Cho đến khi Lý Mạn về lại Đồng Thành, Hoàng Mỹ Phượng cũng không đề cập đến Bùi Nghiệp Khôn với Lý Mạn, đêm hôm đó bà nằm trên giường suy nghĩ miên man, tính tới tính lui, nghĩ đến chuyện hai đứa bé này chung sống với nhau.
Lý Mạn không mở lời với bà, bà đợi thêm xem thế nào.
Hai tháng trước bà đã có thể nhìn ra manh mối, bây giờ còn chắc chắn hơn trước.
Chỉ có điều đây là việc mà bà lo lắng nhất.
Mồng năm Hoàng Mỹ Phượng tiễn Lý Mạn ra nhà ga Giang Châu, lúc về gặp được Bùi Giang, hai người ngồi xe buýt về cùng nhau.
Hoàng Mỹ Phượng nói vài câu, hỏi Bùi Giang vào thành phố làm gì.
Bùi Giang nói: “Tôi đi hỏi thủ tục vay thế nào.”
“Ông muốn vay tiền mua gì?”
“Mua nhà, đời tôi chẳng để lại gì cho thằng nhóc Nghiệp Khôn kia, trước khi chết muốn để lại căn nhà cho nó, để nó bớt lo một phần.”
Hoàng Mỹ Phượng lại nghĩ đến chuyện hai đứa trẻ, liền nói bóng gió với Bùi Giang, bà hỏi: “Ông định mua nhà lớn chừng nào? Chuẩn bị bao nhiêu tiền?”
Bùi Giang nói: “Trong tay tôi có khoảng hơn mười vạn, lần trước Cố Lan cầm đi năm vạn rồi, bà ấy nói cuối năm trả cho tôi, ông già này còn giữ lại sáu bảy vạn gì đó, tổng cộng hết cả có khoảng hai mươi vạn, kết hôn cũng cần tiền, còn phải biếu tiền nữa, thiếu quá.”
“Ông cũng chẳng dễ dàng gì, người một nhà tích góp là đủ có một mái nhà rồi, con cái sau này sống hạnh phúc mới là chuyện tốt hơn.”
Hoàng Mỹ Phượng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.
Nếu như hai đứa trẻ thực sự đi đến bước này, hai nhà gom góp lại chắc cũng đủ để làm tiệc lớn.
Tiền biếu cái gì, đó là chuyện bên ngoài, đến lúc đó cũng cho con cái hết, phòng ốc rộng rãi lại tốn một đống tiền.
Đến lúc đó bà vừa nhắm mắt, những lời đàm tiếu của hàng xóm cũng chẳng đến được tai bà, tiểu Mạn và Bùi Nghiệp Khôn lại sinh sống ở Đồng Thành, không nghe thấy những lời kia, Bùi Giang là ông lão khô cằn cũng không để ý đến loại người kia.
Nhưng điều Hoàng Mỹ Phượng không an tâm chính là bà sợ Bùi Nghiệp Khôn không phải là người xứng đáng để Lý Mạn phó thác cả đời, nhìn người không chín chắn, Bùi gia muốn gì cũng không có, sau này ngộ nhỡ xảy ra chuyện, hai vợ chồng phải tính làm sao, ngộ nhỡ Bùi Nghiệp Khôn chỉ nhất thời thấy mới mẻ, một mình Lý Mạn biết phải làm sao.
Xưa nay bà không hy vọng Lý Mạn gả vào nhà giàu sang, bởi vì hoàn cách quá khác biệt lâu ngày sống chẳng thể thoải mái, thế nhưng gia đình kém quá cũng không được, việc kết hôn này, ngoại trừ nhìn đàn ông ra còn phải nhìn bố mẹ chồng là kiểu thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại Hoàng Mỹ Phượng chỉ biết thở dài, Bùi Giang không biết nói câu gì, Hoàng Mỹ Phượng đột nhiên hỏi: “Lão Bùi, ông thấy tiểu Mạn nhà tôi được không?”
Bùi Giang bị bất ngờ lập tức cười lớn vài tiếng.
“Ôi, tiểu Mạn được nhiên tốt rồi, tính tình nết na lại còn hiếu thảo, đầu óc thông minh.
Không giống Nghiệp Khôn, có được cô con gái này phải tu luyện mấy kiếp, tám thôn trong mười dặm quanh đây tiểu Mạn là tốt nhất, Từ Kiều đậu đại học Phúc Kiến cũng không sánh được với tiểu Mạn, con bé kia tâm cơ quá, tôi xem tiểu Mạn từ bé lớn lên, con người đơn thuần.”
Hoàng Mỹ Phượng thấy con gái mình được khen như thế mà không nhịn được cười, nói: “Nào có tốt được như ông nói, tính tình nó ngang bướng, có lúc còn khó mà chiều theo được, sợ con bé không thay đổi tính tình cứng đầu của mình sau này lập gia đình sẽ chịu thiệt thòi.”
“Bà xem bà nói kìa, nó cũng không phải là đứa không hiểu chuyện, làm sao có thể khiến người ta phát bực được.” Bùi Giang nói đùa: “Được rồi, hay là bà khỏi lo lắng nhiều, gả tiểu Mạn cho nhà tôi, ở ngay cạnh nhà bà, mỗi ngày đều thấy con, không phải lo trước lo sau.”
“Gả vào nhà ông thì tôi thực sự không phải lo lắng gì rồi, nếu chịu thiệt thòi tôi còn có thể chạy mấy bước sang cửa nhà ông nói lý lẽ.”
Bùi Giang cười không ngừng.
“Hai đứa nó từ bé đã cãi nhau ầm ĩ, nếu mà thành đôi thì phá cả nhà cả cửa, bà có còn nhớ không, có một lần hai đứa nó chất rơm nướng cá, đem đốt hết đám bù nhìn rơm, lửa rực sáng cả trời, chúng ta phải lo dập lửa, còn hai đứa nó ngồi một bên anh đùa tôi giỡn, đúng là nghịch ngợm.”
Hoàng Mỹ Phượng đương nhiên nhớ rõ, bà nói: “May mà có Nghiệp Khôn, khu chúng ta ít con nít, tiểu Mạn có thằng bé chơi chung, không có Nghiệp Khôn thì cả tuổi thơ con bé chẳng có ai chơi chung, con nít thích có bạn có bè.”
“Không thể nói thế được, thằng nhóc Nghiệp Khôn có gì tốt, không làm hư tiểu Mạn là may mắn rồi, nếu như làm hư con bé, tôi thành tội nhân mất.”
Hoàng Mỹ Phượng nói: “Đúng thế, ông càng quản thì con ông càng phản nghịch hơn, may mà Nghiệp Khôn hiểu chuyện, mấy năm qua tôi thấy thằng bé trưởng thành nhiều rồi.” Quan hệ với Bùi Giang cũng tốt hơn.
Bố mẹ mách tội con cái có thể biến thành muôn hình vạn trạng, có người thấu tình có người không hiểu.
“Tốt gì mà tốt, vẫn ngu ngốc như xưa.”
Nói qua nói lại, hai người đối mặt cười một tiếng.
Ngoài miệng thì chê con cái mình không tốt, nhưng thực ra đáy lòng đều thấy tự hào với người ngoài.
Chiều đó Lý Mạn quay lại Đồng Thành, ghé nhà sách mua vài cuốn tiểu thuyết rồi vào viện thăm Ngô Xảo.
Người còn nằm trên giường bệnh không thể đi lại, nhưng tinh thần đã khá hơn trước, không có áp lực thi cử và hoàn cảnh gò ép đã bình ổn trở lại.
Khi Lý Mạn đi vào đúng lúc chạm mặt hai người đi ra, một trai một gái, không biết là ai.
Ngô Xảo khe khẽ gọi một tiếng cô Lý.
Lý Mạn ngồi bên cạnh giường, đưa sách cho cô bé, hai cuốn tiểu thuyết tình yêu, một bản vẽ phác hoạ, trang bìa là rừng cây tươi mát, giống như bãi cỏ xanh biếc vào mùa xuân.
“Nếu em thấy buồn có thể xem sách và luyện vẽ, cô có mua bút màu cho em.”
Tay phải Ngô Xảo có thể cử động, tiện tay lật qua vài trang, nói khẽ: “Thầy cô không cho phép học sinh chúng em đọc tiểu thuyết mà.”
Lý Mạn nói: “Em đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi.
Giáo viên không cho học sinh đọc là vì sợ các em bị phân tâm việc học, đọc tiểu thuyết rồi thư giãn một chút, cũng hay đấy.”
Ngô Xảo thấy Lý Mạn cụp mắt xuống như đang nghĩ gì đó, nói: “Em sợ đọc xong em sẽ phân tâm.”
Lý Mạn: “Vậy thì lên đại học thì yêu, em còn nhỏ, con đường tương lại rất dài, có nhiều thứ chưa cảm nhận được, vẫn chưa hiểu sao?”
“Cô ơi, lúc nhảy xuống em hối hận lắm.” Tay Ngô Xảo không biết vô tình hay cố ý lật nhanh vài trang sách, thì thầm: “Em sợ lắm, em sợ em sẽ chết thật.”
Lý Mạn nhìn cô bé, Ngô Xảo nói: “Thế nên em không làm lại chuyện đó nữa đâu.”
Lý Mạn nói: “Em nghĩ thông suốt như thế là tốt rồi.”
Mẹ Ngô Xảo lấy nước từ bên ngoài quay về, gặp Lý Mạn thì khách sáo gọt trái cây mời cô.
Ngô Xảo nghĩ ra gì đó, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi có phóng viên đến, hỏi em một vài vấn đề.”
Mẹ Ngô nói: “Xảo Xảo muốn lên báo.”
Lý Mạn: “Hỏi em chuyện gì?”
Ngô Xảo: “Lý do bị áp lực và tự tử, tại sao lại phí hoài bản thân mình, chị gái đó rất dịu dàng, còn tặng quà cho em nữa.”
Những năm gần đây vấn đề giáo dục con cái ngày càng được quan tâm, con người hiện đại phải chịu áp lực rất lớn không thể không kể đến con cái, thời sự xã hội rất quan tâm đến khía cạnh này.
Trên đường về nhà Lý Mạn nhận được tin nhắn của Bùi Nghiệp Khôn, anh bảo mười giờ sáng mai anh đến đón cô.
Anh còn gửi một biểu cảm tốc váy, sau đó nhắn thêm vài chữ: Ăn cơm với đám người kia xong anh đưa em ra biển, nhớ mặc váy.
Lý Mạn nhắn lại: Trời lạnh lắm, mặc quần dài ấm hơn.
Bùi Nghiệp Khôn: Tuỳ em, vẫn bị anh kéo ra như thường thôi.
Lý Mạn gửi lại biểu cảm con gấu nhỏ che mặt, Bùi Nghiệp Khôn nhìn chằm chằm điện thoại cười ngây ngô, nghĩ đến cô, thật đáng yêu.
Lý Mạn và anh hơn một tháng không gặp nhau, trước đây mấy năm không gặp cô cũng chẳng cảm thấy gì, bây giờ một ngày cứ như một năm.
Ngày hôm sau Lý Mạn dậy rất sớm, chọn một chiếc váy hoa dài màu san hô, bên ngoài khoá một cái áo sơ mi màu trắng, làn da cô vốn trắng, màu san hô càng khiến nó nổi bật hơn, mặc thế này cũng không sợ lạnh, hơn nữa anh còn muốn cô mặc váy.
Nhóm Chu Kim đúng giờ đến phòng bao, Bùi Nghiệp Khôn đi đón Lý Mạn.
Chu Kim nói: “Nhìn đôi mắt rực lửa của anh Khôn đi, quá u mê!”
Lục Bắc: “Em nhớ chị dâu rất gầy, tội nghiệp quá!”
Tưởng Thành: “Sáng nay anh ấy còn tắm nữa.”
Bùi Nghiệp Khôn chạy như bay, càng đi càng nhanh, đám người kia nói gì anh cũng chẳng có tâm trạng nghe lọt.
Từ nhà hàng đến chỗ Lý Mạn đi mất mười mấy phút, anh gọi thẳng xe đến, bảo tài xế ở tiểu khu đợi một lát.
Lý Mạn đứng chờ bên khóm hoa quế cạnh hành lang, đi qua đi lại, không biết sao lại hồi hộp.
Bùi Nghiệp Khôn từ phía sau ôm lấy cô vào lòng, Lý Mạn bị giật mình, nhưng lập tức nhận ra đó là anh.
Bên cạnh có một bác gái đi ngang qua, quay lại nghiêm mặt liếc họ vài lần.
Bùi Nghiệp Khôn vùi đầu mình vào cổ cô, hít sâu một hơi.
“Thơm thế, mới tắm à?”
Sáng nay ngủ dậy người đầy mồ hôi nên mới tắm.
Anh sờ bụng cô.
“Mềm thế, anh nhớ muốn chết rồi.”
Lý Mạn nghe thấy tiếng bước chân có người từ trên lầu xuống, cô giữ bàn tay không an phận của anh rồi nói: “Có người đấy.”
Bùi Nghiệp Khôn giữ đầu cô, hộ một cái thật sâu, ôm cả người kéo ra ngoài, nói: “Không có ai là làm em rồi.”
Nhiệt độ buổi trưa tháng mười không quá thấp, anh vòng tay ôm lấy cô, miễn cưỡng có chút khe hở với cô, lòng bàn tay Lý Mạn bị kéo đổ đầy mồ hôi.
Khi hai người đến nhà hàng phục vụ vừa đúng lúc mang thức ăn lên, ba người đàn ông miệng nói líu ríu không ngừng, gặp Lý Mạn lập tức ngậm miệng lại, còn nghiêm túc gọi lớn: “Chị dâu!”
Lý Mạn run lên một giây, gật đầu.
“Chào các anh.”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi sát bên cạnh cô, đổi cốc cà phê thành nước trái cây cho cô.
Bà người đàn ông nhìn chằm chằm Lý Mạn không chớp mắt, rồi cười ngốc nghếch, giống đứa trẻ to xác đang ngại ngùng.
Lý Mạn nói: “Lần trước chúng ta có gặp nhau rồi.”
Lục Bắc gãi đầu, nhớ lại lần trước Lý Mạn nửa quỳ trước mặt Bùi Nghiệp Khôn, có phần không thể tả được, cậu ta nói: “Vâng, có phần hơi kịch liệt.”
Lý Mạn nhanh chóng nhớ ra, nói: “Không phải thế đây, là hiểu lầm thôi.”
Lục Bắc: “Bây giờ không phải hiểu lầm nữa.”
Mắt Bùi Nghiệp Khôn liếc qua.
“Còn nhìn à, tôi móc mắt các cậu ra.”
Lần đầu tiên Lý Mạn gặp họ dáng vẻ khác nhiều, khi ấy cô hơi thê thảm, mặc dù không nhìn rõ cô nhưng cảm thấy cô gái này sạch sẽ thanh thuần, hôm nay Lý Mạn trang điểm, có thể nói là cách ăn mặc đặc biệt, xinh đẹp, thực sự quá ưa nhìn.
Chu Kim bĩu môi.
“Có vợ rồi quên anh em, anh chính là loại trọng sắc khinh bạn.”
Bùi Nghiệp Khôn chuyển đĩa vịt đến trước mặt Chu Kim: “Ăn vịt của cậu đi.”
Tưởng Thành nói: “Đừng quên giới thiệu chứ, anh Khôn, giới thiệu một chút đi nào.”
Lý Mạn nói: “Tôi là Lý Mạn, Mạn trong Trương Mạn Ngọc, thêm tiền tố chữ thảo.”
“Em là Chu Kim, chữ Kim trong vàng bạc.” Cậu ta muốn bắt tay những bị Bùi Nghiệp Khôn dùng đũa đánh một cái không thương tiếc.
“Đừng có động tay động chân.”
Chu Kim gào lên: “Chị dâu chị xem anh ấy đi, anh ấy suốt ngày cậy mình lớn mà bắt nạt.”
Lý Mạn cười cười.
Bùi Nghiệp Khôn chỉ vào một người: “Đây là Lục Bắc, còn đây là Tưởng Thành, không nhớ cũng chẳng sao.”
Đàn ông uống nhiều liền biến thành nhiều chuyện, còn Bùi Nghiệp Khôn tửu lượng tốt, cùng lắm chỉ là đi vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Mặt Chu Kim đỏ bừng, nói: “Các anh em, mời mọi người ăn bữa này là có chuyện muốn nói, làm hết tháng này là tôi đi.”
Cơ thể vẫn chưa say hẳn, chỉ là hơi choáng váng.
Lục Bắc mơ màng nhìn Chu Kim, một lúc sau mới tìm được lời nói: “Thực sự không làm nữa?”
Chu Kim: “Không làm nữa, mệt quá rồi, mẹ kiếp, còn chẳng được yêu đương gì, nhìn anh Khôn với chị dâu đi, mẹ kiếp, tôi ghen tị muốn chết.”
“Không làm thì không làm, chúng ta kiếp này vẫn là anh em.” Lục Bắc ôm lấy Chu Kim, vỗ vỗ ngực cậu ta.
Chu Kim nói: “Đúng thế, kiếp này làm anh em! Vui lên đi, khó lắm mới được ra ngoài, nào, chơi đi nào.”
Chu Kim đặt chai bia nằm ngang trên bàn, nói: “Xoay tới ai người đó bị phạt.”
Đám người hô hào: “Anh Khôn! Anh Khôn! Anh Khôn!”
Miệng chai ngay ngắn chĩa vào Bùi Nghiệp Khôn, họ cười lớn, Lục Bắc muốn giở trò, nói: “Anh Khôn, nào nào, nói xem lần cuối anh xem phim là khi nào?”
Bùi Nghiệp Khôn bị chọc cười, đám nhóc này, tối hôm qua còn xem với anh.
“Tối hôm qua.”
Lục Bắc: “Lúc xem nghĩ đến ai?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Nghĩ đến cậu.”
Lục Bắc: “Hả?”
Lý Mạn nghe mà thấy buồn cười.
Bùi Nghiệp Khôn khẽ nâng cằm lên.
“Đừng chơi mấy cái trò vớ vẩn, ăn cơm đi, ăn xong đưa các cậu đi hát.”
“Ôi ôi ôi… tôi hát karaoke hay lắm đấy nhé!”
Bùi Nghiệp Khôn gắp thức ăn cho Lý Mạn.
“Ăn nhiều vào, gầy đến mức mông chẳng còn thịt nữa.”
Lý Mạn uống hơi nhiều, đứng dậy nói: “Em vào nhà vệ sinh trước.”
Người đi rồi, Chu Kim với trêu chọc: “Xuống không được rồi, ngay trước mặt bọn em mà còn **!”
Bùi Nghiệp Khôn uể oải dựa lưng ra ghế, châm thuốc, nói: “Nói cái gì, đó là quan tâm biết không?”
Bùi Nghiệp Khôn lấy cô đi lâu mà chưa quay lại, anh mới đi vào nhà vệ sinh tìm người.
Anh đứng trước cửa nhà vệ sinh gọi lớn tên Lý Mạn vài lần, một lúc sau Lý Mạn mới chậm rãi bước ra.
Cô cười như không cười nhìn anh.
“Ánh mắt em thế là sao?”
Lý Mạn rửa tay, nói: “Em xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu một chuyến, các anh cứ ăn trước đi.”
“Muốn mua gì, anh đi mua cho em.”
Lý Mạn tiến bên cạnh anh nói ba chữ, thuốc lá trong tay Bùi Nghiệp Khôn cháy chậm, một nửa tàn thuốc rơi xuống.
Ba mươi giây sau.
“Mẹ nó.”
Lý Mạn ôm cổ anh, thấy xung quanh không có ai, cô hôn anh một cái, nói: “Trước chu kỳ mấy ngày, anh…”
“Mẹ kiếp tức thật đấy.”
Anh nói từng chữ rõ ràng, Lý Mạn cười thành tiếng, nói: “Em đi mua đồ đây.”
Bùi Nghiệp Khôn giữ chặt tay cô.
“Em đợi ở đây, anh đi mua cho em.”
Dáng người cao lớn của anh biến mất cuối hành lang, Lý Mạn dựa đầu bên tường cúi đầu cười, hơi kéo váy lên, quả thật, cô đã chuẩn bị sẵn sàng ** với anh.