Theo kế hoạch của nhà trường, trước khi chính thức nghỉ Tết sẽ có một buổi dã ngoại hai ngày một đêm dành cho học sinh khối mười hai, tuy nhiên khối Tự nhiên – Xã hội sẽ đến địa điểm khác nhau.
Suốt hơn nửa tháng cắm mặt ôn thi học kỳ, đến khi thi xong Hình Sở Nhan vẫn chưa thể thả lỏng tâm trạng để chờ đón chuyến đi chơi một cách tích cực.
Bởi đối với người khác, những dịp lễ có thời gian là để nghỉ ngơi, còn đối với cô lại chính là chuỗi ngày chìm trong dằn vặt.
Đáng lẽ vào những dịp như thế này, Hình Sở Nhan có thể đến thăm mẹ trong tù, nhưng cô lại chọn không đến để rồi cảm thấy có lỗi.
Có điều, cô tuyệt đối không hối hận về những gì mình đã làm, chỉ cần mẹ cô chịu kháng cáo khai ra sự thật rằng bà nhận tội thay cho Trần Khiêm, cô chắc chắn sẽ không để bà một mình.
Nhắc đến Trần Khiêm, kể từ hôm vạch trần sự thật khiến ông ta sốc đến ngất xỉu, bác sĩ chuẩn đoán ông ta bị đột quỵ, khi tỉnh lại đã bị liệt nửa người.
Tuy nhiên mọi chuyện chưa dừng lại khi tên giám đốc điều hành, cũng là cha đẻ của Anh Khôi đã nhân lúc Trần Khiêm gặp chuyện, ông ta lợi dụng chức quyền rút một khoản tiền lớn từ ngân quỹ của công ty rồi đưa mẹ con Thạch Anh bỏ trốn, phản bội cả vợ con ở nhà.1
Cũng trong suốt thời gian đó, hoạt động của công ty xuống dốc không phanh, ông bà nội Trần phải ở lại trong nước vừa chăm sóc Trần Khiêm, vừa giữ ý định thuyết phục Hình Sở Nhan trở về nhà họ Trần.
Nhưng muốn Hình Sở Nhan quay về ngôi nhà chỉ toàn tình cảm thối nát ấy, dù có đắp vàng cô cũng không bao giờ đồng ý.
Quả báo mà nhà họ Trần đang chịu, đều là do nghiệp họ đã gây ra.
Hiện tại đã là cuối tháng mười hai, thời gian cũng đã quá nửa đêm nhưng Hình Sở Nhan vẫn chưa ngủ được.
Cô ngồi cạnh cửa sổ trên gác nhìn ra bóng đèn hiu hắt bên ngoài, trong đầu vẫn còn nghĩ về cuộc nói chuyện lúc chiều với ông nội Trần qua điện thoại.
Tình thế đã vào ngõ cụt, công ty sớm muộn cũng sẽ tuyên bố phá sản, nhưng ông nội Trần vẫn luôn muốn Hình Sở Nhan trở về đúng danh phận là cháu nội nhà họ Trần để thừa kế gia sản còn lại.
Vì ngoài cô ra, nhà họ Trần chẳng còn máu mủ, họ đương nhiên không thể dâng tiền và cơ ngơi cho người ngoài xài để rồi mất dòng dõi cùng người thờ cúng.
Không phải Hình Sở Nhan hứng thú với gia sản kia, cô đơn giản chỉ muốn thông qua đó tìm bằng chứng gây tội của Trần Khiêm, nếu có hơn cũng là phá nát tất cả những gì họ đã gầy dựng.
Càng nghĩ đầu Hình Sở Nhan lại càng đau, cô mệt mỏi ngửa đầu ra sau nhắm nghiền mắt, vô thức nhếch môi cười nhạt.
Đến tám giờ sáng hôm sau Nghiêm Nhất Thành xuống nhà, bình thường những ngày không phải đến trường đều là Hình Sở Nhan dậy trước anh, nhưng hôm nay chỉ có mỗi bà ngoại.
Vừa thấy thiếu người thiếu hơi, Nghiêm Nhất Thành đã vội hỏi: “Sở Nhan chưa dậy sao ngoại?”
“Vẫn chưa.”
Bà ngoại anh ngồi ở phòng khách lên tiếng trả lời, từ một tháng nay bà đã dừng việc buôn bán để nghỉ ngơi chăm sóc nhà cửa như mong muốn của Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan.
Một phần bà đã lớn tuổi, một phần vì cả hai phải chuẩn bị tốt nghiệp và thi đại học, nếu cứ thức khuya dậy sớm phụ bà sẽ không đủ thời gian nghỉ ngơi.
Thấy Nghiêm Nhất Thành đứng lượn qua lượn lại ở bàn gần đó, nhân tiện bà ngoại anh hiếu kỳ dò hỏi: “Dạo này Sở Nhan có nói gì về gia đình không? Cách mấy ngày bà nội con bé lại đến đây, xem ra bên nhà họ rất muốn nó về đó.”
Nói rồi bà bỗng thở dài trăn trở, nét mặt cũng có phần suy tư: “Nếu Sở Nhan muốn về với họ, chúng ta cũng không cản được.”
Nghe bà ngoại nói, Nghiêm Nhất Thành không giấu nổi sự lo lắng, bởi ngay chính anh cũng chưa thể đoán được Hình Sở Nhan đang nghĩ gì.
Khi đối mặt với anh, cô luôn tỏ ra thờ ơ không bận tâm đến gia đình bên nội, nhưng anh biết chắc cô đã có tính toán riêng.
Thà không nhắc, nhắc đến chỉ thêm phiền muộn, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành càng không thể xen vào quyết định riêng của Hình Sở Nhan.
Tạm gác chuyện về gia đình của cô sang một bên, bà lại tập trung vào chuyện quan trọng khác: “Phải rồi, lần này đi hai về hai, đừng có đi hai về ba, nghe chưa?”1
Biểu tình của Nghiêm Nhất Thành thoáng chốc trở nên đầy vô tội, anh chậm chạp ngồi xuống ghế, cất giọng yếu ớt đáp: “Ngoại lo xa rồi, con không làm mấy chuyện đó đâu, nhưng Sở Nhan thì...”
Dõi theo phản ứng không có nổi mười phần tự tin của Nghiêm Nhất Thành, bà ngoại anh liền lắc đầu ngán ngẩm: “Hiểu rồi.”.
Đôi môi của Nghiêm Nhất Thành hơi mím lại cam chịu, vừa xoay đầu bất ngờ bắt gặp Hình Sở Nhan đang ngồi ở bậc cuối cầu thang lên gác.
Ngay khi hai ánh mắt chạm nhau, cô bỗng mỉm cười ẩn ý, thậm chí nụ cười này còn có chút gian tà.
Nghiêm Nhất Thành vô thức nuốt khan nước bọt, cứng nhắc quay đầu sang chỗ khác, cánh tay bất giác giơ lên tự túm chặt cổ áo mình..