Chiếc Nhẫn Đi Lạc

– Mai này có chuyện gì cũng nên nói cho anh biết, anh có thể cùng em giải quyết. Dù trước đây anh có thế nào nhưng từ bây giờ anh muốn làm chỗ dựa của em, là nơi em có khó khăn cũng tìm anh, vui vẻ cũng tìm anh. Như vậy anh mới an tâm, như vậy anh mới biết chắc anh là kẻ hữu dụng không phải chỉ biết làm khổ em mà cũng có thể làm em vui, đem lại hạnh phúc cho em. – Vũ Phong dịu giọng nói với Tùng từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.

– Em biết rồi…anh…anh…anh…

– Anh làm sao?

– Anh cũng vậy!

– … – Vũ Phong cảm nhận được ngọt ngào lan tỏa. Yêu và được yêu thật là hạnh phúc.

– … – Tùng thì sau khi nói được một câu ngọt ngào đã tự mình nổi đầy gai ốc, nói không nổi câu nào nữa.

– Phải, anh cũng vậy. – Vũ Phong cười híp cả mắt_ Khi anh và em là một thì mọi chuyện cùng nhau chia xẻ, mọi chuyện cùng nhau hưởng thụ, như vậy mới giống hai người đang yêu nhau. Em đồng ý không?

Tùng gật đầu.

– Vậy thì mình bắt đầu chia xẻ chuyện đầu tiên, đi gặp ông tổng. Chờ lâu ông ta lại nổi sung thì khổ.

– Anh mới bảo chỉ gặp bác gái thôi mà! – Vũ Phong lời ngon tiếng ngọt thì ra đang muốn gạt cậu đi gặp ông tổng.

– Thì gặp mẹ anh, nhưng ông tổng bây giờ một bước không rời bà ấy. Gặp người này đành gặp luôn người kia chứ biết sao.

– Một bước không rời…vậy còn…còn bà tổng.

– À…chuyện này… đang có bão ở nhà bên đó chứ chẳng chơi, Nhưng theo tình hình thì cha anh vẫn cứ bình chân như vại, cứ như không phải chuyện của ông ta ấy. Anh cũng đang chờ xem ông ấy giải quyết như thế nào với hai bà tổng đây. Không thể có chuyện một nhà có hai nữ chủ nhân.

– Vậy…mẹ anh không nói gì sao?

Tùng hứng thú với đề tài này. Cậu rất tò mò với chuyện cha Vũ Phong làm sao với cái nhà có tới hai nữ chủ nhân, mà bà tổng thì theo cậu biết bà ấy đâu có phải tay vừa mà chịu để người khác ngồi lên đầu. Dù theo lý mẹ Vũ Phong dĩ nhiên là bà lớn, nhưng theo pháp luật thì bà tổng mới là vợ chính thức. Còn chưa kể cậu đang muốn biết làm sao mà một người luôn bài xích căm ghét chuyện đồng giới như vậy bỗng dưng làm một chuyện vô cùng quái dị là đi gặp xui gia. Tùng cũng chưa kịp hỏi hai chữ “long trọng” của Anh Kỳ là như thế nào mà khi nói ra trông mặt Anh Kỳ rất khó coi.

– Em mặc bộ này được lắm. – Giọng Vũ Phong chen ngang suy nghĩ lan man của Tùng.

Nhìn lại mình cậu không khỏi nhíu mày. Một người quê mùa như cậu cũng hiểu đi gặp người lớn dù có dễ giãi mấy cũng không thể ăn mặc như cậu hiện giờ.

– Anh thật sự muốn em mặc như vậy đi gặp mẹ anh sao? Anh không đùa chứ… Áo thì hở cổ, chưa kể mỏng như tờ giấy.

– Đẹp mà, mẹ anh cũng rất mode, không khó khăn đâu.

– Không khó khăn cũng không thể mặc như vầy. Để em tự chọn, lần nào anh chọn cũng ba cái loại mỏng như cánh ve, có bao nhiêu lộ hết bấy nhiêu. – Tùng phàn nàn.

Thực ra mấy bộ đồ anh chọn cũng không đến nỗi tệ như Tùng nói “Có bao nhiêu lộ hết bấy nhiêu”. Nhưng đúng là để đi gặp phụ huynh thì không được lịch sự cho lắm, nhất là lần đầu tiên nữa. Tùng lục tủ đồ, lấy một chiếc áo sơ mi màu kem dài tay. Ngắm qua cái áo Tùng hài lòng mới đem cái áo Vũ Phong mặc cho cởi ra. Chiếc áo chưa qua khỏi đầu thì một bàn tay đã áp trên làn da cậu.

– Anh làm gì vậy…? Mới hôm qua…

Lời chưa dứt thân thể cậu đã bị anh ôm chặt cứng.

– Ai bảo em quyến rũ anh.

– Khi…nào!! – Tùng giật cái áo ra khỏi đầu, cố gắng đẩy Vũ Phong ra xa một chút.

– Ở trước mặt anh lại thay áo một cách hấp dẫn như vậy, không phải quyến rũ anh thì em nghĩ đó là làm gì?

– Không đùa chứ. Em chỉ thay cái áo.

– Chỉ tại em rất lâu không cho anh chạm vào em, còn không cho anh gặp em nữa nên bây giờ nhìn thấy em là muốn. – Vũ Phong nhỏ giọng cợt nhả.

– Đừng mà, không phải đêm qua anh đã “ăn” đủ rồi sao.

– Hôm qua là hôm qua, lúc này khác. Em cũng biết anh rất nhớ em, chỉ một đêm làm sao bù đủ cho bao nhiêu ngày em bỏ anh đi chứ. – Giọng Vũ Phong êm như nước.

– Nhưng bây giờ phải đi gặp bác gái mà. – Tùng nhắc nhở, trong khi tay anh đang quấn quanh người cậu, vuốt ve mọi chỗ anh chạm tới được.

– Không sao…

Vũ Phong gấp gáp mang cậu tới giường, anh nhớ Tùng, dĩ nhiên không chỉ khuôn mặt, hơi thở mà cả những va chạm mà khi hai người yêu nhau không thể thiếu. Nó biểu lộ tình yêu, sự khao khát mãnh liệt muốn người ấy với mình trở thành một.

Một cảm giác lành lạnh đi thẳng vào cơ thể làm cậu phải trân người lại. Tối hôm qua, sau một thời gian dài giận hờn nhau anh cũng không gấp gáp như vậy.

– Em đau không? – Vũ Phong cẩn thận hỏi.

– … – Tùng lắc nhẹ đầu.

– Vậy anh vào nhé!

Tùng im lặng không phản đối cũng không trả lời. Giờ phút này có lắc thì anh cũng không tha cậu. Đêm qua dụ được cậu thôi giận, cái sự gì xảy ra tiếp theo không nói cũng biết. Lấn một rồi xin hai cuối cùng Vũ Phong cũng ở trong cậu, yêu đến khi cả hai không ai nhúc nhích nổi. Vậy mà bây giờ anh vẫn còn hứng.

Một vật to lớn vừa cẩn thận lại vừa gấp gáp chen vào trong người làm Tùng phải nín thở để đón tiếp nó. Không chuẩn bị gì nhiều nhưng nó cũng không làm cậu đau đớn, Chạm vào nhau không chỉ một mình anh có cảm giác, cậu cũng vậy…

Nhìn người nằm bên dưới mình khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc khi được anh yêu thương, máu trong người anh như tăng thêm độ. Nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi ma quỷ liếm láp trên từng tấc da thịt của cậu, trêu đùa hai điểm hồng trên ngực kích thích cho cậu nhanh chóng đón nhận anh, thân dưới anh cũng không ngừng đong đưa nhè nhẹ, đầy thận trọng, đầy âu yếm.

Khi mà mọi thứ đã trơn tru không còn gì cản đường cản lối, anh không thương tiếc mà ra vào như vũ bão, ai bảo cậu để anh xa cách cậu nhiều như vậy, lâu như vậy khiến anh khao khát cậu mãi chưa thỏa mãn được. “Anh đói”, chỉ có cậu mới làm anh thấy đủ, chỉ có cậu mới làm anh thấy mọi thứ xung quanh anh sinh động có sức sống. thiếu cậu đúng là anh chỉ có mỗi cảm giác bếp bênh, thiếu thốn mọi thứ.

– Anh yêu em, Tùng. – Hôn nhẹ lên bờ môi đang hé những âm thanh say đắm lòng người, anh hạnh phúc nói tiếng yêu thương cậu.

Không khó để thấy Tùng ngượng như thế nào khi anh thốt những lời yêu thương trong lúc này, cứ như men làm cho người ta thêm say, như hương cho người ta thêm đắm đuối. Thốt ra lời yêu thương men tình bị kích thích thêm đậm, Vũ Phong mạnh mẽ nâng cậu khỏi nệm đặt trên người anh thỏa sức yêu thương cậu, dùng hai tay mình ôm cậu thật chặt, cảm nhận cậu thật gần, thật sát.

Đáp lại yêu thương của anh chỉ có âm thanh cậu thở dốc, âm thanh cậu thốt ra từ bờ môi không thể kếm chế hưởng thụ yêu thương mãnh liệt của anh làm anh càng thỏa mãn hơn.

– Vũ Phong!!! – Tiếng Tùng nỉ non gọi anh.

– Em muốn gì! – Anh đáp lại với giọng âu yếm không thể tả.

– Mình sẽ bị trễ mất… – Tùng cố gắng nói trong tốc độ yêu thương mãnh liệt của anh.

– Em còn có thời gian nghĩ tới việc khác sao? Vậy thì anh làm vẫn chưa đủ sức.

– Hááááhhhhhhhhhhhhhhh….. – Tiếng thét dài, to không thể kếm chế làm cho không khí yêu đương thêm phần nồng đượm.

Dĩ nhiên là họ trễ, khi mà mọi người đã đến đông đủ, điện thoại của Vũ Phong không dưới chục cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn thúc giục, nhắc nhở anh về buổi gặp mặt.

– Chắc chắn bác gái sẽ không thích em. – Tùng nhăn nhó xoa xoa cái lưng đang bị đau của mình, vừa mặc đồ vào.

– Không sao, để anh trả lời là được rồi. Em đừng lo.

– Nhưng anh làm chuyện… một lát nhìn em sẽ thấy kỳ cục. – Tùng nhăn nhó, cậu sợ một lát cậu có lộ ra sơ hở nào đó để mọi người biết được sự thực lý do cả hai đến trễ là gì.

– Em cứ lằn nhằn như vậy một lát anh sẽ muốn yêu em lần nữa.

– Kh..ô..ng!

– Vậy thì thay đồ nhanh đi. Em yêu! – Không quên đặt lên đôi môi đang càm ràm anh một nụ hôn yêu thương chiếm hữu trước khi tự chuẩn bị cho mình.

…………………………………………..

Tới được nhà ông tổng thì bàn ăn đã dọn, theo dự định phải để mọi người gặp nhau trò chuyện trước mới cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Nhưng không ngờ Vũ Phong chẳng buồn để tâm, tới nơi cơm canh cũng đã dọn xong trên bàn.

Theo Vũ Phong vào nhà, nơi này làm Tùng khớp. Cậu đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm Anh Kỳ với hi vọng nhìn thấy Anh Kỳ cậu sẽ bớt hồi hộp hơn. Cậu phát hiện Anh Kỳ đang ngồi trên sô pha phía bên kia phòng khách, bên cạnh là Minh Hàn.

– Tới rồi thì ăn cơm luôn đi, con để mọi người chờ quá lâu đấy. – Giọng một người phụ nữ lên tiếng.

– Con bận việc đột xuất. – Vũ Phong đơn giản báo lý do anh tới trễ và mọi người cũng không ai truy tới nữa.

– Con chào bác gái – Tùng đoán người phụ nữ vô cùng đẹp vừa mới lên tiếng kêu mọi người vào ăn cơm là mẹ Vũ Phong – Con chào bác. – Tùng lập tức nhìn thấy cha Vũ Phong đã bước tới sau lưng mẹ anh, cậu cố gắng lễ phép chào.

– Ừ! – Ông tổng chỉ đơn giản trả lời như thế, giọng cũng không khủng bố lắm, nghe rất hòa nhã làm Tùng cũng giảm bớt hồi hộp.

Theo hướng dẫn của mọi người, Tùng ngồi cạnh Vũ Phong, đối diện bên kia là Anh Kỳ và Minh Hàn. Trong lòng Tùng bắt đầu trách móc Vũ Phong, đáng lẽ anh nên để cậu đến sớm một chút làm quen với mọi người, với khung cảnh xung quanh trước. Đằng này vừa đến là ngồi vào ăn thiệt kỳ cục hết sức.

– Tùng, có phải cậu đã từng đạt giải trong cuộc tuyển chọn đầu bếp mới của công ty chúng ta mấy năm trước phải không?

Tùng bất ngờ bị hỏi không biết trả lời làm sao. Người hỏi lại là ông tổng, cậu không nghĩ ông ấy sẽ là người nói chuyện với cậu đầu tiên. Thấy cậu ngắc ngứ còn chưa trả lời Vũ Phong liền đỡ lời.

– Đúng rồi cha, cậu ấy đã nằm trong những người sẽ đưa đi dự thi.

– Vậy tại sao lại không thi? Theo ta biết thì thành tích sau đó tốt lắm mà.

– Tùng là nhân viên của con không phải nhân viên của công ty, con không thích thì không đưa đi thi thôi. – Vũ Phong trả lời ngang như cua, sắc mặt ông tổng lập tức không vui.

– Hai cha con đừng có biến bữa ăn của tôi thành bãi chiến trường đấy. Vũ Phong, con còn cái giọng điệu đó mẹ sẽ không tha con.

– Dạ, con biết… con biết rồi. – Vũ Phong cố tình cười xuề xòa cho qua câu trách móc của mẹ anh.

Tùng đến là há hốc vì kinh ngạc. Cả ông tổng cũng nghe lời bà không nói thêm tiếng nào, bà thật là có uy phong như thế sao? Có giống người cậu tưởng tượng, hiền hậu dịu dàng? Tùng bất giác đưa mắt quan sát kỹ mẹ Vũ Phong. Cậu nhíu nhíu mày, trông bà quen quen nhưng không rõ gặp ở đâu. Không qua được mắt bà, bà Hoàng Mai nhìn cậu lên tiếng trước.

– Trông bác quen lắm phải không?

– Dạ…dạ…cũng có nhưng chắc không… – Bị nói trúng suy nghĩ nên Tùng cũng đâm ấp úng – …Chắc không thể đã gặp…

– Chắc không?

– Dạ, con nhìn bác rất quen. – Tùng cười khổ khi cứ bị mẹ anh hỏi tới như cố ép cho được cậu phải khẳng định đã gặp qua bà.

Tùng đưa mắt nhìn Vũ Phong cầu cứu, nhưng lại thấy bên kia Anh Kỳ đang tủm tỉm cười. Nhìn thấy Tùng nhìn về phía mình, Anh Kỳ gật gật nhẹ nhẹ đầu. Tùng lại một lần nhìn kỹ bà Hoàng Mai.

– AH!…bác gái, Kim Thành.

– Vậy là nhớ ra rồi hả. Không uổng công tôi đã bỏ ra.

– Không… Vì hôm đó bác…bác đẹp quá… – Tùng lấp liếm chuyện cậu quên người đã có thiện chí hứa giúp đỡ chuyện tình yêu của mình.

– Vậy hôm nay bác không đẹp sao? – Bà Hoàng Mai nhướng mắt giả vờ không vui chất vấn cậu.

– Không phải…con không định nói vậy…con…bác …

– Mẹ đừng chọc cậu ấy. – Quay sang Tùng anh giải vây cho cậu – Mẹ anh chọc em thôi, không cần lo lắng như vậy.

– Thôi được rồi, cầm đũa đi. Đồ ăn nguội hết cả rồi. – Bà Hoàng mai hối thúc.

Tùng một phen hú vía. Chỉ vì cậu đi trễ mà không theo kịp nhịp trò chuyện của mọi người. Anh Kỳ đã có thời gian trước bữa ăn tiếp chuyện cha mẹ anh nên cũng gọn gàng hơn, không lúng túng như cậu. Mà Anh Kỳ cũng sinh trưởng trong một gia đình giàu có vì vậy nên cũng dễ thích ứng hơn Tùng. May mắn là cậu có học qua bếp núc ẩm thực nếu không sẽ làm trò cười trên bàn ăn sang trọng xa hoa này. Chẳng giống một bàn ăn gia đình gì hết. Nhưng qua đó cũng nói lên được một điều, cậu và Anh Kỳ được coi trọng thực sự chứ không phải miễn cưỡng qua loa bị buộc phải chấp nhận. Lần gặp đầu tiên cũng không có gì quan trọng chỉ là tìm hiểu thêm về gia đình, công việc của đối phương. Nhưng chỉ có Tùng với Anh Kỳ mới phải tìm hiểu thêm về gia đình Vũ Phong và Minh Hàn thôi còn với hai người thì lý lịch chắc chắn nằm trên bàn ông tổng từ lâu, sợ còn có những chuyện hai người còn chưa biết mà ông tổng đã nắm trong lòng bàn tay hết rồi… Nhưng kết lại một câu, cả Anh Kỳ lẫn Tùng đều dần dần có cảm giác được chào đón trong gia đình này, không phải cảm giác bị khi dễ hay coi thường. Điều này làm cả hai an tâm không ít.

Cuối bữa ăn khi mọi người nhấm nháp ít trái cây và nước trà thì câu chuyện lại bắt đầu xung quanh vấn đề bốn người Vũ Phong, cậu, Minh Hàn và Anh Kỳ.

– Mẹ đã đề nghị cha con tổ chức một bữa tiệc gia đình cho bốn đứa. Dù gì cũng hứa với gia đình hai con – nhìn về Anh Kỳ và Tùng – mối quan hệ của các con sẽ được mọi người thân trong gia đình công nhận. Người ngoài hay xã hội có cái nhìn như thế nào không cần thiết, chỉ cần các con sống tốt, yêu thương nhau thì sẽ chứng minh được mối quan hệ của các con không phải như người ta vẫn nghĩ. Bữa tiệc tuyên bố hôn nhân của các con được công nhận thay cho hôn thú của nhà nước. Vậy được không? Các con có ai có ý kiến gì không?

– Được vậy thì tốt quá còn gì, phải không Anh Kỳ! – Minh Hàn là người tán thành đầu tiên.

– Con cũng không có ý kiến, tùy mẹ thôi. – Vũ Phong cũng tiếp lời.

– Còn anh_ Bà Hoàng Mai quay sang hỏi ông tổng.

– Tùy em, thích làm sao cũng được.

– Vậy chúng ta sẽ bắt tay vào tổ chức một buổi hôn lễ thật đặc biệt vậy. Ta sẽ lên kế hoạch sau đó các con cứ tham khảo rồi cho ý kiến ha!

– Dạ!

Từ đầu tới cuối ông tổng chẳng mấy khi hỏi tới chuyện nhà cửa hay tình cảm… của Tùng Và Anh kỳ, nhưng khi ông hỏi ông lại hỏi về công việc. Mỗi lần ông lên tiếng Tùng biết Anh Kỳ cũng giống cậu, rất hồi hộp khi phải trả lời. Không khó khi nhận ra ông không hồ hởi gì với việc có thêm hai đứa con trai. Tùng cũng không hiểu nếu không thích lắm cuộc trò chuyện này tại sao ông không hề rút lui sớm mà vẫn ở lại cho tới khi mọi người đều ra về.

– Lúc này cha anh là thế, ở đâu có mẹ anh là y như rằng ông ấy kè kè một bên.

– Thật à?

Lời giải thích của Vũ Phong cũng chẳng làm sáng tỏ thêm điều gì về mối quan hệ tay ba của ông tổng đang làm Tùng thắc mắc một đống ở trong lòng. Nhưng cậu cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó. Cậu còn bận tâm tới buổi “hôn lễ” của mình. Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Nhưng như cách Vũ Phong trả lời với mẹ anh thì dường như anh không hứng thú lắm với chuyện này. Tùng thấy không vui…

Trái với bề ngoài khi Vũ Phong không đặc biệt tỏ ra hào hứng với ý tưởng hôn lễ của mẹ anh thì trong lòng anh đã lên kế hoạch đặc biệt cho hôn lễ. Thứ quan trọng nhất của hôn lễ là gì?…Ngay lập tức anh đã suy nghĩ tới. Làm gì để khắc trên người Tùng dấu hiệu cho mọi người biết rằng cậu là vật đã có chủ, cậu là của anh và chỉ thôc về anh.

…………………………….

Ngày hôm sau Tùng đã đến Four thật sớm. Cậu đã bỏ bê sự nghiệp của mình quá lâu rồi. Trước tiên kiểm tra qua một vòng bếp núc, nguyên liệu, tình hình khách khứa… Ổn định, rất tốt nhưng không phát triển đó là tình hình của Four. Tùng thở dài, cậu đã bỏ quên tâm huyết của mình, thật đáng trách. Nhưng từ bây giờ cậu sẽ không như thế, cậu phải lập lại trật tự làm việc của bản thân, làm việc cho tốt.

– Làm gì mà siêng năng thế? – Anh Kỳ khoanh tay tựa người vào cửa bếp nhìn Tùng đang hăng hái kiểm tra lung tung bên trong.

– Anh Anh Kỳ! Em đang ngó sơ qua một chút. Hình như em bỏ bê bếp núc lâu quá rồi.

– Cậu cứ tự tưởng tượng, có mấy ngày mà lâu quá cái gì? Cậu làm như có mình cậu lo bếp núc ấy.

– Nhưng thực sự có cảm giác lâu rồi mới nhìn lại nó.

– Tại cậu vui quá đó thôi, từ một trạng thái tồi tệ chuyển sang vô cùng tốt dĩ nhiên nhìn cái gì cũng thấy lạ.

– Này, anh nói xỏ xuyên ai đó. – Tùng ra vẻ gây sự với Anh Kỳ.

– Này, tại sao hôm qua tới trễ để lúng túng như thế?

– Thì cũng tại Vũ Phong, ham hố bất tử… nói cũng không chịu nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui