Theo dữ liệu lịch sử do lão Kỳ nắm giữ, cổ phiếu này sẽ giảm nhẹ trong 6 ngày liên tiếp, và mức giảm sẽ lên tới 35%, sau đó sẽ củng cố trong 3 ngày ở mức thấp và tăng theo hình sóng.
Mức tăng và giảm trong ngày về cơ bản sẽ là từ 2% đến 5%.
Vào giữa tháng 6, cổ phiếu sẽ tăng nhanh chóng mặt và sẽ tăng 187% dựa trên giá vốn của Kỳ Chấn Đông.
Chậm lại một chút, lạnh cái đầu lại, loại bỏ được những người ăn theo rồi tính tiếp.
Số tiền dự trữ còn lại của tiểu Kỳ hoàn toàn có đủ thời gian để bổ sung vị thế kịp thời, để một lần nữa sử dụng tay trong nhà cái mà thu hoạch những miếng bánh ngon.
Lão Kỳ nhận ra kinh nghiệm của mình có vấn đề, năm đó gã nào có tiền vốn mà đi ăn theo đầu cơ cổ phiếu, những chuyện xảy ra ở công ty chứng khoán cũng chỉ là câu chuyện mà thôi, chứ gã chưa từng đích thân trải nghiệm, không quen thuộc với phương pháp đầu cơ năm đó, khó tránh khỏi sai sót.
Gã chỉ bắt đầu tham gia thị trường chứng khoán vào năm 2005.
Khi đó, giao dịch chứng khoán đã bắt đầu giao dịch theo thời gian thực trong phần mềm giao dịch chứng khoán trên máy tính cá nhân, có tính bảo mật và thao túng cao.
Một người, một máy tính xách tay, một ấm trà, ngồi lặng lẽ giữa những khóm hoa trong vườn sau nhà có thể dễ dàng và vui vẻ đầu cơ chứng khoán.
Trong phần mềm giao dịch chứng khoán, bạn có thể xem mọi thông tin công khai của thị trường chứng khoán bất cứ lúc nào, chỉ cần nhìn màn hình thôi cũng hoàn toàn có thể ung dung lần lượt tiến hành đầu cơ mở vị thế, bù trừ vị thế, dọn kho với hàng triệu, chục triệu tiền vốn.
Thật đáng tiếc khi lão Kỳ chỉ có thể gặp những chuyện tốt như vậy ở trong mơ, gã đầu cơ chứng khoán thì dễ dàng, nhưng tất cả những gì nhận được lại chỉ toàn lỗ nặng.
Tiểu Kỳ đến từ thời không năm 1996, bắt buộc phải báo tin qua cửa sổ của công ty chứng khoán hoặc qua điện thoại, không tiện đầu cơ, tính bảo mật lại kém, vào giai đoạn cao điểm còn thường không gọi được điện thoại, chẳng thể nào kịp thời tiến hành các giao dịch lý tưởng.
Được ngón tay vàng chỉ điểm, tiền đối với Kỳ Chấn Đông chẳng còn là vấn đề nữa, tuy rằng anh cần thứ này, nhưng cuộc sông bây giờ của anh lại ít khi cần dùng đến nó, chỉ cần có cái máy rút tiền như thị trường chứng khoán này là đủ.
Nhiệm vụ trong mấy năm gần đây của Kỳ Chấn Đông là giúp đạo trưởng Minh Thành hoàn thành tâm nguyện, vì để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở nào, anh bắt buộc phải vào tổ chỉ huy nhóm hạng mục xây dựng lại khu thắng cảnh công nghiệp Tháp Sơn vào đúng năm 1999, đích thân tham gia công việc duy tu tháp cổ giống như lão Kỳ đã từng trải qua.
Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội khởi động đường dây mạng chiếu sáng hiện đại đặt bên trong chân tháp, một mình bí mật tháo xuống chiếc nhẫn mà đạo trưởng Minh Thành đang náu thân, lắp vào vị trí trung tâm chân tháp.
Việc này không thể để người khác thay thế làm hộ được, chỉ có thể tự mình âm thầm làm.
Nói cách khác, khoảng thời gian này anh bắt buộc phải ở im trong công ty.
Nếu rời khỏi tập đoàn Nam Yên, rời khỏi công việc cũng như môi trường làm việc hiện tại, cho dù Kỳ Chấn Đông có thể phát triển rất tốt, dựa vào nguồn lực tài chính của tập đoàn Nam Yên và địa vị xã hội hùng mạnh tại địa phương, anh cũng sẽ không có cơ hội tìm được lý do để đặt bất kỳ đồ vật nào vào bên trong chân tháp mà không bị người khác phát hiện.
Không thể thực hiện được lời hứa của lão Kỳ với đạo trưởng Minh Thành thì tất cả những gì anh có được bây giờ có thể đều chỉ là công toi, là một giấc mộng.
Hậu quả như vậy cả Kỳ Chấn Đông và lão Kỳ đều không cược nổi, cũng chẳng dám đánh cược!
Đạo sĩ Minh Thành có thể quay trở lại năm 1996 từ năm 2016 và chọn anh trong số hàng nghìn hàng vạn người có thể đi ngang qua ngôi chùa cổ mà ông ta đang nương thân, xem ra không phải ngẫu nhiên mà Kỳ Chấn Đông từng vào đến tháp cổ này.
Qua đó có thể thấy, vị đạo sĩ đang ẩn náu nơi chiếc nhẫn thần này quả là có chút đạo hành thực sự, cần phải cư xử nghiêm túc.
Sau khi liên lạc lại với lão Kỳ qua giấy tờ một đợt nữa, Kỳ Chấn Đông nén trái tim bồn chồn của mình lại và bắt đầu chuyên tâm vào làm việc bình thường.
"Hệ thống quản lý điều chỉnh mua bán thuốc lá tồn kho" do anh nghiên cứu và phát triển sẽ bắt đầu tiến hành các phép đo dữ liệu thực vào tháng 5, anh bắt buộc phải chú trọng.
Sau khi hoàn thành đợt đầu cơ cuối cùng, Kỳ Chấn Đông nghĩ về chuỗi số tiền lớn còn lại trong tài khoản của mình.
Trong lòng của anh - một người chưa từng giàu có đến vậy, dần nổi sóng , sự oán thán đối với ký túc xá do công ty tập đoàn cung cấp lại dâng lên từ đáy lòng một lần nữa.
Một khi giữa nam và nữ thanh niên có sự khởi đầu tốt đẹp, có ý định qua lại và phát triển chiều sâu với nhau thì họ sẽ được thay nhau hành động, khoảng thời gian này, anh tiếp xúc khá thường xuyên với Tô Mẫn.
Tô Mẫn thường bất thình lình đến ký túc xá của anh, đôi mắt cô ấy cứ hay bay đến dưới gầm giường một cách kỳ lạ, như thể chỗ đó vẫn còn có cái quần nào vậy.
Kỳ Chấn Đông cũng thấy buồn bực, cứ như là trên người có vết bẩn nào chẳng rửa sạch được, cảm giác như bị người ta nắm đằng chuôi vậy.
Có phải thật sự nên ra ngoài và thuê nhà không? Kỳ Chấn Đông có chút tiền nhỏ bắt đầu bồn chồn rục rịch, không còn hài lòng với môi trường sống hiện tại nữa.
Thị trường nhà ở thương mại ở thành phố Điền Trung đã hình thành từ rất sớm, từ năm 1988 đã mở rộng một khu nhà ở thương mại nhỏ, tuy nhiên vẫn chưa hình thành quy mô, trước mắt việc xây dựng bất động sản vẫn chủ yếu là nhà phúc lợi do các đơn vị tự xây dựng.
Kỳ Chấn Đông cũng không hiểu biết về thị trường bất động sản ở Điền Trung lắm nên anh bất giác nghĩ đến Tô Mẫn.
Kỳ Chấn Đông không cần nghĩ nhiều, nhấc máy lên gọi đi: “Xin hỏi có Tô Mẫn ở đó không?”
“Anh Đông à, chị Mẫn ra ngoài có việc rồi, không ở trong văn phòng.
Anh có chuyện gì cần chuyển lời thì cứ nói đi”, âm thanh bùi tai mềm mại của Từ Mạn Lệ truyền qua điện thoại.
“À là Lệ hả, cũng không có gì đâu”, từ sau khi ăn cơm cùng Từ Mạn Lệ bữa trước thì Kỳ Chấn Đông cũng chưa từng gặp lại cô ấy, chỉ là thường nghe thấy giọng cô ấy khi gọi điện cho Tô Mẫn, cho nên có thể phân biệt được đầu dây bên kia là ai.
“Anh Đông có phải không tiện chuyển lời với một người ngoài như tôi không? Thế thì thôi vậy, đợi chị Mẫn về rồi tôi bảo chị ấy liên lạc lại với anh sau”, giọng nói qua điện thoại có chút hờn tủi.
Kỳ Chấn Đông không muốn bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không không, nào có gì không tiện đâu.
Là thế này, tôi định đi thuê nhà ở bên ngoài, nhưng lại không hiểu thị trường thuê nhà ở trong thành phố, cũng không tìm được mối cho thuê nhà nào.
Tô Mẫn là người ở thành phố này nên tôi mới muốn hỏi cô ấy xem có hiểu gì về chuyện này không?”
“Tôi cũng là người ở đây đấy, anh Đông không biết à?”
“Biết chứ, biết chứ, ha ha, thế thì hỏi cô cũng vậy thôi nhỉ, Lệ có biết thuê nhà ở đâu không? Tốt nhất là nơi gần công ty mình một chút”.
“Anh Đông đã có tiền đi thuê nhà ở ngoài rồi, chắc không phải muốn thuê bừa một căn chứ?”
“Ha ha, cô cũng chẳng phải không biết cái ký túc xá đó của chúng tôi không ở nổi nữa, tìm một căn nhà tốt một chút, ở thoải mái là được”.
“Ha ha...!Cũng đúng, chị Mẫn còn chẳng muốn đến cái ký túc xá đó của các anh nữa, được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho chị Mẫn, cũng sẽ hỏi thăm giúp anh”.
Kỳ Chấn Đông cúp điện thoại, vui vẻ bắt đầu công việc.
Trước khi tan làm, Tô Mẫn gọi điện thoại đến.
“Đông hả, nghe Từ Mạn Lệ nói cậu định thuê nhà ở ngoài à?”
“Mẫn hả, cậu về rồi đấy à, hôm nay tôi gọi điện cho cậu để hỏi chuyện này đấy, cậu là người ở đây, chắc rõ chuyện nhà đất ở đây hơn tôi”.
“Chuyện này ấy mà, Mạn Lệ đã hỏi thăm giúp cậu rồi, gần đơn vị của mẹ cô ấy có một khu nhà thương mại, vừa hay có người muốn cho thuê nhà”.
“Thế tốt quá, ở đâu vậy?”
“Khu chung cư Xuân Hy ở bên cạnh tòa soạn, môi trường cũng khá tốt, hay là tan làm cậu qua đây rồi chúng ta cùng đi xem có được không?”
“Được chứ, chỗ đó tôi biết, môi trường không tệ, đợi chút nữa tôi qua đó đón cậu nhé?”
“Mạn Lệ cũng ở đây, mà cách chỗ đó không xa lắm, đợi tan làm chúng tôi đi bộ sang, cậu cứ đi xe thẳng ra đó gặp chúng tôi là được”.
“Ha ha, cũng được, đợi xem xong nhà thì chúng ta cùng đi ăn một bữa, còn phải cảm ơn Lệ đã giúp đỡ, chút nữa gặp lại nha Mẫn, bai bai!”
-------------------.