Chiếc Lá Ký Sinh

“Đây! Anh ta ở bên trong.”

Tiễn Diệp theo Tiêu Tuấn Phi lòng vòng một hồi, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng. Tiêu Tuấn Phi đối diện với Tiễn Diệp, ngón tay cái chỉ chỉ căn phòng phía sau.

Nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt đó, Tiễn Diệp lại liếc nhìn Tiêu Tuấn Phi, đối phương chỉ nhún nhún vai.

“Yên tâm! Tốt xấu gì cũng từng là đại ca của tôi, tôi không trói cũng chẳng dùng hình với anh ta. Người anh nhìn thấy khẳng định vẫn là một Cố Kinh Duy thở phì phò!”

Đối với sự chế nhạo của gã, Tiễn Diệp không hề biểu lộ gì, chỉ do dự trong chốc lát, hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

Tiêu tuấn Phi hút một hơi từ điếu thuốc vẫn kẹp giữa hai đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu, quay sang một bên nhả ra từng làn khói, động tác giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Đúng vậy … muốn thế nào nhỉ?” Câu hỏi bị đẩy trở lại, Tiêu Tuấn Phi có điểm giảo hoạt nhìn Tiễn Diệp, mỉm cười nói: “Tôi vốn cho rằng vấn đề này rất khó xử. Nhưng bây giờ, điều này để anh tự trả lời đi.”

Tiễn Diệp không nói gì, ánh mắt nhìn sang cánh cửa.

“Trước tiên vào xác định xem có phải ‘con tin’ vẫn còn sống không đi! Chuyện sau đó để sau đó hãng nói!” Vỗ vỗ vai hắn, Tiêu Tuấn Phi hút thuốc rời đi chẳng hề quay đầu lại.

Trực tiếp nói ra từ ‘con tin’ như thế, ý tứ của gã Tiễn Diệp đã hiểu rõ, cho dù không hiểu toàn bộ cũng hiểu được bảy tám phần.

Khẽ nhíu mày, Tiễn Diệp chợt có chút dao động trong nháy mắt. Hắn … sẽ không vì Cố Kinh Duy mà làm đến mức đó chứ. Thế nhưng cực hạn là ở nơi nào, chính hắn cũng không biết được.

Tạm thời ngừng suy nghĩ, Tiễn Diệp cầm lấy tay nắm cửa, đẩy ra, tiến vào phòng.

Trong phòng rất tối, rèm cửa dày nặng ngăn trở hoàn toàn ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, một tia cũng không lọt được. Chẳng biết có phải đã lâu không có ai ở, không khí trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc làm cho người ta phải nhíu mày. Chờ đến khi mắt đã quen với bóng tối bên trong Tiễn Diệp mới có thể nhìn rõ bày biện trong phòng. Chẳng có gì cả, chỉ có một chiếc giường và một cái ghế. Giường ở sát tường, ghế dựa vào mép giường, trên giường có một người đang nằm, từ góc độ này nhìn qua, hẳn là Cố Kinh Duy không sai, chỉ là …

Đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Cố Kinh Duy đang nằm ngửa trên đó, vừa này Tiêu Tuấn Phi nói ‘khẳng định là một Cố Kinh Duy vẫn đang thở phì phò’. Hiện tại Tiễn Diệp cảm thấy hình dung của gã quả thật thập phần chính xác.

Tối đa chỉ có thể tính là một “Cố Kinh Duy vẫn thở phì phò”.

Nửa người trên Cố Kinh Duy để trần, chăn che lại từ phần eo trở xuống. Nửa người trên lộ ra bên ngoài quấn đầy băng gạc hỗn loạn, vẫn còn dính máu. Mùi máu tươi ngửi ra có vẻ thập phần ‘tươi mới’. Ngay cả đầu cũng băng một tầng thật dày, tuy rằng hình dung như vậy không tốt cho lắm … nhưng, quả thật giống người Ấn Độ.

Bị thương đến mức này, thảo nào Tiêu Tuấn Phi không trói cũng chẳng dùng hình với anh ta! Không trói cũng chạy không nổi, nếu dùng hình nữa thì chết người là cái chắc.

Cố Kinh Duy nằm yên không nhúc nhích, hô hấp cũng rất nhẹ. Trong phòng quá tối nên không thể nhìn rõ sắc mặt anh ta nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết chắc chắn không tốt lắm. Tiễn Diệp chậm rãi vươn tay, muốn thử độ ấm trên trán anh ta một chút nhưng lại phát hiện cách một tầng băng gạc căn bản không thể cảm giác được gì. Đến lúc thay đổi quyết định thì đầu ngón tay lại chạm vào mặt Cố Kinh Duy, chỉ chạm nhẹ một cái nhưng người bị đụng vào đột nhiên ‘ưm ~’ một tiếng, có vẻ như rất đau.

Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, chân khẽ bước sang bên cạnh một bước, không ngờ lại đá phải cái gì đó. Cúi đầu nhìn, là lọ thuốc, còn chưa kịp nhìn là thuốc gì thì người trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như đối với ai trong hai người cũng đều có phần bất ngờ.

Mãi cho đến khi Cố Kinh Duy đột nhiên khẽ mấp máy môi, nói: “Người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại là cậu, quả thật không tồi.” Trong giọng nói mang theo gì đó có thể gọi là ‘hạnh phúc’, Tiễn Diệp cảm thấy có phần áy náy.

“Đau sao?” Tiễn Diệp hỏi.

“Nói thât thì có một chút.” Cố Kinh Duy giãy dụa giây lát rồi ngồi dậy. Tiễn Diệp nhìn thoáng qua, cuối cùng đưa tay giúp đỡ anh ta, độ ấm trên cánh tay cũng không cao.


“Toàn bộ xe đều biến dạng, may mà tôi chạy nhanh, nếu không thứ hiện tại cậu thấy là thân thể bị nướng chín của tôi rồi!”

Thì ra thương tích trên người là do tai nạn ô tô. Tiễn Diệp dựng gối thẳng lên dựa vào đầu giường để Cố Kinh Duy có thể thoải mái hơn một chút, bản thân hắn cũng ngồi xuống ghế.

“Tôi vốn không thích uống thuốc giảm đau, chỉ là đau đầu quả thật không dễ chịu gì.” Cố Kinh Duy cười đến mức chút ‘cay đắng’.

Tiễn Diệp hỏi: “Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Biết.” Không ngờ là Cố Kinh Duy lại gật đầu, “Tuy rằng vẫn còn hơi mơ hồ nhưng lúc bọn chúng đem tôi đến đây vẫn luôn báo cáo tình hình qua điện thoại.”

“Sao anh biết là Tiêu Tuấn Phi?” Cũng có khả năng là người khác, ví dụ như …

Cố Kinh ‘hừ’ một tiếng, nghe không ra là cười hay gì, nhìn Tiễn Diệp, nói: “Lẽ nào cậu muốn nói là mình sao? Tiễn Diệp, tôi không hiểu cậu nhưng tôi hiểu Tiêu Tuấn Phi. Hơn nữa, ngoại trừ cậu ta ra còn ai có gan làm như vậy với tôi?”

“Nuôi hổ gây họa”, đó là chuyện ai cũng biết nhưng rất ít người có thể tránh được.

“Anh định làm gì bây giờ?” Tiễn Diệp đưa tay lên chậm rãi đẩy kính một cái, hỏi.

Nhìn hắn thật sâu một lúc, Cố kinh Duy quay mặt đi, một tay sờ soạng băng gạc trước ngực giống như đang thăm dò độ sâu của vết thương.

“Hiện tại, phải là cậu muốn làm thế nào chứ?”

Khẽ cụp mắt, Tiễn Diệp nghe thấy đáp án hắn không muốn nghe nhất.

“Tôi hay là Tiêu Tuấn Phi? Cậu chọn ra một người, kẻ còn lại, chỉ còn đường chết.”

Tiễn Diệp nhắm mắt lại, nhìn qua có vẻ như đang tự hỏi, trên thực tế, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: thứ mùi trộn lẫn giữa ẩm mốc và máu tanh này thực sự là khó ngửi vô cùng!

“Anh đói bụng không?”

Cố Kinh Duy thoáng ngạc nhiên, dường như có chút không tiếp thu nổi. Tiễn Diệp vẫn từ từ nhắm hai mắt lại, anh ta cũng không quấy rầy, cho rằng hắn đang suy nghĩ. Đợi nửa ngày, nhưng không ngờ lại nhận được ‘kết quả’ này.

“Anh đói bụng rồi nhỉ?” Câu hỏi từ hoàn toàn nghi vấn đã trở thành suy đoán đơn phương. Cũng chẳng chờ Cố Kinh Duy trả lời, Tiễn Diệp đứng lên, nói: “Tôi đi làm gì đó cho anh ăn, anh chờ một chút.”

Hắn xoay người nhưng một giây trước khi rời đi thì tay bị kéo lại.

“Tiễn Diệp …” Cố Kinh Duy gọi tên hắn, trong giọng nói lộ ra một chút thương cảm. Nếu bây giờ Tiễn Diệp quay đầu lại sẽ thấy được biểu tình gì trên mặt Cố Kinh Duy, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm.

“Sao thế?” Tiễn Diệp không quay lại nhưng tựa như cũng chẳng hề có ý muốn đi.

“Cậu rốt cuộc có cảm giác với tôi không? Dù cho chỉ một chút thôi?”

Một lúc lâu sau, Tiễn Diệp nói: “Tôi tưởng rằng anh sẽ cầu xin tôi chứ?”


“Tôi chỉ cần biết đáp án câu hỏi này là được.”

Tiễn Diệp khẽ cười một tiếng, “Đồ ngốc.” Đáp án vấn đề này là chuyện không có ý nghĩa nhất.

“Cố Kinh Duy, tính mạng vẫn quan trọng hơn.”

Cánh tay chậm rãi bị buông lỏng ra, Tiễn Diệp cũng từ từ quay người lại liếc nhìn Cố Kinh Duy. Vẻ mặt anh ta có chút mơ hồ, cũng không nói gì nữa. Tiễn Diệp cúi người nhặt cái lọ trên mặt đất lên, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Cố Kinh Duy.

“Thuốc giảm đau, uống một chút cũng không sao, chỉ cần không gây nghiện thì đây vẫn là một thứ tốt.” Nói xong đặt lọ thuốc bên giường, “Tôi đi lấy thức ăn và nước cho anh.”

Lần này Tiễn Diệp rời đi vô cùng thuận lợi.

Ra khỏi cửa, Tiễn Diệp đứng tại chỗ một hồi lâu, chẵng biết đang suy nghĩ cái gì. Phía sau cánh cửa truyền ra một trận ho khan của Cố Kinh Duy, có cảm giác rất bi thảm. Càng cho rằng bản thân không phải người có thể thông cảm cho kẻ khác, thật ra khi đã đồng tình rồi thì còn trên cả mức bình thường. Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, một tay tháo kính ra, khẽ day day huyệt tinh minh. Mỗi khi hắn làm động tác này thì đều là lúc thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi.

Lúc đi dọc theo đường cũ trở về cũng không đụng phải người của Tiêu Tuấn Phi. Khi đi ngang qua cửa sổ, Tiễn Diệp nhìn thoáng qua bên ngoài, ừm … đều canh giữ ở ngoài kia rồi!

Xem ra hôm nay ngay cả việc hắn có thể hoàn hảo đi ra hay không cũng chẳng dễ dàng như vậy.

Lúc đi đến chỗ rẽ chuẩn bị xuống lầu, Tiễn Diệp đột nhiên dừng bước, đồng thời rụt người lại, tựa vào mép tường, hắn nghe thấy giọng Tiêu Tuấn Phi.

“Thế nào? Muốn đi tìm anh ta?”

“Không, không có …”

Tiễn Diệp nhíu mày, giọng nói này … là Tiểu Kỳ.

“Hừ! Tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần rồi, cậu rốt cuộc …”

“Tôi, tôi không muốn làm gì cả!” Thanh âm dần nhỏ xuống, “Tôi không muốn làm gì … chỉ là, muốn nhìn anh ta một chút …”

“Không phải mới gặp sao?”

Không có tiếng nói, sau đó một trận nức nở nghẹn ngào truyền tới. Tiễn Diệp cúi đầu, không bỏ qua bất kỳ âm thanh nào bên tai.

“Aiz!” Dường như rất ảo não.

Sau đó là một trận trầm mặc, ngoại trừ tiếng nức nở của Tiểu Kỳ thì chẳng còn âm thanh gì khác. Tiễn Diệp đứng tại chỗ, tần suất hô hấp cũng chậm lại không ít. Suy nghĩ một chút, hắn khẽ gật đầu một cái, trong nháy mắt thứ nhìn thấy chính là hình ảnh Tiêu Tuấn Phi lôi kéo Tiểu Kỳ rời đi.

Suy đoán cùng hoài nghi khiến vùng xung quanh lông mày Tiễn Diệp nhíu chặt. Suy nghĩ một hồi, hắn tựa vào mép tường, đứng tại chỗ trong vòng ba phút, sau đó cũng đi về hướng kia.

Không quá một phút sau, người gặp phải khi đi được nửa đường cũng chẳng phải Tiêu Tuấn Phi, mà là Tiểu Kỳ.


“Tiễn tiên sinh!” Nhìn thấy Tiễn Diệp, biểu tình của Tiểu Kỳ rõ ràng là mừng rỡ cùng hưng phấn, chỉ là lại nhanh chóng biến mất. Trở thành một loại xấu hổ cùng khó chịu ‘không thể đối mặt’.

Tiễn Diệp gật đầu với cậu ta một cái, hỏi: “Còn đau không?” Trong giọng nói không mảy may có một chút ý tứ nhục nhã, ai nghe cũng thấy được.

Tiểu Kỳ nhanh chóng lắc đầu.

“Thật ra, anh Phi không phải người xấu! Anh ta vẫn chăm sóc tôi rất tốt, anh ta kỳ thực …”

“Được rồi!” Tiễn Diệp đột nhiên lạnh lùng cắt đứt lời cậu ta, sắc mặc cũng không dễ nhìn cho lắm.

Cho rằng hắn nổi giận, Tiểu Kỳ ngậm miệng lại, có chút khó xử nhìn đối phương.

Tuy biết rằng có lẽ khẩu khí của mình quá kém nhưng Tiễn Diệp không có ý định giải thích, hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”

“Ở … từ nơi này đi thẳng sau đó rẽ phải, tiếp tục đi thẳng sẽ đến. Anh đói bụng sao? Tôi đến nhà bếp nói với người ta …”

“Không cần. Tôi có thể tự đi.” Lúc này Tiễn Diệp cự tuyệt.

Vào lúc hắn đi, dường như Tiểu Kỳ do dự thật lâu mới cố gắng lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu hỏi: “Anh chán ghét tôi phải không? Bởi vì tôi ô uế …”

Tiễn Diệp không hiểu nổi, đột nhiên phát hiện ra, có rất nhiều chuyện, tất cả đều là do người khác ‘vu oan giá họa’* cho hắn.

“Không có.”

“Vậy … vì sao …” Dường như cậu ta cũng không biết bản thân muốn hỏi gì, phải hỏi thế nào.

Khẽ nhắm mắt một cái, Tiễn Diệp thật ra lại biết đối phương muốn nói gì.

“Tiểu Kỳ, tôi vẫn muốn kéo cậu ra khỏi vòng luẩn quẩn này.” Nhưng không nghĩ tới, bản thân cậu lại hãm vào càng sâu.

“Tối hôm đó tôi không ôm cậu nhưng lại nói với Cố Kinh Duy rằng chúng ta đã làm với nhau. Đó là một trong những điều kiện để anh ta thả cậu đi. Tôi không sợ bị hiểu lầm, nhưng điều tôi sợ chính là đã bị hiểu lầm còn không đạt được mục đích.”

Sắc mặt Tiểu Kỳ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mỗi khẽ run rẩy, nửa ngày sau mới lúng túng nói ra một câu: “Tôi, chỉ là muốn gặp anh …”

Tiễn Diệp nói: “Nếu là như vậy, có lẽ là tôi hại cậu rồi.”

“Không có …”

“Vậy ngay từ đầu cậu không nên có suy nghĩ đó trong đầu.”

Khi người ta còn trẻ tuổi, chỉ cần một lần bị giáo huấn khắc sâu, cũng có thể đủ dùng cho cả đời.

Tuyệt tình, chung quy vẫn tốt hơn so với lạm tình. Tiễn Diệp bắt đầu thấy những lời này đúng là chân lý.

Khi đến được nhà bếp, Tiễn Diệp cảm thấy mắt có chút cay, trong ngực có loại cảm giác kỳ quái. Trong phòng bếp chẳng có ai, vô cùng vắng vẻ, Tiễn Diệp thuận lợi tìm thấy một cái cốc, đi tới trước bình nước rót một cốc.

Uống xong cốc nước lạnh, cảm giác cũng không thể tốt hơn.

Buông cốc xuống, Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nhìn quanh bốn phía một chút, cuối cùng đường nhìn dừng lại tại ngăn tủ phía dưới bồn rửa. Từ khe cửa đó có chất lỏng màu đỏ rỉ ra.

Nhíu mày, tiến về phía đó, ngừng một chút, sau đó giật mạnh cửa ra. Một cỗ thi thể khóe miệng rỉ máu ngã xuống, trên người còn mặc y phục đầu bếp.


Tiễn Diệp còn chưa kịp nghĩ gì, bổng nhiên cảm thấy phía sau có người đang tới gần, quay người lại vừa vặn đối mặt với kẻ kia. Hắn cảm thấy tâm tình mình nảy mạnh lên vài cái.

“Phản ứng của cậu hình như trở nên trì độn rồi nhỉ?” Đối phương khẽ nheo mắt, đánh giá biểu tình có phần cứng nhắc của Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp cũng cảm thấy như vậy. Nhưng vấn đề khiến hắn càng quan tâm hơn lúc này là …

“Sao anh lại ở đây? Cận Sĩ Triển!”

Hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, đây căn bản là kẻ không có khả năng xuất hiện tại nơi này.

Cận Sĩ Triển trừng mắt nhìn hắn, “Cậu quên điện thoại trên tắc xi.” Cuối cùng điện thoại cũng thông, người bắt máy lại là một ông chú, chẳng qua cũng biết được đích đến của Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp muốn nói đó cũng không phải hắn bỏ quên, là cố ý lưu lại để ‘gán nợ’.

“Anh tới làm gì?”

“Hừ!” Khẽ cắn răng, Cận Sĩ Triển tiến nhanh về phía trước, đưa tay nắm lấy cằm Tiễn Diệp, hung hăng hỏi: “Cậu hỏi tôi tới làm gì? Cậu nói xem tôi tới làm gì? Đi dạo chơi ngoại thành sao?”

Hỏi y vấn đề như vậy, lại vào lúc y trả lời xong thì biến mất như thế … Tiễn Diệp, cậu nói xem tôi muốn gì chứ?

Khẽ cong khóe miệng, Tiễn Diệp cũng không nổi giận, hơi ngửa đầu nhìn đối phương, “Có lẽ nơi này không phải địa điểm thích hợp để dạo chơi …”

“Vậy còn cậu? Tới đây tảo mộ chắc?”

Tiễn Diệp không biết tại sao Cận Sĩ Triển đột nhiên trở nên ‘có khiếu hài hước’ như vậy. Chẳng qua, nói không chừng … thoáng liếc nhìn thi thể trên mặt đất qua khóe mắt.

“Anh giết đầu bếp làm gì?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Nếu như tên đầu bếp này cầm dao không phải muốn thái thịt mà là muốn chém cậu, lẽ nào cậu sẽ đứng tại chỗ cho hắn chém?”

Tiễn Diệp nhếch miệng cười, “Anh hôm nay thực sự rất vui tính.”

Câu trả lời của Cận Sĩ Triển là trực tiếp chặn miệng hắn lại, đỡ phải nghe những lời càng nói càng đáng giận … tất nhiên là dùng miệng của y.

Sự phẫn nộ có thể cảm nhẫn qua cách đôi môi bị đối xử thô bạo. Chẳng biết có phải do cảm thấy bản thân không đúng, biểu hiện của Tiễn Diệp vô cùng nghe lời, thậm chí còn chủ động hé miệng nghênh tiếp Cận Sĩ Triển.

Mãi cho đến khi Cận Sĩ Triển xả hết bực tức, buông Tiễn Diệp ra, lúc này đôi môi hắn đã bắt đầu sưng đỏ lên.

“Vào thời điểm như thế này làm loại sự tình này, anh thật đúng là cầm thú …” Khẽ đẩy kính mắt, Tiễn Diệp mỉm cười ‘kháng nghị’.

Cận Sĩ Triển nhíu mày, “Cậu cũng biết hiện tại không phải lúc làm loại chuyện này!”

Câu trả lời của Tiễn Diệp cho y là cúi đầu tựa vào vai y.

“Theo tôi đi.”

Nhắm mắt lại, Tiễn Diệp rất muốn hỏi sau khi rời khỏi đây thì đi nơi nào? Thế nhưng hắn nhìn xuống, cảm thấy không có ích, chung quy vẫn nghĩ vấn đề như vậy đã không thích hợp giữa hắn và Cận Sĩ Triển nữa.

“Được!” Nhưng mà, trước đó hắn phải đi xác nhận một việc.

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận