Ngay khi Hình Sở Nhan vừa dứt lời, bước chân Nghiêm Nhất Thành liền khựng lại. Anh chậm rãi nghiêng đầu qua gần sát mặt cô, chậm rãi đáp: "Anh không thể tự nói cho em biết quá khứ của anh tệ hại như thế nào, vì miệng của anh chỉ có thể dùng lời đường mật nói yêu em."
Nhận được câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Hình Sở Nhan sững sờ mất mấy giây. Đến khi tiêu hoá xong câu nói của Nghiêm Nhất Thành, cô bất giác mỉm cười, giữ yên đầu trên vai anh.
Lát sau về đến nhà, vừa đặt chân vào trong Hình Sở Nhan đã cảm nhận được hơi ấm vụt mất thời gian qua, ngay cả bầu không khí hít thở cũng dễ chịu hơn hẳn.
Hình Sở Nhan leo lên gác, nhẹ nhõm nằm sấp lên giường, thoang thoảng ở đầu mũi là mùi hương của Nghiêm Nhất Thành. Cô bất giác nhoẻn miệng cười mãn nguyện, vùi mặt vào chăn gối.
Được trở về nhà, Hình Sở Nhan hoàn toàn buông lơi cảnh giác, tâm trí không còn phải ở trong trạng thái đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.
Hình Sở Nhan vừa mới nằm được một lát thì Nghiêm Nhất Thành cũng đã lên nằm bên cạnh, anh nghiêng người chống khuỷu tay nâng nửa thân trên lên, một tay vuốt đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đói không?"
"Em không đói, chỉ thấy mệt." Hình Sở Nhan lên tiếng đáp nhưng vẫn úp mặt vào chăn gối, nửa chừng cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng liền xoay mặt qua nhìn Nghiêm Nhất Thành, trầm mặc tiết lộ: "Phải rồi, là Chấn Kiệt với cha mẹ cậu ấy giúp em chạy thoát."
"Ừ, anh biết." Nghiêm Nhất Thành gật gù, từ tốn tiếp lời: "Là cậu ấy nhắn anh quay lại sân bay đón em. Sau này Chấn Kiệt về, chúng ta sẽ trả ơn cho cậu ấy."
Bỗng nhiên, nghe Nghiêm Nhất Thành nói xong Hình Sở Nhan lại bật cười cay đắng, sự vô hồn hiện lên trong ánh mắt cô.
"Em đúng là tệ, chỉ vì tùy tiện mà làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người..."
"Sở Nhan à." Nghiêm Nhất Thành vội vàng mở lời cắt ngang, không những không trách móc mà còn kiên trì vỗ về: "Cứ xem như chưa từng xảy ra, từ giờ trở đi anh sẽ không để chuyện đó lặp lại một lần nào nữa."
Hình Sở Nhan nhìn thẳng vào Nghiêm Nhất Thành không chớp mắt. Vài giây yên tĩnh trôi qua, cô bất ngờ nhướng người tới gần sát, thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt.
Nghiêm Nhất Thành khó giấu được nét bối rối, dường như đã ý thức được tình huống sắp diễn ra.
Quả nhiên, Hình Sở Nhan bỗng vòng tay ôm ngang eo Nghiêm Nhất Thành, mập mờ nói nhỏ: "Hay anh phạt em đi, như vậy em mới buông bỏ được chuyện cũ."
Tròng đen của Nghiêm Nhất Thành dần dần di chuyển qua hướng khác, miệng không kìm được mà phàn nàn: "Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, vừa mới bỏ qua lại muốn tiếp tục gây chuyện."
Nghiêm Nhất Thành vừa nói xong, Hình Sở Nhan lập tức dịch người trở về vị trí ban đầu, tiếp tục vùi mặt xuống chăn gối.
Cảm nhận được hành động của cô, anh liền nghía mắt nhìn lại, sau cùng chỉ có thể thở dài bất lực: "Không vừa ý một chút lại giận dỗi."
Hình Sở Nhan nằm im phía trên nhưng hai chân đập đành đạch trên giường biểu tình. Nghiêm Nhất Thành cau mày cười khổ, nắm cánh tay cô kéo về phía anh.
"Không ngộp à?"
Hình Sở Nhan đặt cằm lên ngực anh, sâu xa đáp: "Nếu được hôn anh đến mức bị ngộp chết cũng cam lòng."1
Nghiêm Nhất Thành rất muốn nghiêm khắc chỉnh đốn lại tư tưởng đen tối của Hình Sở Nhan, có điều hai khoé môi của anh không thể khống chế mà cong lên cao.
Còn không đợi Nghiêm Nhất Thành cho phép, Hình Sở Nhan đã chồm tới áp môi lên môi anh, cơ thể cũng được đà leo lên nằm sấp trên người anh.
Thế nhưng, dù bị "quấy rối" thì Nghiêm Nhất Thành vẫn không phản kháng, thậm chí trong suy nghĩ lúc này cũng chưa từng nghĩ tới việc từ chối.
Chẳng mấy chốc, Nghiêm Nhất Thành bị cuốn theo từng hành động của Hình Sở Nhan, dung túng để cho cô tự làm theo ý mình.
Không rõ bao lâu trôi qua, đến khi trời quang mây tạnh, Nghiêm Nhất Thành chợt giật mình tỉnh giấc sau cơn ngủ sâu. Phát hiện Hình Sở Nhan vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, đầu óc lơ mơ của anh mới dần tỉnh táo hoàn toàn.
Nghiêm Nhất Thành nhẹ nhàng nhấc tay chân của Hình Sở Nhan đang gác trên người mình đặt xuống đệm, đáng nói anh vừa mới vén chăn thì từ phía dưới cầu thang bất chợt vang lên tiếng gọi của bà ngoại.
"Sở Nhan à!"
Nghiêm Nhất Thành giật bắn mình, vội vội vàng vàng phóng xuống giường nhặt quần áo mặc vào, lao nhanh xuống dưới nhà ngăn bà ngoại lên trên.1
Tuy nhiên, ngay khi bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vừa thấy anh từ trên gác xuống với gương mặt lấm lét, vẻ mặt bà đã hiện lên sự hoài nghi dò xét.
Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch thiếu nghiêm chỉnh, đã vậy trên cổ Nghiêm Nhất Thành còn lưu lại vài vết đỏ đậm.
Bà ngoại anh hừ lạnh một tiếng, vung tay đánh anh một cái, bà tức giận nghiến răng mắng: "Xem có ra gì không, vừa đưa con gái người ta về được là ăn không còn xương tủy."
"Không có." Nghiêm Nhất Thành oan ức ôm chỗ bị đánh, lực bất tòng tâm thốt lên: "Con cũng đâu có ý nghĩ bậy bạ, tại Sở Nhan không biết kìm chế..."1
Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành trợn trừng mắt, dứt khoát đá vào chân anh một cái, khó tin mắng: "Trơ trẽn!"1