Tuệ Chi bị lôi ngược tư thế, phần cổ ngay thanh quản vừa bị cổ áo kéo về sau đè siết, vừa bị một bàn tay bóp chặt.
Vào trong cùng con hẻm cụt, cả người Tuệ Chi bị ném mạnh vào bức tường ngăn phía sau, cơn đau lập tức dội đến khiến cô nàng này không đứng vững mà khuỵu gối về phía trước.
Tuy bầu trời đã sập tối, vị trí đang ở bị hai toà nhà cao hai bên che ánh sáng, tuy nhiên vẫn còn đủ để Tuệ Chi nhìn thấy được người đang đứng trước mặt mình là ai.
Tuệ Chi mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đối diện, hoang mang thốt lên: "Sở Nhan, cậu muốn gì?"
Mùi ẩm mốc của nền đất, thêm cả mùi rác từ những thùng đựng đầu ngõ bay vào khiến không gian vô cùng ngột ngạt.
Gương mặt của Hình Sở Nhan luôn ở trạng thái vô cảm, ánh mắt rộ lên sự lạnh lùng ẩn sâu những tia độc đoán.
Nghe Tuệ Chi hỏi, cô điềm nhiên cất tiếng hỏi ngược lại: "Chẳng phải tao đã nhắc mày đừng động đến bạn trai tao, mày điếc rồi?"
Tuệ Chi hiểu rõ những gì Hình Sở Nhan đang nói, càng đoán được việc gặp gỡ Nghiêm Nhất Thành vừa nãy đã bị phát hiện.
Trong lòng Tuệ Chi không ngừng dâng lên cơn chấn động, từ trong ra ngoài đều run rẩy như sắp rụng rời cả tứ chi.
Nếu hiện giờ có thể ở một nơi sáng sủa, chắc chắn Hình Sở Nhan sẽ thấy được sắc mặt trắng bệch của Tuệ Chi ngay lúc này.
Nhưng nếu Hình Sở Nhan nhìn thấy, e rằng cái kết cho việc không thể che giấu sự hổ thẹn của Tuệ Chi càng thê thảm hơn.
Biết chắc không có đường lui, Tuệ Chi cũng không suy nghĩ nhiều, vội gấp gáp biện minh: "Sở Nhan, cậu thật sự hiểu lầm rồi, mình hoàn toàn không có ý gì với Nhất Thành cả!"
"Không có?" Hình Sở Nhan nhếch môi cười khẩy, phong thái từ đầu đến cuối cực kỳ điềm đạm, khẽ từ tốn bắt bẻ: "Thế từ khi nào, lý do gì, mày lại ngang nhiên tiếp cận bạn trai người khác dù đã bị nhắc nhở thẳng mặt?"
Tuệ Chi vội vã lắc đầu, khẩn trương giải thích: "Mình hoàn toàn là vì việc học!"
"Việc học?" Hình Sở Nhan hơi lên giọng ở cuối câu, giọng điệu châm biếm vang lên rõ ràng: "Nếu tao không nhầm, trước khi Nhất Thành công khai quan tâm tao, mày và cậu ấy chưa thân đến mức nói chuyện cùng nhau quá một phút.
Vậy tại sao sau đó mày lại vô tư viện cớ vì việc học mà xuống ngồi cạnh bạn trai tao?"
"Mình...!Á!"
Tuệ Chi còn chưa kịp nói, Hình Sở Nhan đã bước tới đẩy mạnh khiến cô ta lần nữa đập mạnh lưng vào tường.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Tuệ Chi phát ra chẳng khác gì những âm thanh giả tạo để lấy lòng thương hại của người khác, nhất là những người đàn ông thanh niên thích thương hoa tiếc ngọc.
Đáng tiếc rằng, Hình Sở Nhan không phải đàn ông, càng không có lòng thương hại đối với kẻ muốn cướp đi “hơi ấm” độc nhất của mình.
Bàn tay của Hình Sở Nhan đặt trên vai trái của Tuệ Chi, những ngón tay mảnh khảnh tưởng chừng mềm yếu lại thừa sức siết chặt, đủ khiến cô ta cảm nhận được cảm giác đau.
Hình Sở Nhan chợt cong môi cười mỉa mai, lời nói càng lúc càng đậm mùi vị của sự phẫn nộ: "Đừng tưởng tao tỏ ra thờ ơ thì sẽ không để ý.
Chẳng phải vì trước đó mày không có cơ hội tiếp cận Nhất Thành, nên tới khi cậu ấy bắt đầu giao du với con gái, mày mới tìm lý do để gây sự chú ý với cậu ấy vì nghĩ đã dễ dàng hơn sao?"
Tuệ Chi căn bản không thể phản bác, hai mắt vẫn trợn tròn, căng thẳng đến mức toàn thân run lên bần bật.
Hình Sở Nhan đối với phản ứng của Tuệ Chi đã thừa đoán từ sớm, cô chậm rãi buông tay ra khỏi vai cô ta, hờ hững tiếp lời: "Nếu như mày đã thích bám lấy bạn trai tao, vậy tao sẽ thay cậu ấy tiếp đãi mày thật nồng nhiệt.
Cứ đợi đó đi, bạn lớp trưởng thân mến."
Dứt lời, Hình Sở Nhan từ tốn di chuyển gót chân rời đi, được vài bước cô bỗng khựng lại xoay nửa đầu về sau, thấp giọng ẩn ý: "Tao sẽ không đánh mày đâu, vì đánh một đứa có nhân cách rẻ tiền như mày chỉ làm bẩn tay tao.
Hơn nữa, nếu trong lúc đánh mày khiến tao bị thương, không chừng bạn trai tao sẽ rất đau lòng."
Để lại những câu chí mạng, thêm cả một tiếng cười lạnh khinh thường, Hình Sở Nhan bình thản cất bước ra đi ra khỏi ngõ hẻm tối.
Bên ngoài đường lớn đèn ở các trụ cột đã bật sáng rọi đến, khi chỉ còn vài bước nữa Hình Sở Nhan ra tới bên ngoài, từ sau lưng cô thoáng lên tiếng “Vụt” trong gió, giây tiếp theo bất ngờ bị một lực mạnh đập thẳng vào người.
Một tiếng "Bốp" vang lớn kéo theo sau là thân thể của Hình Sở Nhan ngã nhào ra đất, những người đang qua lại trên đường bắt gặp cảnh tượng hãi hùng liền giật thót mình hét lên.
Hình Sở Nhan nằm gục trên vỉa hè, người dân xung quanh thoáng chốc đã vây kín một khu, một số kiểm tra tình hình của Hình Sở Nhan, số còn lại nhìn chằm chằm vào Tuệ Chi vẫn đang đứng trong đầu ngõ.
Giận quá mất khôn, đến khi nhận thức được việc đã làm, Tuệ Chi kinh hãi ném thanh gỗ dày đã bị gãy làm đôi trong tay xuống đất, từ đầu đến chân cô ta đều run lên mất kiểm soát.
"Đồng phục trường cấp ba gần đây mà, chưa ăn học tới nơi tới chốn đã muốn hại người!"
"Nhìn mặt cũng xinh xắn mà đánh bạn học, độc ác quá!"
"Có ai gọi xe cấp cứu chưa? Gọi cả cảnh sát đến xử lý!"
Trước những ánh mắt đánh giá cùng những lời dè bỉu, Tuệ Chi hoảng loạn mất tinh thần ôm đầu bỏ chạy.
Nhưng kẻ gây án là kẻ có tội, dù là học sinh vẫn không thể bỏ qua, chính vì thế ngay khi Tuệ Chi có ý định bỏ trốn, người dân lập tức cùng nhau vây lại bắt lấy.
"Tôi không có! Tôi không cố ý! Là cô ta gây sự trước!"
Bị bắt giữ lại, Tuệ Chi không ngừng khóc lóc la hét, tay chân liên tục vùng vẫy phản kháng.
“Nhờ” hành động gây náo loạn của Tuệ Chi, chẳng mấy chốc người dân và người qua đường đã tụ tập càng lúc càng đông.
Ở quán ăn, Nghiêm Nhất Thành vẫn đang bận rộn chạy bàn, nửa chừng bỗng nhận được điện thoại từ Hình Sở Nhan.
Anh tạm dừng công việc một chút, vừa bước vào trong quán vừa nhanh chóng bắt máy.
"Mình nghe đây."
Đáp lại Nghiêm Nhất Thành, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Chào anh, anh có phải là người quen của chủ số điện thoại này không?".
truyện đam mỹ
Cảm giác bất an chớp mắt đã phủ lấy toàn bộ tâm trí của Nghiêm Nhất Thành, dự đoán có chuyện chẳng lành, giọng anh yếu ớt đi hẳn: "Phải!"
"Tôi là y tá gọi từ bệnh viện Y, hiện tại chủ điện thoại này đã nhập viện trong tình trạng bất tỉnh, nguyên nhân được xác định là do bị tấn công bằng hung khí từ sau lưng.
Nếu ngay bây giờ anh có thể đến bệnh viện, hoặc liên hệ với người thân cô ấy thì phiền anh hỗ trợ giúp chúng tôi..."
Lời của y tá còn chưa hết, Nghiêm Nhất Thành đã vội vã tháo tạp dề trên hông ném lên mặt tủ quầy thu ngân, không một lời lao vụt ra khỏi quán.
Trông thấy phản ứng của Nghiêm Nhất Thành, từ Cẩn Nam đến đồng nghiệp anh đều chăm chú dõi theo không rời mắt.
Ngay cả Hà Chấn Kiệt chưa cần hỏi đến cũng biết chắc chắn, điều khiến Nghiêm Nhất Thành trở nên mất bình tĩnh, nguyên nhân chỉ liên quan đến bà ngoại hoặc Hình Sở Nhan..