Nghiêm Nhất Thành nói xong, bầu không khí chợt rơi vào tĩnh lặng, ngay cả nhân vật chính là Hình Sở Nhan cũng chẳng hề tỏ ra sốc hay ngạc nhiên.
Thay vào đó, cô chỉ ngồi trầm mặc tại chỗ, riêng mi mắt đã rũ xuống che lấp cảm xúc đang tồn tại.
Nếu nói Hình Sở Nhan không phải con ruột của Trần Khiêm nên bị ông ta ghẻ lạnh và ghét bỏ đều rất đúng, nếu nói Trần Khiêm sẵn sàng hy sinh vợ con đổi lấy lợi ích riêng càng không sai.
Nhưng sự thật này, Hình Sở Nhan vẫn chưa có câu trả lời chính xác, hơn nữa cô không muốn chuyện riêng của mình lại bị kẻ ngoài như Thiên Tuệ nắm trước.
Thấy Hình Sở Nhan im lặng, ruột gan của Nghiêm Nhất Thành liền nóng lên.
Anh vươn tay sờ gò má cô, chân thành bộc bạch: "Nhan à, mình biết mình sai khi nói dối cậu, nhưng mình thật sự muốn biết tất cả những gì liên quan đến cậu, kể cả tin đồn sai trái.
Bởi vì mình thà biết quá nhiều, còn hơn không biết gì để cậu tự chịu đau khổ một mình."
Không rõ từ khi nào, nước mắt đã chảy dài trên mặt của Hình Sở Nhan.
Cô có cảm giác như, lớp áo giáp nặng nhọc đang cố đeo trên người lại bị Nghiêm Nhất Thành phá vỡ từng chút một.
Hình Sở Nhan vẫn luôn cho rằng, bản thân của cô ở hiện tại đã mạnh mẽ đến mức xem thường những vết thương về gia đình.
Nhưng rồi qua việc Nghiêm Nhất Thành làm đã chứng minh, dường như trái tim cô chẳng thể sắt đá đến mức ấy.
Nghiêm Nhất Thành nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt đi nước mắt trên gò má Hình Sở Nhan, từ biểu cảm đến giọng nói đều vô cùng kiên định: "Mình sai mình sẽ chịu tội, cậu giận mình cũng được, đánh mắng mình cũng được, nhưng mình tuyệt đối không đồng ý chia tay."
Lời Nghiêm Nhất Thành vừa dứt, đột nhiên Hình Sở Nhan gục đầu lên vai anh bật khóc nức nở.
Tựa như bộ mặt mềm yếu nhất bị chạm đến, khiến lớp mặt nạ vờ kiêu ngạo kia của cô không còn giữ được nữa.
Ở bên cạnh nhau không phải ngày một ngày hai, Nghiêm Nhất Thành hiểu rõ con người của Hình Sở Nhan chỉ mạnh miệng, thực chất lại rất dễ mềm lòng.
Nghiêm Nhất Thành vòng tay ôm sau đầu cô vuốt ve dỗ dành, khẽ thấp giọng dịu dàng: "Mình sẽ không buông tay, càng sẽ không để mất cậu."
Dõi theo khung cảnh sướt mướt trước mặt, Hà Chấn Kiệt vô thức thở dài một hơi.
Cùng lúc tình cờ chạm mắt Cẩn Nam đang nhìn về phía mình, cậu ta chột dạ vội quay mặt chỗ khác.1
Buổi chiều Thiên Tuệ quay lại quán để lãnh lương của một tuần làm việc vừa qua, tuy nhiên điều khiến cô ta chú ý lại là dáng vẻ vô tư cười nói của Nghiêm Nhất Thành với đồng nghiệp.
Lúc sáng còn thấy bầu không khí ngột ngạt diễn ra giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, qua một buổi anh lại vui vẻ như không có chuyện gì.
Mặc dù diễn biến khác với Thiên Tuệ đã nghĩ trước đó, nhưng cô ta vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi cái kết về sau.
Bởi Thiên Tuệ quan niệm rằng, hai người cùng mang một nỗi đau mất mát, sẽ không hiểu được cảm giác đủ đầy để bù đắp cho đối phương.
Và dù có cố gắng cũng giống như một mảnh ghép thiếu hụt, khi chỗ thiếu này không được lấp đầy, lâu ngày cũng sẽ tách rời ra.
Qua đến gần mười một giờ đêm, bạn bè trên mạng xã hội của Nghiêm Nhất Thành bất ngờ được phen bấn loạn khi tài khoản của anh thay đổi ảnh đại diện.
Bắt đầu dùng mạng xã hội từ cuối cấp hai đến nay cũng đã ba bốn năm, Nghiêm Nhất Thành luôn để mỗi ảnh nhân vật phim hoạt hình làm ảnh đại diện, cũng chưa từng đăng tải bài viết nào, chủ yếu chỉ để giữ liên lạc với mọi người.
Nhưng Nghiêm Nhất Thành sau khi có người yêu, ảnh đại diện lại đổi sang hình chụp Hình Sở Nhan như một hành động đánh dấu chủ quyền.
Danh sách bạn bè trên mạng của Nghiêm Nhất Thành chủ yếu là con trai, độ nhiều chuyện chẳng thua kém ai.
Vậy nên hình ảnh mới đăng lên được tầm mười lăm phút, số lượng bình luận réo tên anh buộc ra mặt tạ lỗi với người còn độc thân tăng đến hoa mắt.
Trong phòng riêng ở sân thượng, Nghiêm Nhất Thành đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, hiện giờ thong thả nằm trên giường lướt đọc bình luận.
Nhìn tới ngó lui, bạn bè anh chúc mừng thì ít nhưng oán trách thì nhiều.
Xem một lúc, Nghiêm Nhất Thành tắt màn hình điện thoại đặt sang một bên, sau đó quay sang Hình Sở Nhan cũng đang lướt điện thoại bên cạnh, lên tiếng nhắc: "Muộn rồi, cậu xuống nhà ngủ đi."
Động tác của Hình Sở Nhan khựng mất vài giây, sau đó cô đột nhiên tắt điện thoại bỏ xuống nệm, nằm yên nhắm mắt vờ ngủ.
Chứng kiến từng cử chỉ của Hình Sở Nhan từ đầu tới cuối, Nghiêm Nhất Thành bất lực bật cười thành tiếng.
Nhưng mục đích chính không thể quên, anh chậm rãi ngồi dậy trước rồi kéo Hình Sở Nhan ngồi lên theo, kiên quyết "đuổi" cô xuống dưới nhà.
Bị Nghiêm Nhất Thành đẩy ra khỏi cửa phòng, Hình Sở Nhan phụng phịu nhìn anh, còn anh vẫn tươi cười xoa đầu cô thúc giục: "Ngủ sớm đi."
Hình Sở Nhan chợt không phản kháng nữa, bỗng nhướng người về phía anh chu môi chờ đợi.
Nghiêm Nhất Thành định đưa má cho Hình Sở Nhan hôn nhưng cô lại lắc đầu từ chối, anh hiểu ý liền tủm tỉm cười, chủ động hôn chốc lên môi cô.1
Hôn xong, Hình Sở Nhan một tay vẫy chào tạm biệt, tay còn lại ngang nhiên giơ lên tự chùi mạnh môi mình vài cái.1
"Ơ?" Bắt gặp hành động trêu ngươi của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành kinh ngạc khó tin dõi theo cô không rời.
Có điều ngay khi chọc anh tức đến trợn mắt, Hình Sở Nhan đã nhanh nhẹn tẩu thoát khỏi hiện trường..