Trước năm giờ sáng ngày thứ bảy, học sinh lớp mười hai trong trường đã lần lượt có mặt để chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại.
Trong chuyến đi dã ngoại lần này, Hình Sở Nhan đã hứng không ít lời dị nghị khi xin đổi sang đi cùng lớp với Nghiêm Nhất Thành.
Ai cũng biết cả hai hẹn hò, nhưng việc bày tỏ tình cảm thái quá nơi học đường khiến học sinh và giáo viên đều không thoải mái.
Ai cũng biết trước đây Nghiêm Nhất Thành là một người có chừng mực, kể từ lúc qua lại với Hình Sở Nhan thì ngay chính anh cũng không còn giữ được dáng vẻ hiền lành, thay vào đó anh đã nhiều lần tỏ thái độ với bạn học chỉ vì liên quan đến cô.
Có điều sau tất cả, bản thân Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan đều phớt lờ tin đồn không hay, bởi so với những kẻ chỉ đi ngang qua cuộc sống của mình, cả hai càng trân trọng người đi cùng mình lâu dài.
Hơn nữa, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan đều không hề ôm hôn, thậm chí cũng chưa từng công khai nắm tay trong khu vực trường học, chỉ là tần suất xuất hiện bên cạnh nhau có hơi dày đặc.
Trong lúc xếp hàng dưới sân, khi Hình Sở Nhan và Thiên Tuệ vô tình chạm mặt nhau cô ta đã tự động tránh trước.
Kể từ ngày ở quán nước bị Nghiêm Nhất Thành nói thẳng, cô ta cũng đã kín tiếng và bớt tự cao đi hẳn.
Riêng Hình Sở Nhan thì không cần bàn đến, bởi cô có làm gì bất kể tốt xấu đều được Nghiêm Nhất Thành “bảo kê” bênh vực.
Thiên Tuệ có vài cô bạn chơi chung cùng lớp, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng khá giả nên chẳng ngại ai.
Thấy Thiên Tuệ bị Hình Sở Nhan nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, một nữ sinh vì lấy lòng cô ta liền lên tiếng mỉa mai: “Sở Nhan, ai lấy tiền của cậu mà cậu tỏ thái độ thấy sợ vậy?”
Chỉ một câu nói thoáng qua khiến sự chú ý của những người đang tập trung xung quanh đều hướng về phía Hình Sở Nhan, bao gồm cả Nghiêm Nhất Thành cùng Hà Chấn Kiệt và Thiên Tuệ.
Dù bị mang ra gây sự nhưng dáng vẻ của Hình Sở Nhan vẫn vô cùng điềm nhiên, trước bao sự dò xét vây lấy, cô mỉm cười hỏi ngược lại nữ sinh kia: “Con mắt nào của cậu thấy tôi tỏ thái độ? Còn nếu tôi tỏ thái độ thì liên quan gì đến cậu? Mà nếu có người lấy tiền của tôi, cậu có tìm lại giúp tôi không?”
Thoáng chốc mặt mày nữ sinh kia sượng cứng, trong lúc bối rối cô ta buộc miệng nói: “Chứ chẳng phải cậu sợ có người cướp mất bạn trai nên bất chấp tỏ thái độ với người ta sao?”
Không gian bỗng xôn xao tiếng xì xầm bàn tán, ngay chính Thiên Tuệ cũng không khống chế được biểu cảm mà lườm nữ sinh kia.
Mà đối tượng bị công kích là Hình Sở Nhan trước sau đều ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp trả: “Sợ? Được, vậy thì cậu mở to mắt lên xem tôi sợ thế nào, nhé!”
Dứt lời, Hình Sở Nhan còn chậc lưỡi nháy mắt đầy khiêu khích, nữ sinh kia mất mặt lập tức quay đi không đến một giây.
Có điều, cô ta vừa xoay qua đã tiếp tục đụng ngay gương mặt tức giận của Thiên Tuệ dành cho mình.
Tầm mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm cầm danh sách điểm danh số lượng, xong xuôi cho học sinh di chuyển lên xe.
Ở hàng ghế cuối, Hình Sở Nhan ngồi cạnh cửa sổ bên tay phải, kế bên là Nghiêm Nhất Thành, Hà Chấn Kiệt và một nam sinh nữa.
Trên xe đã mở sẵn máy lạnh, Hà Chấn Kiệt vừa ngồi vào chỗ đã không chịu được mà rùng mình rên rỉ.
Vừa liếc qua thấy Nghiêm Nhất Thành nắm tay Hình Sở Nhan bỏ vào túi áo khoác của anh, cậu ta cũng nhanh nhẹn đút tay mình vào túi áo anh.
Chỉ là hành động vừa rồi của Hà Chấn Kiệt bị Hình Sở Nhan phát hiện, cô chồm người qua đẩy tay cậu ta ra, hạ giọng cảnh cáo: “Này bạn, đây là bạn trai tôi!”
Hà Chấn Kiệt không những không rút tay ra mà còn ôm chặt cánh tay Nghiêm Nhất Thành, rồi lại ngang nhiên tựa đầu vào vai anh.
Hình Sở Nhan cắn răng nhìn chằm chằm vào cậu ta, bất ngờ leo qua người Nghiêm Nhất Thành chen vào ngồi giữa anh và Hà Chấn Kiệt.1
Chốc lát bên tai Nghiêm Nhất Thành đã truyền đến tiếng tranh luận giành giật bạn trai và bạn thân của Hình Sở Nhan với Hà Chấn Kiệt.
Anh cười khổ dõi theo hai con người đang chí chóe không ngừng, cảm giác vừa bất lực lại vừa được lấp đầy ấm áp trong lòng.
Đúng năm giờ rưỡi xe xuất phát, Hình Sở Nhan sau khi cãi nhau với Hà Chấn Kiệt đã về chỗ cũ ngồi cạnh cửa sổ, cô toàn thắng bằng một nụ hôn lên má Nghiêm Nhất Thành khiến cậu ta phải chịu thua tâm phục khẩu phục.
Từ thời điểm xe bắt đầu khởi hành, không khí trên xe rất nhanh chìm vào tĩnh lặng, học sinh hầu hết đều dành thời gian ra ngủ, nếu có nói chuyện với nhau cũng hạn chế vì ngại ảnh hưởng đến tập thể.
Xe di chuyển một đoạn đường dài, đến khi mặt trời mọc hoàn toàn cũng là lúc mọi người đến chỗ trạm dừng chân ăn sáng và đi vệ sinh.
Từng người luân phiên xuống xe, giữa lúc Hình Sở Nhan đi trước nắm tay Nghiêm Nhất Thành kéo theo sau trên đoạn hành lang nhỏ hẹp, bỗng từ đâu một lực tương đối mạnh va vào làm lung lay hai bàn tay đang nắm của cô và anh.
Hình Sở Nhan theo phản xạ quay đầu, vừa vặn bắt gặp Thiên Tuệ đụng trúng Nghiêm Nhất Thành.
Không đợi ai nói gì, cô ta đã ngẩng đầu nhìn anh, thận trọng nói: “Xin lỗi, mình bị vướng chân.”1
Nghiêm Nhất Thành dường như không mấy bận tâm, chỉ lịch sự đáp lại “Không sao”, nhưng khi ngước mắt nhìn qua Hình Sở Nhan, vẻ mặt cô thật sự “Có sao”.
Còn chưa để Thiên Tuệ mãn nguyện vì đạt được mục đích quá lâu, Hình Sở Nhan đã trực tiếp cất tiếng vùi dập: “Nếu vướng víu ảnh hưởng tới người khác thì chặt bỏ đi.”.