Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Cậu ngạc nhiên khi nghe “đầu bếp riêng” dù gì điều kiện là cậu đậu trong kỳ thi tới chưa có mà..

Thấy cậu có vẻ lúng túng người khách lạ đưa tay ra để bắt tay cậu, cậu lịch sự đáp trả.

– Chào em, hân hạnh làm quen, tôi là Kim Thành, như đã được giới thiệu tôi là thủy thủ tàu biển.

– Vâng chào anh. Anh thực sự là thủy thủ hả?

Lúc này cậu có dịp quan sát kỹ hơn người khách lạ, anh ta rất đẹp, da trắng, môi đỏ mái tóc dài chấm vai đầy lãng tử, cậu không biết anh ta làm ở khâu nào trên tàu mà nắng gió và nước biển chẳng để lại dấu vết gì trên cái dung nhan chim sa cá lặn kia, duy chỉ có bàn tay là chai sần có vẻ lao động mà thôi.

Nghe cậu hỏi mà Vũ Phong ôm bụng cười ngất còn Kim Thành thì mặt mày méo xẹo. Vũ Phong đập vai anh ta vừa cố nín cười vừa nói

– Thấy chưa, mình nói có sai đâu có ai tin cậu là thủy thủ chứ.

– Đúng là không ai tin nhưng mà hỏi ngay mặt vậy anh gặp lần đầu đấy_ nhìn thẳng vào Tùng Kim Thành nói_

– Vậy à, em xin lỗi nhưng thủy thủ..à…mà…cứ như gạt người ta ấy.

– Không sao, hắn ta bị như vậy hoài thôi, anh đã bảo là bỏ cái bề ngoài đó đi mà không chịu.

– Anh tìm em có việc gì không? _cậu hỏi Vũ Phong_

– À vì Kim Thành ít khi lên bờ nên hôm nay anh đưa cậu ấy về đây chơi, anh muốn nhờ em chiêu đãi cậu ấy nhiều món ngon ấy mà.

– Vậy sao không gọi cho em em sẽ tranh thủ….

– Không sao, thực ra thì bọn anh cũng vừa tới không lâu, để ngày mai đi bây giờ mọi người cùng nhau ra nhà hàng, em chuẩn bị đi bọn anh đợi.

– Em nửa à…sao hai anh không đi với nhau..chẳng phải lâu ngày cả hai mới gặp lại sao?

– Không sao còn khối thời gian mà, em cứ đi cùng không có gì ngại đâu_ Kim Thành đỡ lời_.

Vậy là bây giờ cả 3 ngồi dùng bửa tối cùng nhau, cậu thực sự không muốn đi cậu có nhiều chuyện cần suy nghĩ trong lúc này hơn là làm người ngồi nghe hai người bạn lâu ngày tâm sự những việc cậu có nghe cũng không biết.

– Lúc này thấy cậu ngày càng ra dáng ông chủ lớn rồi đó, làm ăn thuận lợi lắm phải không?_ Kim Thành hỏi_

– Thì mọi chuyện cũng đang trôi chảy theo ý muốn, không có gì trục trặc cả. Còn con tàu của cậu sao rồi lần trước nghe bác trai nói cậu bị sự cố ở Phi.

– Ừ vụ đó cũng hơi nặng, chuyến đó mình phải cầu cứu với baba không thì toi con tàu của mình rồi.

Cậu ngồi nghe hai người trò chuyện bất giác hỏi

– Tàu của anh?

– Tàu của anh. _Kim Thành xác nhận một cách bình thản_

– Không phải anh chỉ là thủy thủ thôi sao?

Vũ Phong bật cười

– Để anh giới thiệu kỹ hơn nha. Kim Thành là chủ một con tàu chuyên chở hàng qua nhiều nước, cậu ấy cũng kiêm luôn việc đi buôn, nhưng thích được người ta biết đến như một thủy thủ hơn là một chủ tàu, em muốn mua đặc sản ở đâu cậu ấy sẽ mang về cho, free.!

Thấy cậu nhìn Kim Thành đầy ngưỡng mộ anh khẽ hắng giọng.

– Ừm, thấy anh ta đáng ngưởng mộ hơn anh chứ gì.

Cậu bất giác đỏ mặt khi nghe anh nói vậy.

– Kim Thành ơi Kim Thành cậu lấy hết các cô gái ngưỡng mộ tớ bây giờ đến cậu em đây cậu cũng chiếm luôn, tớ có thù với cậu sao vậy!!

– Không phải anh lúc nào cũng là..

Nhìn thấy anh cười cậu biết mình mắc bẫy, ngượng ngạo cậu uống cạn ly rượu của mình.

– Cậu làm em ấy giận rồi đấy, mà cậu cũng vậy mình có cướp bạn gái cậu lúc nào chứ…_ quay sang cậu Kim Thành thanh minh_ cứ mỗi lần hắn chán bạn gái là lại giới thiệu cho anh và khi các cô có ý gì với anh là hắn lấy đó làm cớ chia tay. Vậy mà bây giờ biến anh thành kẻ ác đấy.

– Vậy anh thực sự quyến rủ các cô ấy hơn anh ấy rồi.

Nghe cậu kết luận cả hai chưng hửng, vì mỗi khi Vũ Phong gặp các cô nào khó chia tay khi anh chán là anh tìm dịp giới thiệu cho quen biết Kim Thành và y như rằng các cô ấy muốn chinh phục mục tiêu mới này và anh dễ dàng chia tay, còn Kim Thành các chuyến đi dài thường giúp anh tránh được sự phiền toái của các cô gái, nhưng cũng còn một lý do khác mà Kim Thành luôn dụ dỗ các cô gái của Vũ Phong dù Vũ Phong có chán hay chưa thì chỉ có anh ta biết.

– Cậu ấy nói mình không quyến rủ bằng cậu_Anh nâng ly rượu cao ngang mày_ Chúc mừng cậu, vậy là mình chấp nhận thua cậu….vậy bây giờ em có thích Kim Thành hơn anh không?_Vũ Phong hỏi ngang hông_

Tim cậu đập không ngừng, cậu đâm ú ớ. “Không thể nào, anh ấy …..không lẽ anh ấy biết gì đó sao…không thể nào.”

– Em không phải con gái làm…làm..làm sao giống các cô ấy được._ cậu đành chống chế_

Thấy cậu căng thẳng như vậy Kim Thành xen vào

– Cậu cứ làm khó em ấy hoài không khéo em ấy chẳng buồn đãi mình món ngon vật lạ nửa.

– Thôi ăn đi, món mới sắp mang lên rồi đấy.

Cậu cắm cúi ăn để đỡ lúng túng trước mặt hai người này cứ chực vồ lấy cậu khi cậu sơ hở. Cậu cảm thấy hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên không hề khách sáo, cứ thoãi mái công kích nhau rồi nói xấu nhau, họ như không hề có rào cản nào trong mối quan hệ của cả hai cả, cậu ước gì mình cũng được như vậy với anh, thân thiết hơn mọi người xung quanh anh, giữa anh và cậu sẽ có những điều bí mật mà chỉ 2 người biết.

Kim Thành ở chơi cả tuần liền và Vũ Phong cũng dẹp bớt công việc để tiếp đãi bạn, điều này làm cậu vô cùng ngạc nhiên và cậu nhận thấy được Kim Thành có giá trị như thế nào với Vũ Phong. Một con người của công việc mà lúc này có thể dẹp sang một bên chỉ để tiếp một người bạn….Kim Thành ở chơi đồng thời cũng đồng nghĩa với việc cản trở kế hoạch thố lộ tình cảm của cậu với anh..

..mỗi ngày ngoài những lúc họ ăn bên ngoài còn lại những bửa ăn được cậu phục vụ rất chu đáo. Cậu cũng khéo léo từ chối bớt những lần ngồi cùng hai người với lý do để cậu có thể toàn tâm phục vụ bửa ăn thật hoàn hảo. Thật ra cậu tránh né cảm giác mình là người thừa trong ba người, cậu ghét cái cảnh giác thân mật mà Kim Thành và Vũ Phong dành cho nhau, càng nhìn cậu càng cảm thấy tình cảm mình càng vô vọng. Cậu không nhận biết rằng mình đang ghen, tình cảm của cậu đang tham lam hơn không chịu dừng lại ở mức độ chỉ đứng xa ngưởng mộ nửa mà nó bắt đầu nhen nhúm cảm giác muốn chiếm hữu mà cậu chưa nhận ra bây giờ cậu mới có cảm giác buồn thôi.

Trong phòng của Vũ Phong

– Ngày mai cậu về lại thành phố vậy khi nào đi?

Kim Thành ngồi trên ghế sô pha nhỏ đặt trong phòng của vũ Phong, anh mặc bộ bizama màu xanh biển trông thật đẹp, thật mềm mại, thật quyến rủ

– Về đến là lên tàu luôn.

– Sao gấp vậy, không phải cậu vẫn chưa về nhà à?

Vũ Phong rót ly rượu nhỏ đưa cho bạn rồi ngồi xuống ghế đối diện.

– Mình về chủ yếu là gặp cậu thôi, cậu biết mà, thời gian lên bờ mình chỉ muốn được gần gũi cậu.

– Cậu vẫn không chịu thôi sao, sao cứ phải tự làm khổ mình, cậu biết mình khó chấp nhận chuyện này lắm mà.

– Mình biết, mình có ép uổng gì cậu đâu, mình biết các cô gái mới là tiếp của cậu….thật là mình cũng cố gắng lắm đó chứ nhưng những chuyến đi dài chẳng giúp được gì cho trái tim mình cả chỉ làm nỗi nhớ cứ ngày một tăng, mình cứ mong ngày về…

– Có ai bắt cậu đi đâu là cậu tự đi đó chứ.

– Biết rồi, nhưng mình chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy dù xa cậu bao nhiêu thì mình cũng không thôi yêu cậu, không phải do quen nhau lâu dài mà mình ngộ nhận, không phải bất cứ lý do nào ngoài lý do mình thực sự yêu cậu…

– Mỗi lần cậu về mình đều nghe điệp khúc này. Bao nhiêu lần rồi.

– Bao nhiêu cũng không làm thủng trái tim cậu được…

– Vậy bỏ cuộc đi.

– Không mình sẽ chờ cậu, chờ cả đời này cũng được.

– Dù mình không thay đổi ý định sao?

– Đúng dù cậu lấy vợ sinh con đàn chấu đống mình vẫn sẽ chứng minh cho cậu thấy mình thực sự yêu cậu, yêu nhiều như thế nào.

– Nhưng nếu mình lập gia đình rồi cậu có chứng minh được thì có nghĩa lý gì đâu chứ, không thể là không thể mà.

– Mình không cần gì lớn lao đâu, chỉ cần cậu chấp nhận tình cảm của mình, và để cho mình yêu cậu thì cậu lấy bao nhiêu vợ chả được.

– Điều này nghe mới lạ làm sao, vậy là giống như nhân tình hay gọi là ngoại tình thì chính xác hơn. Cậu có tự nghỉ cho bản thân không?… làm vậy thì cậu được gì, nghĩ cho cậu mình bảo cậu dừng cơn mê muội của cậu lại đi.

– Mình không mê muội, tám năm rồi, tám năm vẫn không chứng minh được điều gì sao, không lẽ cậu nhẫn tâm vậy sao? phủ nhận mọi thứ mình dành cho cậu…thực ra mỗi lần về là mỗi lần mình hy vong cậu giữ mình lại.

– Mình vẫn bảo cậu thôi đi đấy thôi.

– Cậu đừng đánh trống lãng. Ngày mai mình đi rồi, trả lời mình đi lần này thực sự cũng không chút hy vọng gì sao?

Nhìn dáng vẻ đầy hy vọng của Kim Thành người bạn từ thời cả hai chập chững tập đi đến giờ thực lòng Vũ Phong khó mà mở miệng từ chối Kim Thành. Anh đã chẳng từ chối bạn mình điều gì cả, mỗi khi Kim Thành có yêu cầu gì anh đều đáp ứng. Và cũng vì những yêu cầu của Kim Thành thật sự hiếm hoi đa số là anh được Kim Thành bảo bọc che chở nhiều hơn.

Năm cả hai 22 tuổi Kim Thành bất chợt tỏ tình cùng anh làm anh rất sốc. Anh đã tìm cách tránh mặt Kim Thành làm Kim Thành phải bỏ đi trên những chuyến đi biển dài, sự ra đi làm anh mất một người bạn, một chiến hữu, một tri kỷ, anh thấy mất mác này thật lớn và anh đã tìm cách đón tiếp chu đáo mỗi khi bạn về…nhưng anh chàng có vẻ ngoài dịu dàng này lại cứng đầu hơn anh tưởng, Kim Thành tuyên bố sẽ chứng minh cho anh thấy tình cảm của mình, thề sẽ làm anh phải xiêu lòng.

Rồi thì những yêu cầu cũng giảm đi, và sau tám năm từ lời hứa sẽ làm cho Vũ Phong trở thành người của mình bây giờ Kim Thành chỉ hy vọng anh chấp nhận Kim Thành như một người yêu bí mật, một người yêu trong bóng tối.

– Mình biết, sau nhiều năm nay mình biết cậu không đùa. Cậu làm mình thấy thật tội lỗi khi chính mình là nguyên nhân làm cho người bạn quan trọng nhất trở nên như vậy nhưng mình cũng biết rõ mình không có cảm giác yêu đương với người cùng giới….mình thực sự…thực sự thấy có lỗi…

Kim Thành im lặng, một sự im lặng kỳ lạ…Vũ Phong bất chợt cảm thấy rằng anh vừa làm một việc gây tổn thương người bạn của mình, anh đang lúng túng chưa biết phải nói gì để phá tan cái không khí khó chịu này đi thì Kim Thành đứng dậy bước đến ngồi cạnh anh…Kim Thành ngồi thật sát để cả hai có thể chạm vào nhau…

– Cậu thật ấm, đã nhiều năm rồi mình mới được gần cậu như vậy, mọi khi mình không dám đến gần cậu quá, mình sợ….mình sợ mình gấp gáp quá sẽ phản tác dụng. Nhưng cậu đừng cảm thấy có lỗi mọi thứ là do mình tự gây ra cho mình thôi.

Kim Thành vừa nói vừa cười buồn.

– Mình hực sự rất thận trọng để tiếp cận cậu không cho cậu bất cứ lý do nào để tránh mặt mình….mình cũng thực sự xin lỗi nếu làm cho cậu có cảm giác tội lỗi…mình thực sự không nghĩ sẽ làm cậu….

Anh nhận ra cái nguyên nhân tạo nên bầu không khí kỳ lạ bất chợt phủ lấy hai người chính là đây..

– Không phải…ý mình…không….

– Cậu tặng mình món quà đầu cũng như món quà cuối đi..

Anh ngập ngừng không biết nên xử sự thế nào cho phải vào lúc này, tự dưng lại đòi quà, nhưng sao lại là món quà đầu. Trong cuộc đời hai người đã tặng cho nhau biết bao nhiêu là quà cáp….

– Sao tự dưng..mà cậu muốn thứ gì… ?

– Đôi môi cậu… ngay bây giờ…

Anh bất chợt nhích xa ra khỏi Kim Thành một chút…và Kim Thành nhận thấy rõ điều này, anh cũng khẽ xích ra xa Vũ Phong một chút.

– Không sao, mình hiểu mà…chỉ là mình thấy nếu không còn chút hy vọng nào… thì mình muốn có một chút kỷ niệm đẹp…chút kỷ niệm thôi mà…không cần lo lắng vậy đâu… không cần lo lắng nếu cậu không đồng ý một sợi tóc của cậu mình cũng không chạm tới…làm ơn đừng tỏ vẻ ghê sợ mình như vậy…



– Thôi mình đi ngủ đây…

Thấy Vũ Phong không trả lời gì, Kim Thành lẳng lặng đứng lên ra khỏi phòng.

Kim Thành quên mất lần này về anh không có phòng riêng _do Tùng chiếm mất rồi_. Vũ Phong có đề nghị anh thuê khách sạn nhưng anh không muốn, anh muốn ở gần Vũ Phong càng nhiều càng tốt nên anh trải nệm ngủ ngay trong phòng Vũ Phong, nhưng lúc này anh lại quên mất và bỏ ra ngoài…

….tần ngần một lát anh thấy ngại khi lại trở vô trong….nằm dài trên ghế xa lông anh tự nhủ.

” đêm nay lạnh đây, thôi kệ nếu vô phòng không chừng cậu ấy không dám ngủ vì sợ mình tấn công….”

Anh nằm trên ghế, trở mình nhiều lần vẫn không ngủ được, trời càng về khuya càng lạnh dữ…nằm co ro trên ghế anh thấy thấm thía cái cảnh bị bỏ rơi vì không thấy Vũ Phong mang chăn ra hay ra gọi anh vào.

Kim Thành nghĩ rằng Vũ Phong chắc đã chán anh nhiều lắm nên chẳng buồn ra xem anh ra làm sao…anh buồn vô tận, nỗi buồn cả tám năm như tràn về cùng một lúc…anh thấy cuộc đời anh dường như kết thúc ngay trong gian nhà này.. ngay lúc này.

” Thôi vậy, chắc ngày mai mình phải đi sớm quá….nếu ngày mai mình nói với cậu ấy mình sẽ không về nửa không biết cậu ấy có cho mình hôn không…hôn lên má cũng được mà…nhưng đôi môi cậu ấy quả thực hấp dẫn…”

Kim Thành nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, mở mắt anh thấy Vũ Phong đứng bên cạnh anh tay cầm cái chăn…

– Nếu vẫn chưa ngủ thì ngồi dậy vào phòng nằm đi, định co ro ở đây ăn vạ tôi sao?

– Không phải tại mình cứ nhớ mình có phòng riêng..

– Đã bảo ở khách sạn đi không chịu..

Kim Thành vội vàng theo Vũ Phong trở vô phòng sợ Vũ Phong đổi ý dù gì ngoài này cũng quá lạnh để ngủ, vừa khép cửa anh đã mạo hiểm kéo Vũ Phong lại gần mình….

– Nảy giờ mình suy nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự cậu khó xử đến vậy thì….thì…

– THÌ SAO? _Vũ Phong hơi lớn tiếng_…ba tiếng đồng hồ qua cậu suy nghĩ được những gì?_ anh hạ giọng trở lại_..

– Ba tiếng thôi sao, mình thấy như cả thế kỷ ấy.

– Cậu muốn nói gì?

– Mình vẫn muốn hôn cậu…

– Vẫn chưa chịu thôi..?

– Đổi lại mình sẽ không làm phiền cậu nửa.

Vũ Phong trố mắt nhìn Kim Thành đầy ngạc nhiên

– Cậu chịu thôi rồi sao…cuối cùng cũng chịu ngộ ra rồi hả?

– Không mình vẫn yêu cậu..!

– Vừa mới bảo không làm phiền mà…. vẫn yêu là sao?..

– Cậu chắc lòng chắc dạ quá, mình thua cậu rồi….nhưng mình không thể bắt trái tim mình thôi thổn thức khi nhớ đến cậu..

– Cậu sến như vậy từ khi nào vậy?

– Trả lời mình đi..một lần thôi cũng không được sao?



– Một lần thôi, mình sẽ không về làm phiền cậu nửa đâu..

Vũ Phong chợt nhớ lại anh buồn thế nào khi Kim Thành bỏ đi, anh đã cô độc biết chừng nào khi chiến hữu duy nhất quay lưng với anh…anh đã chịu đựng tình yêu đơn Phương của Kim Thành để mong giữ lại được người bạn này….giữ lại người duy nhất mà anh biết không bao giờ giả dối với anh hay phản bội anh…vậy mà bây giờ cái kẻ đó đang hăm dọa anh rằng hắn sẽ làm cái điều anh lo sợ kia….lửa giận bốc lên ngùn ngụt…anh tống thẳng vào mặt Kim Thành một cú đấm không thương tiếc…

– Cậu biết mình vừa nói gì không, cậu uy hiếp tôi sao..?!! Cậu nghĩ tôi sợ cậu không về nửa sao…cậu …TÊN KHỐN KHIẾP!!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui