Giang Tịch trước sau không hé răng, cả văn phòng làm việc cũng lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Quý Minh Châu cũng cho rằng đời này anh sẽ không bao giờ mở miệng nữa thì Giang Tịch vẫn luôn nắm chặt tay cô đã kéo cô qua để cô dựa lưng vào mình.
Trời đất quay cuồng, Quý Minh Châu gần như là trực tiếp ngồi trên đùi Giang Tịch.
Chỗ bắp đùi hai người tiếp xúc nhau cách gần hai tầng vải dệt, ngọn lửa cháy rực kia như là một mồi lửa cháy trên thảo nguyên hoang vu khô nóng đang nổ tanh tách.
“Giang…… Giang Tịch……”
Quý Minh Châu hoàn toàn choáng váng.
Bởi vì cô đang tựa lưng vào lòng anh nên Quý Minh Châu không nhìn rõ mắt anh, cũng không thấy rõ biểu cảm của anh.
Cô bị giam cầm chặt chẽ, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra sau gáy.
Đôi môi mỏng của anh kéo lên trước cần cổ trắng nõn của Quý Minh Châu như muốn mút lấy mà vu/ốt ve qua loa hai lần.
Giọng Giang Tịch trầm thấp có thể tích ra nước, “Vậy theo như cô nói, tôi thấy cô đẹp, cũng có thể hôn cô đúng không?”
Giây tiếp theo, không đợi Quý Minh Châu kịp phản ứng, đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng áp lên vành tai của Quý Minh, lại lần nữa mở miệng, “Trả lại cho cô.”
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy cơ thể mình, ngay cả xương sống hay cổ đều đã mềm nhũn ra.
Mà câu nói cuối cùng của Giang Tịch tựa như là ma chú, trực tiếp mở ra cánh cửa cho Quý Minh Châu kịp thời logout, kéo cô ra khỏi đau khổ bàng hoàng và câm lặng.
Cô trực tiếp bật dậy khỏi lòng anh và bỏ chạy vài bước về phía bàn làm việc của mình.
“… Này! Anh có biết là dái tai của con gái không thể dễ dàng chạm vào không!” Quý Minh Châu nổi trận lôi đình, vội vàng che lại vành tai của bản thân rồi nghẹn một hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
“Vậy cô có biết mặt của con trai thì không thể dễ dàng chạm vào không?” Ánh mắt của Giang Tịch trực tiếp trói chặt cô, “Lần này là do cô trước.”
“Thấy sắc nảy lòng tham…… là…là bản chất của con người!”
Quý Minh Châu cũng không cảm thấy mình sai lầm khi đã hôn anh, thậm chí còn cảm thấy phấn khích khi lau đi dầu trên mặt Giang Tịch.
“Bản chất của con người ――” Giang Tịch lặp lại lời nói của cô, rồi sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà khí thế lập tức nghiêm nghị, “Cô cũng thấy sắc mà nảy sinh lòng tham với người khác hay sao?”
Quý Minh Châu hất cằm lên nhìn anh, “Anh nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên.”
Sau đó, lời nói của cô lại đột ngột thay đổi, khẽ hừ một tiếng, “Nhưng có phải là người cuối cùng hay không, tôi cũng không dám bảo đảm.”
Về vấn đề công danh tình duyên, bạn chỉ cần có tiền, tiểu thịt tươi sẽ đổ xô nhau tự động đến.
Hơn nữa……… Người theo đuổi Quý Minh Châu cũng không biết đi đâu mất!
Giang Tịch lúc này đã mất đi bộ dạng “Oán phu” cùng ánh mắt chất vấn vừa rồi, anh thu hồi tầm mắt, bắt đầu dọn dẹp tài liệu trên bàn, giọng nói thản nhiên: “Có phải người cuối cùng hay không, cô có thể thử xem.”
……
Chờ tới khi tập đoàn Giang thị đồng loạt tan tầm thì Quý Minh Châu vẫn còn đang cân nhắc đến câu nói cuối cùng kia của Giang Tịch.
Như thế nào! Là bá đạo tổng tài rồi đúng không!
Còn……… Còn cô có thể thử xem ư???!
Lúc hai người đi về phía thang máy, Giang Tịch như không kìm được nữa mà nhìn Quý Minh Châu rồi lên tiếng trước, “Sao cô thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?”
Rõ ràng lúc pha cà phê là vẻ mặt lấy lòng nịnh nọt, bây giờ lập tức biến thành con người cao quý xinh đẹp không để ý tới sự đời.
Nhưng chỉ đối với anh mới như vậy, lúm đồng tiền của cô đã tươi như hoa sau khi đi qua văn phòng trợ giúp đặc biệt.
“Hừ, chúc mừng tổng giám đốc Giang, cuối cùng anh cũng đã nhìn ra tôi chính là người biến sắc nhanh như vậy.
Nói thật với anh, tính tình tôi như vậy đó, vừa kém lại khó nắm bắt.” Sau khi vào thang máy, Quý Minh Châu chờ anh ấn thang máy mới khẽ đứa tay ôm vai.
Cô nói là nói vậy nhưng nếu Giang Tịch dám trả lời “cô nói cũng đúng” thì cô tuyệt đối có thể lập tức ngay tại chỗ cư/ỡng bức Giang Tịch!
Giang Tịch quẹt dấu tay, lúc này thang máy mới trực tiếp dẫn tới ga ra dưới tầng hầm.
“Cũng được.” Anh chậm rãi bổ sung nói, “Anh lại không cảm thấy như vậy.”
Quý Minh Châu thấy Giang Tịch nói như vậy thì nhiệt huyết trong lòng chưa kịp dâng lên đã bỗng chốc biến mất.
Tại sao người này lại đột nhiên thay đổi như vậy? Đáng ghét nhất là … chính là khuôn mặt xinh đẹp băng giá này, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô một cách 360 độ không góc chết.
Khi thang máy đến ga ra dưới tầng hầm, Giang Tịch đề nghị: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
“Ơ?” Quý Minh Châu đi theo anh, đôi chân thon dài của Giang Tịch bình thường sải bước còn nhanh hơn người đi cao gót là cô, cô vội vàng theo sau hai bước, “Sao đột nhiên tốt với tôi như vậy?”
“Chỉ bởi vì tôi là thư ký bên cạnh anh nên anh cảm thấy ngày sau có thể nô dịch tôi, vui mừng giấu không được có phải hay không?” Quý Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy như thế này không sai đâu.
“Đúng là thư ký.” Giang Tịch từ xa mở khóa xe, sau đó nhướng mày nhìn cô, thả chậm bước chân, “Nhưng em ở cạnh à?”
“Hôm nay còn chưa đủ ở cạnh à?” Quý Minh Châu nhớ tới cái hôn trên vành tai kia thì lại cảm thấy có chút bùng nổ.
Nhưng…… Xác thật cô là người chiếm tiện nghi trước.
“Từ từ…… anh sẽ không nghĩ đến chính là loại………??”
Trên mặt Quý Minh Châu lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó không khỏi thốt lên ôi”, không ngờ lạnh lùng lại kiêu ngạo như Giang Tịch, cũng thích phong cách như vậy?
Theo như lời anh…… Không phải là loại thân thể trần như nhộng ấy chứ………
Trong đầu Quý Minh Châu nhất thời hiện lên rất nhiều hình ảnh, đủ loại kiểu dáng quấn quanh, đủ loại kiểu dáng vặn vẹo, Giang Tịch bám vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp cào người.
“Cái loại gì?” Giang Tịch giúp cô mở cửa xe, cắt ngang mớ suy nghĩ của Quý Minh Châu.
“Không có gì.” Cô hắng giọng, ôm khuôn mặt, nhìn cũng không nhìn anh một cái mà trực tiếp chui vào trong xe.
……
Lên xe không bao lâu, Quý Minh Châu đã tắt chế độ Không làm phiền của điện thoại di động.
Những thanh âm “ù ù” truyền đến ngay lập tức, không ngừng nghỉ.
Không thể không nói.
Tin nhắn của cô thật sự là quá nhiều.
Quý Minh Châu bởi vì buổi chiều còn đang ngủ, sau đó bận rộn xay cà phê và pha cà phê một mình nên không có thời gian rảnh xem điện thoại di động.
Cô click mở nhóm“ vương quốc chăn nuôi heo gà” vẫn luôn ở trên.
Đại khái là bởi vì tin nhắn nhiều nên mức độ phổ biến vẫn luôn đứng đầu.
Quý Minh Châu nhấn vào, phát hiện toàn là hai người Tiêu Dịch cùng Liên Đường đang vui hết mình
Liên Đường: “Ha ha ha thật tuyệt vời.”
Liên Đường: “Muốn nhìn hiện trường phát sóng trực tiếp!”
Tiêu Dịch: “Tin tức nội bộ, bảo đảm tuyệt đối.”
Tiêu Dịch: “Hai người này, thật là vi diệu, ngầm đâm nhau mới cảm thấy thú vị à!”
Cái gì mà “Kình bạo” cái gì “tin tức nội bộ” cái gì “ngầm đâm nhau”.
Quý Minh Châu như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy là không hiểu ra sao.
Cô đại khái kéo lịch sử trò chuyện lên trên, ánh mắt bình tĩnh ở bài đăng Tiêu Dịch gửi ở phía trên.
Nguồn của bài đăng dường như là diễn đàn nội bộ của Giang Thị mà anh ta đã đăng trước đó.
Tiêu đề cũng rất giàu trí tưởng tượng ――
【 hôm nay có ai giỏi hơn tôi! Hôm nay tôi cùng trưởng phòng đến văn phòng tầng cao nhất báo cáo, trực tiếp đánh vỡ gian tình của tổng giám đốc Giang và hôn thê của ngài ấy! “Rất xin lỗi quản trị viên tôi không buôn chuyện trong giờ làm việc và nội dung bài đăng không có thông tin xấu, khiêu dâm, đừng xóa nhé QAQ!” 】
Cô nhấp vào nhìn, theo dõi vô số bài viết và được hưởng ứng nhiệt tình như vậy, có vẻ rất khác với những nhân viên nghiêm túc chăm chỉ ngồi làm việc của Giang thị.
Chẳng lẽ nói là người đứng đắn lâu rồi thì sẽ áp lực?
Trước mắt xem như phóng thích bản tính trời sinh.
Chủ topic đã miêu tả một cách sinh động những gì cô đã thấy và nghe vào bài đăng của chủ topic một.
Có lẽ cô ấy cũng đã thêm một chút dấu ấn cá nhân của riêng mình.
Tóm lại, những gì cô ấy mô tả là một chút màu | vàng |.
Cuối cùng còn tổng kết ――
【 Chủ topic: Tóm lại tôi cảm thấy tổng giám đốc Giang cưng chiều, còn tận lực giải thích, nhưng ai mà không biết vị hôn thê đó ngủ lâu như vậy, wow, cũng không biết đã mệt mỏi như thế nào.
( ngừng ở chỗ này bởi vì là suy đoán thuần túy của cá nhân tôi, mong quản trị viên bỏ qua cái này!) nhưng―― thật sự xinh đẹp, tôi không dám nhìn lâu, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, cuối cùng tôi muốn nói là người xinh đẹp muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu! Không có việc gì! 】
Phía dưới bài viết cũng theo sát tin nóng.
―― “Vậy mà nhìn được chính diện! Haizz nhưng không có ảnh chụp, tôi còn chờ nhân viên cẩn thận lên tầng cao nhất.”
―― “Chờ đã, có ai đó trong bộ phận nghiên cứu thị trường nói giọng điệu của chủ topic này sao? Tôi không thể tìm ra đó là ai!”
―― “Có một điều phải nói thêm, thao tác trực tiếp vào văn phòng tầng cao nhất quá không ổn.”
―― “Thật chua xót, môn đăng hộ đối, tôi tới Giang thị lâu như vậy cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của tổng giám đốc Giang!”
―― “cô chủ nhà họ Qúy, có chua xót cũng vô dụng, nhưng tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt lạnh lùng của của tổng giám đốc Giang lúc dáng vẻ cọ ra lửa cùng cô chủ xinh đẹp.”
Không biết có cọ ra lửa hay không.
Nhưng cọ xát ra đủ loại kiểu dáng hôn là không sai.
Quý Minh Châu xem xong bài đăng: “……..”
Những nhân viên đó không nói, Tiêu Dịch này tốt xấu gì cuãng là giám đốc Tiêu, mỗi ngày rảnh rỗi như vậy à?!
Liên Đường: “Tiểu Bát đột nhiên xuất hiện!”
Tiêu Dịch: “Mẹ kiếp, cậu cuối cùng cũng xuất hiện.”
Quý Minh Châu: “Tiêu Dịch.”
Quý Minh Châu: “Tớ muốn hỏi, sao cậu vào được trong diễn đàn riêng của Giang thị thế?”
Tiêu Dịch: “?”
Tiêu Dịch: “Còn tưởng rằng cậu muốn hỏi cái gì chứ.”
Tiêu Dịch: “Này rất đơn giản, trước đây tớ đã đầu tư vào một dự án robot thông minh với Giang Tịch, có cái tài khoản cũng không quá phận chứ?”
Quý Minh Châu: “Cậu thật sự còn nhiều chuyện hơn phụ nữ!”
Tiêu Dịch: “Đây chính là bôi nhọ.”
Tiêu Dịch: “Hãy để những người bạn gái cũ của tớ nói xem tớ có phải là phụ nữ hay không nhé.”
Liên Đường: “Giống như Hoa Hồ Điệp, gần đây tớ ở trên mạng nhìn thấy tai tiếng của cậu, hình như còn thấy cái gì mà nam tiểu tam.”
Liên Đường: “Thật mất mặt, đi ra ngoài đừng nói là quen biết tớ nhé!”
Tiêu Dịch: “Hiểu lầm, Angela muốn một lần nữa về cái ôm ấp của tớ nhưng tớ cự tuyệt.”
Tiêu Dịch: “Sao anh trai mất mặt thế nhỉ?”
Liên Đường: “Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.jpg”
Tiêu Dịch: “Con nhỏ Địa Đường kia! Đưa trả đồ lại đây!”
Quý Minh Châu xem hai người này spam nhau kịch liệt, đầu cô nhất thời hơi đau.
Cô trực tiếp đăng một cái.
Quý Minh Châu: “@ danh viện số một Ngân Thành, Liên Đường, anh họ tớ lần trước hẹn tìm cậu, rất nhiều lần nhưng cậu chưa đi, đều hỏi tới chỗ tớ, tớ nói cậu đều rảnh, cậu đừng giả bộ không thấy nữa.”
Mới nói xong, Liên Đường lập tức bùng nổ.
Liên Đường: “Cậu bán đứng tớ!”
Chỉ có Tiêu Dịch im lặng một lát, mới nói thêm một câu.
Tiêu Dịch: “Anh họ nào của cậu?”
Quý Minh Châu: “Anh họ lớn, Thẩm Khoảnh, người lúc trước tới Ngân Thành nhậm chức.”
Tiêu Dịch cùng Liên Đường hai người không còn nói chuyện nữa.
Trong nhóm khôi phục lại sự yên tĩnh.
Quý Minh Châu cười cười……… Rất tốt! Cô cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ ăn mệt của Tiêu Dịch!
“Cô cười cái gì?” Đại khái là Quý Minh Châu cười quá mức vui vẻ, hấp dẫn tới Giang Tịch đang lái xe.
Quý Minh Châu rời khỏi nhóm rồi nhìn về phía anh, “Giang Tịch, anh xem nhóm chat chưa, phán đoán của anh hình như không đúng.”
Sau khi anh giúp cô, anh vẫn mắc sai lầm.
Nhóm nhân viên cũng không hề ngu ngốc.
“Nói như thế nào?”
“Họ nói là nhân viên của anh, đặc biệt không hề sợ hãi, không biết họ học được từ ai.
Bài mà họ đăng trên diễn đàn giống như một cuốn tiểu thuyết dài kỳ vậy.” Quý Minh Châu vươn tay, lắc qua lắc lại trước mặt anh, “Anh biết chuyện xảy ra hôm nay đang lan truyền chưa?”
“Sợ cái gì.” Giang Tịch nghiêng đầu tới, nhìn cô một cái, “Dù sao đây cũng không phải là lời đồn.”
……
Chờ khi xe dừng lại nơi quen thuộc, Quý Minh Châu nhìn bảng hiệu chói lọi kia, rõ ràng kinh ngạc.
“Sao anh lại dẫn tôi tới nơi này?”
Đây là nơi trước đây Quý Minh Châu quấn lấy Quý Thiếu Ngôn muốn đi, nằm bên bờ sông Ngân, nhà hàng siêu cấp khó đặt bàn trong truyền thuyết.
Giang Tịch lưu loát mà ngừng xe, “Nghe nói cô thích ăn.”
“Như vậy à.” Quý Minh Châu gật đầu, trách không được mà.
Có lẽ là nghe được từ chỗ ba cô.
Có đôi khi Quý Minh Châu cũng hơi nghi ngờ, không nói cái khác, chỉ từ độ vừa lòng này mà nói, Quý Thiếu Ngôn rốt cuộc là có bao nhiêu vừa lòng Giang Tịch đây, từ trước đến nay mắt ông cao hơn đỉnh đầu, sợ là ông đã giao hết tất cả những thứ liên qun tới cô cho Giang Tịch, còn là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
“Tôi nói này, nhà hàng này hơn phân nửa đều là người yêu tới, anh còn mang tôi tới chỗ này.” Quý Minh Châu tự mình mở cửa xe, “Ba tôi nói cho anh à?”
Đông tác Giang Tịch dừng một chút, rồi sau đó thản nhiên gật đầu.
Mặc dù nói là Quý Minh Châu tin tưởng không nghi ngờ nhưng cô cảm thấy này hết thảy đều là Quý Thiếu Ngôn an bài sắp xếp.
Nhưng chờ đến khi hai người ngồi xuống, Quý Minh Châu mới phản ứng lại.
Hình như hơi không quá thích hợp.
Không thích hợp ở……
Phòng bao này cũng không phải nơi mà Thiếu Ngôn thường xuyên dẫn cô tời hàng năm.
Giang Tịch dẫn cô tới một nơi, bố cục cùng diện tích cũng không khác căn phòng kia là mấy, nhưng từ góc độ nhìn toàn bộ Ngân Thành, hẳn là đã thay đổi hướng, cho thấy sự phân chia tương đối.
Quý Minh Châu một tay chóng cằm, nhìn ra sông Ngân ngoài cửa sổ phía dưới, nghiêng tai lắng nghe Giang Tịch gọi món ăn với đầu bếp.
Giọng điệu của anh giống với diện mạo của anh, như tiếng suối va vào đá cuội, vô cùng rõ ràng.
Nhưng có lẽ hằng năm anh đối xử với mọi người bằng gương mặt lạnh lùng, những gì anh nói có thể kiệm thì kiệm, nên thoạt nghe cảm giác lạnh gáy, giọng nói theo đó cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.
Thật ra là không.
Giống như hiện tại, khi anh ấy nói chuyện, tiếng Pháp của anh ấy trôi chảy và gọn gàng, anh thoáng nhắm mắt lại rồi nhìn vào thực đơn và gõ vào nó bằng đầu ngón tay rõ ràng của mình.
Một bên đầu bếp cúi đầu cung kính lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến.
Cô nhìn một lát, tầm mắt lại ném ra ngoài cửa sổ.
Thật ra Quý Minh Châu vẫn luôn biết Giang Tịch từ trước đến nay là dạng vạn người mê trong mắt mọi người.
Từ những năm cấp hai, anh đã mạnh mẽ và chói lóa trong đám đông, lúc đó người thích anh ấy có thể xếp từ trong ra ngoài.
Anh không để ý đến bất cứ ai, anh ấy làm những gì anh ấy thích và không ai có thể làm phiền tâm trí anh.
Tới cấp ba, nhà họ Giang đón Giang Mặc về, thiếu niên trút bỏ đi sự ngây ngô của những năm cấp hai, khí chất theo đó càng lắng đọng, tuy rằng vẫn trầm tĩnh như nước nhưng trong mắt Quý Minh Châu lại có thêm một chút cảm giác im lặng.
Mà khuôn mặt anh càng thêm tinh xảo, khi cúi mặt xuống, người theo đuổi nối gót nhau không cần phải nói.
Quý Minh Châu đã tò mò về mọi thứ về anh rất lâu, cảm thấy rằng mình có thể từ đó thăm dò ra tâm trạng của anh.
Dù sao, rất nhiều thời điểm, tâm tư của một người muốn giấu cũng giấu không được.
Nhưng dường như cô đã nghĩ quá nhiều.
Có lẽ những gì Giang Tịch thể hiện khác với những gì anh thực sự nghĩ, và nó cũng trái ngược với những gì anh thực sự nghĩ.
Con người lãnh cảm như anh có lẽ tim cũng lạnh.
Nhưng nếu nói anh là người xấu thì cũng không phải.
Giang Tịch cũng không hư, chỉ là……
Quý Minh Châu không biết vì sao chính mình vô duyên vô cớ bắt đầu phiền muộn, cô thu hồi ánh mắt khỏi chiếc thuyền trên sông và nhìn thẳng về phía bên kia.
Nghĩ nhiều như vậy, còn không bằng ăn cơm cho ngon.
Mặc kệ nói như thế nào…… Hôm nay lại tàn bạo kéo Giang Tịch một ngày!
Lúc này Giang Tịch đã chọn xong, trước khi rời đi và đóng cửa, đầu bếp đã dành cho Quý Minh Châu một ánh mắt đặc biệt ý tứ.
Đợi cho đầu bếp ra bên ngoài, Quý Minh Châu sờ mặt mình, “Vì sao hắn nhìn tôi cười vậy?”
“Tôi không rõ.” Giang Tịch lau tay, “Tôi chọn hai phần ăn, thêm một món tráng miệng cho cô.”
“Ừm.” Quý Minh Châu gật đầu, cô vẫn rất yên tâm với Giang Tịch, anh khống chế vừa vặn với khẩu vị của cô.
Hai người câu được câu không trò chuyện một lát, màn hình điện tử bên cạnh bàn cho thấy phòng bếp vẫn đang chuẩn bị.
Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn nhiều màu sắc rực sáng xung quanh tháp thành phố.
Cầu sông Ngân được nối với nhau tạo thành một dải Ngân hà cực sáng, bên dưới có những con tàu du lịch phát sáng.
Dưới cảnh đêm như vậy, Quý Minh Châu lại không rảnh bận tâm đến sự mỹ lệ của nó.
“Giang Tịch, anh chọn phần ăn bá vương nạm kim cư hiếm thấy khó tìm à, sao mà làm lâu như vậy.” Quý Minh Châu chồm lên dùng chân đá anh một cách thô bạo..
Giang Tịch mặc cô nhẹ nhàng chọc ghẹo, “Không biết, chờ một chút.”
Bất tri bất giác, hai người đã đợi qua khá lâu.
Dựa theo thời gian trước đây Quý Minh Châu cùng Quý Thiếu Ngôn thường lui tới, cũng không phải chờ đợi lâu như vậy.
Mặc dù là ăn lâu rồi, đồ ăn mang lên cũng trong quá trình thời gian có thể chấp nhận được.
Mà muốn chạm vào từng món một thì món khai vị cũng nên được dọn ra rồi.
Nghe Giang Tịch nói xong, Quý Minh Châu cũng không ầm ĩ nữa, chỉ là chán đến chết mà lướt Weibo.
Lúc này, đèn trong nhà hàng mờ đi.
Chỉ có ánh nến và tinh dầu đang cháy lặng lẽ.
Quý Minh Châu “a” một tiếng, ngẩng đầu nhìn phía Giang Tịch đối diện: “Đây là làm sao vậy?”
Giang Tịch lần này cũng thật sự kinh ngạc, không biết rõ tình hình mà lắc đầu.
Mà theo ánh đèn rơi xuống, cửa nhà hàng chậm rãi được đẩy ra.
Đầu bếp đẩy xe ăn chậm rãi đi vào.
Sau khi bày ra từng món một, anh ta búng tay vào không khí, và đèn lại bật sáng như ban ngày.
Quý Minh Châu: “…………”
Cái gì mà hoa hòe loè loẹt.
Người trợ lý đi vào cùng đầu bếp cũng phụ họa tiếp lời.
“Hai vị có thể bắt đầu tận hưởng nó.
Đây là một đêm tuyệt vời dành riêng cho hai người ~”
Trước khi đi, đầu bếp còn rải một chút hoa hồng lên bàn đã bày sẵn các món ăn..
Quý Minh Châu tập trung nhìn vào.
Là dùng cánh hoa sắp xếp thành chữ tiếng Anh..