được =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận