Chiếc Nhẫn Đi Lạc

– Anh đang bận sao? Em có làm phiền anh không?

– Em tự nói xem.

– Cận giờ khai trận rồi, anh có thể bị trễ đó, anh không cần tới…

– Có cái gì quan trọng hơn đi đón em chứ. Không sao, giờ tới đó vẫn còn kịp chán.

Tùng im lặng không nói gì, anh có vẻ rất vui và hứng thú chạy tới đón cậu không có thái độ khó chịu hay muốn khủng bố cậu, Tùng bất giác mỉm cười.

Võ đài tạm hoãn mười phút chờ ông chủ lớn tới. Đối thủ đã lên ghế ngồi nhưng mặt mày vô cùng khó chịu.

– Ông chủ của mấy người thiệt coi thường tôi quá mà, đã đến rồi còn có thể bỏ đi, bây giờ còn bắt tôi chờ.

– Ông chủ…_ anh Tư cười cười nịnh nọt. Ông chủ thông cảm một chút. Anh Phong bận chút chuyện gấp không thể không đi, xe anh ấy cũng sắp tới rồi, bất quá trễ có vài phút anh không cần khó chịu…mời ông chủ…rượu, uống một chút cho mát mẻ…A…tới rồi, Anh Phong tới rồi. Vậy tôi đi chuẩn bị một chút, trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi, nhanh thôi.

Mang tiếng “anh Tư” của đám anh chị nhưng “anh Tư” lúc này cũng đau đầu với mấy chuyện bất thường của ông chủ lớn. Ngày trước với bây giờ không giống nhau, tuy ông chủ lớn vẫn khủng bố như thế, vẫn hào phóng như thường nhưng…không biết phải nói sao. Vì nhóc Tùng mà a thần phù biến mất cả tháng trời báo hại bao nhiêu trận cá cược, bao nhiêu mối làm ăn nháo nhào cả lên. Như hôm nay, đã tới cửa chào khách rồi vậy mà thằng nhóc gọi một cú nói mỏi chân muốn ông chủ lớn đi đón thế là anh ta quay một trăm tám mưới độ đi luôn, giao hết việc tiếp khách cho hắn. Hắn hoài niệm thời vàng son cũ, mà nhắc thằng nhóc Tùng là thấy người ngay, quả nhiên là đi đón thật.

Tùng theo Vũ Phong tới võ đường, vừa vào đã thấy anh Tư mặt mày không hề vui vẻ tới hỏi Vũ Phong bắt đầu được chưa. Vũ Phong phất tay cho bắt đầu rồi đi thẳng tới chỗ ngồi. Tùng thấy hơi kỳ kỳ, mọi khi Vũ Phong mang cậu tới đây thế nào cũng bắt cậu ăn mặc đồng bộ với anh, nhưng hôm nay giữa đường giữa xá cậu mặc quần jaens áo thun đầu tóc cũng không chải chuốt nhìn thật chọi một trời một vực với Vũ Phong. Bất giác cậu mất hết tự tin, không giám ngồi bên cạnh anh…

– Hay em xuống kia ngồi xem nha.

Vũ Phong không nói gì chỉ nhìn cậu rồi đi tiếp. Tùng thở ra tiếp tục đi theo, anh không đồng ý. Vẫn chỗ ngồi cạnh Vũ Phong, thỉnh thoảng anh lại vuốt ve cậu rất tự nhiên, mắt thì nhìn xuống võ đài.

– Hôm nay đấu mấy trận vậy anh? Tùng vừa tựa vào anh vừa xem.

– Ba trận.

– Em lâu rồi không có đánh.

– Không đánh nữa. – Vũ Phong trả lời dứt khoát.

Tùng nhìn Vũ Phong ngạc nhiên, mọi khi anh vẫn cho cậu lên đài, có khi nào cậu làm anh mất mặt đâu. Tự dưng hôm nay lại không cho đánh nữa.

– …

– Đánh nặng nhẹ kiểu gì một hồi cũng bị thương. Không đánh là tốt nhất. Thích vận động thì anh kêu tụi nó tới tập với em.

– …

– Không thích thì hôm nào anh xếp cho một trận đấu giao hữu. Đánh mấy trận cá lớn, toàn bán mạng thôi, anh không muốn em lên đài.

– …

– Sao vậy? Sao không trả lời anh.

– Em…em không biết trả lời sao, mọi khi em vẫn đánh đấy thôi.

– Trước khác giờ khác.

– Vâng! – Tùng đành nhận lệnh thôi chứ biết làm sao, một câu “trước khác giờ khác” là chấm dứt mọi lời thắc mắc.

Vũ Phong liếc nhìn Tùng còn chưa thỏa mãn với câu trả lời của anh, anh khẽ cười. Anh làm sao nỡ để Tùng lên đài, không nhiều thì ít thế nào cũng bị đánh trúng, mà hễ bị đánh trúng tất nhiên bị thương, tất nhiên bị đau… dù biết Tùng không phải kẻ dễ bị người ta cho đo ván…nhưng…chắc ăn là anh không muốn cậu nhóc bị thương dù chỉ một chút.

Vũ Phong cũng chẳng chú ý trận đấu là mấy, anh đang bận ngọt ngào với mấy ý nghĩ trong đầu. Chuyện gì quan trọng đến nỗi mà làm ông chủ lớn không để ý tới trận cá cược tiền tỉ ở trước mắt như thế? Đơn giản thôi, ông chủ lớn đang bận tính toán cho ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình. Dù cân nhắc tới lui mấy chục lần anh vẫn chưa quyết định xong… Nào là chọn đầu bếp, nhà tổ chức tiệc, bánh cưới, quần áo, khách mời, tân phòng, tuần trăng mật, nhẫn cưới…

Vũ Phong đang tính toán cho một đám cưới hoành tráng trăm bàn, tổ chức trên một bãi biển ở một resort nào đó chăng…?

Không!

Không!

Không!

Vũ Phong và Minh Hàn đã bàn tới bàn lui mấy chục bận, nhưng cả hai vẫn chưa ai ưng ý với những chọn lựa đã được đưa tới, cả hai còn muốn tìm kiếm cái tốt hơn… Họ đã được giới thiệu cho nếm thử tay nghề tổng cộng ba chục đầu bếp nhưng vẫn chưa hài lòng, hai người vẫn còn muốn tìm kiếm sự lựa chọn khác. Cũng như việc đã đọc mấy chục bản kế hoạch tổ chức buổi lễ rồi nhưng vẫn chưa thấy nó đủ trang trọng, chưa đủ làm cho hai bảo bối của họ vui lòng.

Và không chỉ mơ mơ màng màng trong thời gian gần đây, cụ thể là ngay lúc này tâm hồn Vũ Phong vẫn đang bay bổng. Vũ Phong đang phát huy hết cái sự khó tính khó chịu của mấy ông chủ lên tới tận mây xanh…

Bánh kem? Không có mẫu nào làm cho cả hai cảm thấy đủ hoành tráng, đủ thanh lịch. Các mẫu đưa tới đều bị bác bỏ.

Rượu? không đạt…bỏ…tìm lại.

Thức ăn?…cũng quá tầm thường…tìm lại.

Nơi tổ chức…chưa xác định được dù chỉ còn non nửa tháng… tất cả chỉ với lý do đơn giản: Ngày quan trọng như vậy nên phải từ từ cân nhắc kĩ_ nhưng ngày tổ chức thì dứt khoát không chịu dời dù một giây_.

Đến cuối cùng bà Hoàng Mai phải thét lên với hai thằng con trai: “Dừng lại ngay lập tức. Gọi Anh Kỳ với Tùng lại đây cho mẹ. Hai đứa bây cấm nhúng tay vào”.

Và cuối cùng dưới con mắt ngơ ngác của Tùng và Anh Kỳ cả hai ôm một đống những gì đã bị Vũ Phong và Minh Hàn gạt bỏ đem về tử tế xét duyệt lại.

Tùng thì thiểu não:

– Sao cái gì cũng đắt đỏ thế? Chẳng dám chọn cái nào, chọn thế nào cũng thấy hoang phí.

Anh Kỳ thì khá hơn một chút (dù gì cũng là con nhà giàu…hơn Tùng):

– Cậu cứ chọn đi, để hai người kia chọn không phải sẽ càng hoang phí hơn sao?

Tùng với Anh Kỳ không mất đến một phần tư thời gian mà Minh Hàn và Vũ Phong đã từng tốn mà chẳng chọn được cái gì để chọn lựa cho buổi lễ quan trọng của mình. Những thứ đưa tới tay Tùng và Anh Kỳ vốn đã hoàn chỉnh lắm rồi, họ chỉ cần chọn cái họ thích là OK. Nhưng có hai thứ mà Vũ Phong và Minh Hàn quyết không chịu nhượng bộ đó là nhẫn cưới và phòng tân hôn. Nhắc tới hai thứ này thì thiệt là không ai mặt dầy tới mức đi cãi vã để tranh với họ, để cả hai tự làm theo ý thích thôi.

Nhưng bên cạnh một sự kiện vô cùng vui mừng của gia đình ông Vũ Hải và bà Vũ Hoàng Mai vẫn còn một chuyện gây một chút sóng gió.



– Bao lâu nay tôi biết ông vẫn đi lại chỗ con đàn bà đó, tôi đã nhắm mắt làm ngơ. Hôm nay ông dám để người đàn bà đó bước vào nhà, ông thật không biết xấu hổ.

– Bà biết mình đang nói gì không? – Ông Vũ Hải nặng giọng.

– Biết? Tôi không cần biết ông mang ả ta đi đâu nhưng vào nhà này thì không được. – Bà tổng hạ chiến thư.

– Không được? Vì lý do gì không được? Trong nhà tôi, tôi làm gì cũng không phải hỏi ý người khác.

– Nhà ông, nhưng tôi là nữ chủ nhân ở nơi này. Tôi không để cho kẻ khác chèn ép tôi trong chính ngôi nhà của mình. Lập tức đuổi ả ra khỏi nhà, không thì đích thân tôi làm, đến chừng đó xấu mặt thì đừng trách tôi không báo trước. – Bà tổng mặt tức tới bốc khói ra lời cuối.

– Một biệt thự cho bà, và một resort ở Phan Thiết cho Ngọc Bình quản lý, đổi lại bà im lặng rời khỏi đây. – Ông Vũ Hải mặt không chút biến sắc khi nghe bà tổng hăm dọa.

– Một biệt thự? một resort? Ông nghĩ tôi theo ông bao nhiêu năm để đổi lấy bây nhiêu rồi cúi mặt ra đi?

– …

– Tôi có đi cũng không dễ dàng như thế, một là ông đuổi ả không thì tôi mượn tới luật sư để kết thúc cuộc hôn nhân này. Không thể để mấy người dễ dàng hất tôi ra đường như vậy.

– Bà cũng dư biết nhiều năm nay tôi vẫn đi lại với ai thì cũng biết tôi sẽ chọn phương thức nào. Tôi cho bà suy nghĩ lại, Ngọc Bình vẫn là con gái tôi, nó sẽ không theo bà học những trò dơ bẩn mà bà vẫn làm sau lưng tôi. Nó sẽ theo anh nó học hỏi thương trường cho ra hồn. Bà một biệt thự, còn resort cho nó tự kinh doanh, nếu nó kinh doanh tốt sẽ nuôi bà đàng hoàng, còn bà giúp nó quản lý không tốt có phá sản thì cũng tự chịu… Còn vẫn chọn gọi luật sư, điện thoại đó bà có thể ngay lập tức gọi…đừng làm mất nhiều thời gian của tôi.

– Ông…ông…ông dám đối xử với tôi như vậy?

– Sao không thể? Bà muốn làm “bà tổng” tôi cho bà làm bà tổng bao nhiêu năm nay rồi, đổi lại bà chăm lo nhà cửa cho tôi. Nhưng bà một chút cũng không làm cho tốt. Nếu làm tốt hôm nay bà ra đi sẽ huy hoàng hơn. Biệt thự là trả công bà sinh cho tôi một ái nữ. Nếu còn làm tới nhà cũng sẽ không có.

– Hừ! nếu đã vậy ông cứ chờ đi. Luật sư không chỉ đòi cho tôi một biệt thự.

– Vậy thì bà cứ làm gì tùy thích.

Bà tổng bỏ đi trong cơn tức tối đến muốn ngừng thở, ngay sau đó một người khác lại vào. Ông tổng từ bộ mặt lạnh tanh ngay lập tức ý xuân tràn đầy.

– Em! Về rồi hả.

– Cô ta bỏ đi có vẻ không ổn. – Bà Hoàng Mai nhìn ra cửa nơi bà tổng vừa mới hùng hổ đi ra.

– Đừng để ý, vài ngày nữa là yên ổn cả mà.

– Anh làm sao lừa được cô ta nghĩ đã ký hôn thú với anh vậy?

– Chuyện nhỏ mà, anh có bao giờ nghĩ sẽ ký hôn thú với ai khác ngoài em đâu. Mà đừng để ý mấy chuyện đó, anh giải quyết ổn thỏa hết mà. Không thành vấn đề. – Ông tổng nhăn nhăn cái mũi cười hì hì chờ sự đồng tình của vợ.

– Được, coi như ông làm được một chuyện đáng để tôi bỏ qua. – Bà Hoàng Mai cười tình trả lời.

Còn chuyện gì khiến bà nhanh chóng bỏ qua chuyện cũ còn tặng một nụ cười tình tứ quyến rũ như thế thì… ờ thì chắc là cái chuyện ông tổng chỉ lỡ ăn “chả” một lần còn lại toàn “ăn chay” cả thôi.

Và dĩ nhiên chuyện gì tới cũng đã tới, bà tổng (tạm) tái xanh tái mét khi nghe ông luật sư trình bày việc bà không thể đệ đơn ly hôn và đòi chia tài sản được vì ông tổng và bà không có đăng ký kết hôn, vả lại trong thời gian qua ông tổng cũng có hiệu lực hôn nhân với bà Vũ Hoàng Mai, tức bà Hoàng Mai mới là vợ chính thức, bà chỉ có thể kiện ông ấy tội vi phạm luật hôn nhân gia đình, nhưng nếu bà tố cáo thì bà cũng là người vi phạm, đồng tội. Mà khuyên bà có tố cáo cũng không làm gì được ông ấy, chỉ tổ thêm tiền mất tật mang.

Bà tổng chỉ còn nước tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Bà nhớ ngày đó bà đã ký vào tờ hôn thú không thể nhầm lẫn được nhưng…ông luật sư nói: “Có thể bà có ký nhưng còn việc có đi đăng ký đúng pháp luật hay hay không là chuyện khác.” Nhiều năm về trước pháp luật còn dễ dãi nên thông qua người trợ lý của ông tổng đã lo lắng hết mấy chuyện đó, không ngờ tưởng là chuyện không cần động móng tay giờ lại thành chuyện lớn như thế. Bà cứ tưởng ký vào giấy hôn thú rồi thì mọi thứ được đảm bảo…lão già đó vẫn cao hơn bà một nước. Cuối cùng bà tổng phải nhập viện vì bị tăng xông máu.

Tuy chuyện ngoạn mục của ba người lớn làm cho Kim Thành thán phục ông tổng mãi không thôi nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới Minh Hàn và Vũ Phong. Cả hai vốn cho rằng chuyện nếu không tới nước đó mới không phải là cha của họ.

Tùng ôm kết quả những gì cậu chọn đưa đến cho bà Hoàng Mai, thực ra cậu ít nhiều cũng ngại ông tổng, dù gì đối với cậu ông tổng vẫn là một người khó mà thân thiện cho được.

Bà Hoàng Mai thì xem xét những gì cậu chọn rồi cứ chốc chốc ngước lên nhìn cậu làm Tùng cũng thấy lo lo. Dù Anh Kỳ đã nói mấy ngày này tốn kém một chút cũng đáng nhưng với Tùng thật đã tốn quá xá nhiều rồi, một số tiền khổng lồ chứ không ít.

– Vũ Phong nói gì khi con chọn mấy thứ này?– Bà Hòang Mai vừa xem vừa hỏi.

– Hay để con xem lại một lần nữa. – Tùng thấp thỏm đề nghị được làm lại, cậu nghĩ mình vẫn còn hoang phí quá.

– Để Anh Kỳ thêm chút ý kiến cho con đi, không phải ta chê nhưng con có vẻ tiết kiệm quá. – Bà Hoàng Mai đưa trả “bản kế hoạch cưới hỏi” lại cho Tùng.

– Cái này…cái này …con với anh Anh Kỳ cùng quyết định. – Tùng thấy ngại khi bà Hoàng Mai có vẻ chê cậu “keo” nhưng không phải tiền của cậu, xài hoang thế coi làm sao được.

– Cho cả hai? Không phải một người. – Bà Hoàng Mai lập tức rút bản kế hoạch lại xem một lần nữa.

Tùng chăm chú xem xét nét mặt bà khi đọc lại những gì chi tiết trong đó, mặt bà cau có còn hơn lúc nãy. Sau một hồi bà phán.

– Thôi, chuyện này để bác lo, mấy đứa lo bản thân mời khách nào tới dự tiệc là được và lo đi thử quần áo đi. Mấy chuyện này để cho mấy đứa lo thiệt không chịu được. Đứa thì làm quá đáng đứa thì…

Tùng chắc chắn mẹ Vũ Phong không hài lòng với những gì cậu và Anh Kỳ quyết định, nhưng bà phê bình là “tiết kiệm” quá thì vẫn tốt hơn là trách cậu hoang phí. Bà Hoàng Mai cuối cùng bực mình chịu không nổi đành tự gánh vác việc tổ chức tiệc làm Tùng và Anh Kỳ nhẹ nhõm biết chừng nào. Tránh được biết bao nhiêu vấn đề tế nhị khó nói như chuyện tiền nong chẳng hạn. Anh Kỳ mặc dù luôn lải nhải bên tai Tùng rằng cậu cứ hoang phí chút đi không tróc miếng da nào của Vũ Phong đâu nhưng Tùng đúng là làm không được, mà vốn hai người cùng tổ cức cùng một ngày nên Tùng chọn sao Anh Kỳ cũng chọn y vậy…

Buông cái gánh nặng đó xuống Tùng cả Anh kỳ có vẻ hồ hởi với ngày “lành” của mình hơn. Đầu tiên dĩ nhiên là mời khách, cái chính là khách nào có thể đến với tâm trạng chúc mừng..với Tùng dĩ nhiên là thằng Xuân người đầu tiên biết chuyện cậu yêu Vũ Phong và cũng là người chia sẻ tâm sự giúp cậu vượt qua những ngày buồn nhất của mình…kế tới tuy hơi quái dị một chút nhưng đó là cái đám ở võ đài. Chẳng hiểu từ lúc nào mà Tùng trở nên quen thân với họ. Bọn họ làm khách mời của Vũ Phong? “làm gì có cửa”, đó là do anh Lý nói với Tùng. Nhưng họ biết mối quan hệ của Tùng và Vũ Phong và cũng chẳng lấy làm lạ và cũng hay chọc ghẹo nịnh hót vun vào…cuối cùng cả đám lại trở thành khách mời của Tùng. Ngoài ra chỉ còn có gia đình cậu, cả nhà sáu người tính luôn cậu là bẩy. Anh Kỳ thì khiêm tốn hơn nhiều, chỉ có gia đình cậu ba người chứng kiến ngày vui của cậu, bạn của cậu chắc chỉ có mỗi Xuân và Tùng cùng Sơn là biết chuyện tình cảm tréo ngoe này và ủng hộ nhưng dĩ nhiên họ phải có mặt ở bữa tiệc không cần mời.

Tiếp theo là thử lễ phục. Cái ngày thử lễ phục thiệt cũng chưa yên ổn, nhưng chỉ có một chút, một chút vấn đề nhỏ thôi. Họ được hẹn chín giờ sáng ngày hôm sau sẽ thử đồ lần cuối, chiều hôm trước Minh Hàn dặn dò Anh Kỳ chờ anh đến đón đi nhưng mới bẩy giờ, chưa kịp ra khỏi nhà rắc rối đã tới cửa nhà kiếm anh.

– Minh Hàn!

Vừa mở cửa Minh Hàn đã bị ai đó nhào vào ôm chầm lấy không buông kèm theo một giọng nũng nịu, ngọt ngào có chút nghẹn ngào.

– Cậu tới đây làm gì? mấy chuyện làm ăn tôi đã nói không thể chấp nhận được. Tốt nhất là không nên nói tới nói lui, và cũng nên buông tôi ra.

– Anh nghe em nói một lời đi, em biết lỗi rồi. Sau bao nhiêu chuyện em nhận ra mình không thể thiếu anh được. Anh có thể cho em một cơ hội được không. Em không cần tiền bạc không cần nhà cửa không cần gì hết, em chỉ cần anh thôi…Minh Hàn anh rất yêu em mà, anh không yêu cậu ta đâu.

– Toàn Hiếu, cậu lại nói nhảm chuyện gì vậy. Yêu cậu đúng là có…rất yêu…

– Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi… – Toàn Hiếu mừng rỡ cười trong nước mắt.

– …Nhưng là trước kia thôi. – Minh Hàn nói nốt những gì anh đang nói.

– Anh nói dối, nếu không yêu em tại sao mỗi lần em hẹn anh đều đến?

– Vậy mà cậu không hiểu sao. Cậu hẹn tôi đều đến nhưng tôi vẫn cưới người khác, và tôi đã không chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của cậu…hiểu chứ?

– …

– Dù cậu có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ vui vẻ nghênh tiếp…hiểu không? – Minh Hàn nói như giải thích từng chút từng vấn đề cho người trước mặt nghe.

– …Ý anh muốn nói dù có ở trước mặt em bao nhiêu lần nhưng anh sẽ vẫn không lay chuyển…? – Toàn Hiếu lập tức chau mày trả lời.

– Hiểu sắp hết vấn đề rồi đó.

– …Anh…

– Dù cậu có làm gì, nói gì thì người tôi sắp kết bạn trăn năm vẫn không phải cậu. Cậu thấy không? gặp cậu bao nhiêu lần tôi cũng không mảy may nghĩ tới chuyện sẽ bớt yêu em ấy chút nào, dù cho cậu có tới bịa bao nhiêu chuyện với Anh Kỳ thì mọi việc cũng không có gì thay đổi.

– Anh biết? – Toàn Hiếu mím môi mím lợi nén giận.

– Biết, có gì mà không biết. Chỉ là trước đây tôi quá tin cậu nên để cậu qua mặt…nhưng bây giờ thì khác.

– …Thực ra anh muốn nói cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui