Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim


Mặc dù tông giọng của Hình Sở Nhan rất nhỏ, nhưng Nghiêm Nhất Thành ngồi sát bên cạnh không muốn nghe cũng không thể.
Anh bất ngờ lắc mạnh tay đang nắm tay cô, trầm giọng hỏi: "Đến bây giờ em vẫn giữ suy nghĩ rời bỏ anh?"
Môi dưới của Hình Sở Nhan hơi vểnh lên mếu máo, tủi thân phân trần: "Dù gì anh cũng đâu có cần em..."
Nghiêm Nhất Thành lên giọng "Ờ" một tiếng, Hình Sở Nhan theo phản xạ ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh.

Đến lúc này, cả hai mới thật sự nhìn thẳng vào nhau.
Không chỉ riêng mỗi Hình Sở Nhan, sắc mặt của Nghiêm Nhất Thành cũng chẳng tốt hơn cô là bao, dưới mắt anh thâm quầng, xương mặt lộ rõ vì gầy.
Hình Sở Nhan thẫn thờ không rời mắt khỏi gương mặt của Nghiêm Nhất Thành, ý nghĩ anh vẫn sống tốt khi không có cô tan biến ngay tức khắc.


Cả cảm xúc mạnh mẽ định vươn lên của Hình Sở Nhan chốc lát đã xìu xuống, nét mặt lộ ra sự hối hận.
Bàn tay của Hình Sở Nhan nằm trong lòng bàn tay của Nghiêm Nhất Thành bỗng run lên, anh khẽ siết chặt ngón tay ngỏ ý quan tâm, nhưng không ngờ chỉ một hành động nhỏ lại khiến nước mắt đè nén trong cô rơi ra.
Hình Sở Nhan cúi đầu trước Nghiêm Nhất Thành, cố khống chế lại cảm xúc dâng trào, nghẹn ngào nhận lỗi: "Em sai rồi, đều là do em suy nghĩ trẻ con nên mới gây ra chuyện này.

Nhưng mà họ dám động đến anh, họ dám xem thường anh nên em...!em mới..."
Càng về sau ý tứ truyền đạt của Hình Sở Nhan càng loạn, trái lại Nghiêm Nhất Thành vẫn bình tĩnh cất tiếng trấn an: "Sở Nhan."
Hình Sở Nhan hít thở nặng nề vì cơn căng thẳng chưa vơi, cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nhất Thành, nghiêm túc lắng nghe.
Nghiêm Nhất Thành kiên nhẫn đợi Hình Sở Nhan tập trung bình ổn lại, sau đó mới từ tốn tiếp lời: “Đây không phải là lần đầu tiên anh bị xem thường, hơn nữa cho dù là bị xem thường, cũng không đau bằng việc bông hoa mình nuôi dưỡng bị cướp đi mất, em hiểu không?”
Hình Sở Nhan ngây người cảm nhận từng câu từng chữ thấm vào tim, khi nghe Nghiêm Nhất Thành nhắc đến, ký ức của ngày trước bỗng ùa về trong tâm trí cô.

Hình Sở Nhan nửa khóc nửa cười, khẽ gật đầu trong vô thức: “Phải, bông hoa dưới ngực trái của em là do anh nuôi dưỡng.

Không có anh, nó cũng không thể sống tiếp.”
Thoáng chốc, không gian giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan rơi vào im lặng, tuy nhiên hai trái tim lại trở về chung một nhịp đập.

Không cần giải thích quá nhiều, bởi cả hai hiểu rõ lý do đối phương quan trọng trong cuộc sống của chính mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi.
Hơn nửa tiếng đi đường, cơn mưa buổi sáng đã bắt đầu đổ xuống một hồi lâu, điểm dừng không phải là nhà của Nghiêm Nhất Thành mà là một con ngõ sầm uất.


Trước khi xuống xe anh dặn dò tài xế chờ rồi mở cửa, kéo Hình Sở Nhan chạy vội đến dưới mái hiên trước những căn nhà trong ngõ.
Nghiêm Nhất Thành nắm tay Hình Sở Nhan đi dọc lối vào ngõ, đến một căn tạp hóa anh lại kéo cô vào trong.
Ngay trong quầy tạp hóa là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi mặc đồ ngủ, đầu tóc vẫn còn cuốn lô, mặt mũi có hơi hung dữ với đôi chân mày sắc lẹm cùng đôi môi đỏ rực ngậm nửa điếu thuốc đang cháy dở.1
Vừa thấy Nghiêm Nhất Thành, bà ấy đã nhướng mày hỏi: “Bạn gái à?”
Nghiêm Nhất Thành không chút lưỡng lự gật đầu, thấp giọng nói thêm: “Tạm thời có chút chuyện.”
Người phụ nữ kia không hỏi nhiều, bỗng gỡ chìa khóa trong một chùm chìa khóa lớn ra, nhưng trước khi đưa cho Nghiêm Nhất Thành, bà ấy liếc sang Hình Sở Nhan, nghi hoặc hỏi: “Đủ tuổi chưa đấy?”
“Đủ rồi, mà dì đừng nghĩ nhiều.” Nghiêm Nhất Thành khó xử ra mặt, ái ngại đáp.
Người phụ nữ bĩu môi một cái, ném chiếc chìa khóa trong tay qua cho Nghiêm Nhất Thành: “Lầu ba, phòng ba lẻ bốn.”
Lấy chìa khóa xong, Nghiêm Nhất Thành dẫn Hình Sở Nhan lên cầu thang, vừa đi vừa cặn kẽ giải thích: “Ông bà nội của em chắc chắn sẽ đến nhà tìm, chúng ta cứ tránh mặt trước đã, khi nào tìm được cách giải quyết rồi tính sau.”
Hình Sở Nhan an phận đi theo Nghiêm Nhất Thành, nghe anh nhắc đến cô liền bất an không yên: “Vậy bà ngoại thế nào?”
“Không sao, hai hôm nay ngoại cùng mấy ông bà cùng ngõ đi đến thành phố khác lễ Phật rồi.”
Biết bà ngoại Nghiêm Nhất Thành không có nhà, Hình Sở Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Cô không ngại đối mặt với ông bà nội Trần, nhưng cô không thể để Nghiêm Nhất Thành hay bà ngoại anh phải gặp chuyện vì cô.
Sau khi đưa Hình Sở Nhan lên phòng, Nghiêm Nhất Thành không nán lại mà dặn dò vội rồi rời đi: “Em tắm trước kẻo cảm lạnh, anh ra ngoài mua quần áo khác cho em.”
Trông thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan không muốn cản chân anh nữa mà gật đầu đồng ý.
Có điều, Nghiêm Nhất Thành vừa ra đến cửa bỗng dừng bước, dáng vẻ lúc này lại có phần đơ cứng.

Anh đứng xoay lưng về phía Hình Sở Nhan, ngập ngừng mất mấy giây mới lấy được can đảm quay đầu hỏi nhỏ: “Có cần mua ‘đồ trong’ không?”
Hai khóe môi của Hình Sở Nhan bất giác cong lên, cô chẳng chút nghĩ ngợi nhiều, thẳng thừng ám chỉ: “Nếu anh muốn cởi nhanh thì không cần mua.”1
Lời Hình Sở Nhan vừa dứt, Nghiêm Nhất Thành không một lời hồi đáp đã lao vụt ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận