Chiếc Ô

Biên tập: B3

Trong trí nhớ thời thơ bé của Mạc Hàm, có một quả phụ họ Phong sống cùng thôn với cô, ngày nào trên đường đi học Mạc Hàm cũng thấy bà ấy ngồi ở giữa đường, kêu trời trách đất, gặp ai đi qua là xông đến vừa đánh vừa chửi.

Mọi người trong làng nói là chồng bà ấy đã chết nên tinh thần bà ấy trở nên không bình thường, mỗi lần nhắc đến bà ấy thì mọi người đều vừa thương hại lại vừa ghét bỏ. Dần dà cái nhìn của Mạc Hàm cũng thay đổi giống với đa số mọi người, mỗi lần nhìn thấy bà quả phụ họ Phong đó thì đều đi đường vòng thật xa.

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ có một ngày mình cũng sẽ trở thành cái dáng vẻ điên điên khùng khùng như vậy.

Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại thì nhanh chóng chạy đến hiện trường, khống chế được Mạc Hàm đang trong cơn suy sụp.

Hai cảnh sát đè hai bả vai cô lại, cưỡng chế dẫn cô đi. Mạc Hàm không ngừng giãy giụa, vừa chửi bậy vừa rơi lệ, giống như một con dã thú đang nổi điên, hung ác dữ tợn.

“Các người đều là lũ đầu heo! Tại sao lại bắt tôi? Tôi đã làm sai cái gì?! Muốn bắt thì phải bắt con tiện nhân Lâm Đoá Nhi kia mới đúng!”

“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra!”

“Nhất định là các người đã nhận tiền của cô ta! Tôi phải kiện các người! Tôi phải vạch trần lũ người bất lương ngu đần như các người!”

Cô chửi ầm lên suốt cả quãng đường bị áp giải ra xe cảnh sát, người đi đường đều quay lại nhìn cô như đang nhìn một con quái vật, dù đi qua cả chục mét thì vẫn cố ngoái đầu lại nhìn.

Mạc Hàm không buồn để ý đến ánh mắt của người khác.

Khi con người ta bị dồn đến bước đường cùng thì mới có thể hiểu được cái cảm giác ấy, người khác cười ta quá cuồng si, ta lại cười người khác nhìn không thấu.

Mấy cảnh sát đều đã quen nhìn cái tình cảnh trước mắt này, vẫn công chính nghiêm minh như cũ, không hề bị lay động.

Hai tay Mạc Hàm bị còng lại bằng chiếc còng tay lạnh ngắt, hai cảnh sát ngồi hai bên kẹp chặt cô ở giữa, dù có mọc cánh cũng không thể thoát nổi.

Sau khi phản kháng mệt mỏi, cô dần dần an tĩnh lại, nước mắt mặn chát chảy dọc theo khoé mắt, thấm ướt cả khuôn mặt.

“Các người phạt tiền tôi đi, phạt bao nhiêu cũng được, chỉ van xin các người đừng bắt giam tôi, em trai tôi vẫn còn đang chờ tôi ở bệnh viện, em ấy bị bệnh, không thể không có tôi…”

Cô túm chặt lấy cánh tay của một người cảnh sát, càng khóc càng to: “Van xin anh thả tôi ra, tôi xin thề là sẽ không gây chuyện nữa, làm ơn hãy cho tôi thêm một cơ hội.”

Nếu như bình thường, gặp phải nghi phạm chống đối như vậy thì cảnh sát đã sớm dùng vũ lực rồi. Nhưng đối phương bây giờ lại là một cô gái trẻ đẹp, tay chân gầy nhom nhìn qua có vẻ như trói gà không chặt, lại còn vừa khóc vừa gào thê thảm như vậy, cuối cùng chẳng ai có thể xuống tay.

Một người cảnh sát hù doạ cô: “Muốn nói gì thì về đồn nói sau, cô còn khóc lóc ầm ĩ nữa thì sẽ nhốt cô mười lăm ngày!”

Phương pháp uy hiếp này quả thực rất hữu hiệu, mặc dù Mạc Hàm vẫn không kìm được tiếng nức nở, nhưng âm lượng cũng đã giảm đi rất nhiều.

Mười phút sau xe cảnh sát dừng ở trước cửa đồn công an, lúc xuống xe Mạc Hàm hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Có thứ gì đó rơi ra khỏi túi của cô, nằm trên mặt đất.

Cô định thần lại, nhìn kỹ thì hoá ra là chiếc bùa hộ mạng mà Chu Viễn An đã xin cho cô, nó rơi đúng vào miệng cống nước, gần như sắp sửa rơi xuống đến nơi.

Cô vội vàng cúi người xuống nhặt, nhưng chiếc bùa lại đi trước cô một bước, hoàn toàn rơi xuống lỗ cống, thoắt cái đã biến mất tăm.

Tay Mạc Hàm treo giữa không trung, từ ánh mắt cho đến vẻ mặt đều như chìm vào đống tro tàn.

Chỉ trong một buổi tối thôi mà bao nhiêu đả kích cùng ùn ùn kéo đến, cô gần như chết lặng, tê liệt đứng tại chỗ nhìn vào miệng cống đen xì, mãi vẫn không có phản ứng.

Cuối cùng cảnh sát phải dùng sức đẩy cô một cái, mắng: “Ngẩn người cái gì, đi mau!”

***

Đây là lần thứ sáu trong tháng này Chu Viễn An xin nghỉ nhưng bị tổ trưởng đuổi về.

Công việc này của bọn họ thường xuyên phải thay đổi, hầu như không hề có ngày nghỉ, thậm chí cả hai ngày cuối tuần cũng vẫn bị bóc lột.

Chu Viễn An vừa vào tổ thì phải tiếp nhận một hạng mục lớn, ngày nào cũng phải tăng ca để vẽ bản thiết kế, buổi tối thì phải đi tiếp rượu khách hàng, việc ăn ngủ mỗi ngày đều phải tranh thủ từng tí một.

“Khách hàng là thượng đế” – những lời này cũng chưa hẳn là đúng, phải nói khách hàng là những người mà thượng đế phái tới để hành hạ mấy người kiến trúc sư bọn họ mới chính xác.

Những bản vẽ của Chu Viễn An hầu như vẫn mang đậm phong cách trưng bày, rất khó để có thể tìm được tiếng nói chung với khách hàng. Có khách hàng khó tính, toàn bộ ý tưởng đều dựa vào tâm tình, yêu cầu mỗi ngày đổi một người, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng tất cả những gì bỏ ra thì đều được hồi báo xứng đáng, trong viện khoa học kỹ thuật, chỉ cần là một kiến trúc sư tài năng thì tiền lương mỗi năm ít nhất cũng phải từ ba trăm nghìn trở lên. Trong hoàn cảnh công việc áp lực cường độ cao như vậy, bất kể người mới hay người cũ thì cũng đều không dám lơ là chút nào.

Tổ của Chu Viễn An đều là những người tuổi còn trẻ, lai lịch còn thấp, có người vừa mới tốt nghiệp nhưng do thường xuyên phải thức khuya nên tóc rụng rất nhiều, rất là lo lắng.

Mỗi tổ đều được phân công công việc rõ ràng, Chu Viễn An vừa đến đã bị giao cho trọng trách nặng nề. Vì ngoại hình của anh nổi bật, nên anh luôn phải chịu trách nhiệm diễn thuyết hàng tuần, cũng là phần quan trọng nhất.

Tháng này công việc bận rộn, từ lúc Chu Viễn An vào tổ đến nay chưa từng thấy ai xin nghỉ. Sau khi Mạc Hàm xảy ra chuyện, anh chạy đi xin nghỉ mấy lần thì bị tổ trưởng phê bình gay gắt.

Dù sao đây cũng là công việc liên quan đến cả tập thể, là trách nhiệm cá nhân và cũng là danh dự của tổ, chỉ cần thiếu một thành viên thì guồng máy sẽ không thể vận hành. Chu Viễn An không muốn kéo chân những người khác, cuối cùng đành phải gạt bỏ mọi tạp niệm, toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác.

Không hiểu sao mấy lần xin nghỉ lại bị truyền đến tai ba Chu, ông liền gọi điện thoại đến hung hăng giáo huấn Chu Viễn An.

Sau khi ba Chu nói cho một trận thì lại đến phiên mẹ Cảnh nghe điện thoại, bà tận tình khuyên bảo: “Con trai à, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Con có biết phải khó khăn thế nào mới lấy được cơ hội thực tiễn như thế này không? Cả ngành kiến trúc chỉ có mình con đủ tư cách. Bao nhiêu sinh viên ưu tú cố ý đến tặng quà giáo sư Lâm nhưng ông ấy cũng mặc kệ, chỉ muốn bồi đắp mình con, thế thôi đã thấy là ông ấy coi trọng con đến mức nào, con đừng nên làm ba mẹ và giáo sư thất vọng.”

Chu Viễn An uể oải đáp lại một tiếng: “Mẹ, con biết rồi.”

Mẹ Cảnh nói tiếp: “Thế nên đừng xin nghỉ nữa, xin nhiều quá sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa lại khiến mọi người hoài nghi về năng lực của con.”

“Vâng.”

“Mẹ và ba con cũng nhiều tuổi rồi, sau này cố gắng nghe lời, đừng để ba mẹ phải bận tâm vì con nữa.”

“Dạ…”

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại mệt mỏi, Chu Viễn An lại theo thói quen gọi cho Mạc Hàm, không ngoài ý muốn vẫn chỉ nghe được thông báo tắt máy lạnh như băng.

Anh khẽ thở dài, cất điện thoại đi, quay trở về phòng làm việc tiếp tục xử lý những công việc còn dang dở.

Ở thành phố này mùa hè khô ráo lạ thường, nửa đêm lúc Chu Viễn An tỉnh dậy uống nước thì bất ngờ thấy cửa sổ nhà trọ mở toang.

Anh đi đến bên cửa, gió lớn thổi vù vù, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình anh đang mặc cũng bị thổi phồng lên. Ngay sau đó anh nhìn thấy tổ trưởng đang đứng ở bên ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn ánh trăng soi bóng trên mặt sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trong bóng tối có một đốm lửa đỏ như ẩn như hiện, tầm mắt Chu Viễn An nhanh chóng lướt qua mép của tổ trưởng, nhận ra đó là nhãn hiệu mà Mạc Hàm hay hút.

Anh đi đến sau lưng tổ trưởng gọi một tiếng: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Tổ trưởng quay đầu lại liếc anh, không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Quá áp lực, mất ngủ.”

Sau khi hút xong điếu thuốc, anh ta ném tàn thuốc vào gạt tàn, mở miệng mắng: “Làm nghề này đúng là quá mệt mỏi, mẹ nó, tổn thọ mười năm là ít.”

Chu Viễn An không hùa theo, tổ trưởng liền đốt thêm điếu thuốc thứ hai, hỏi anh: “Có muốn hút không?”

Chu Viễn An lắc đầu, từ chối: “Tôi không hút thuốc lá.”

“Ha.” Tổ trường coi thường: “Trong tổ cũng có mấy người lúc mới vào đều nói không hút thuốc, bây giờ cả đám tên nào cũng phải đốt ít nhất hai bao một ngày.”

“…”

Tổ trưởng vỗ vỗ bả vai anh: “Tôi thấy dạo gần đây cậu luôn u sầu không vui, giống y như Lâm muội muội (*) vậy. Thứ này rất có tác dụng trong việc giảm bớt áp lực, có muốn thử một lần không?”

(*) Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc – 林黛玉: nhân vật trong phim Hồng Lâu Mộng. Là một nhân vật lúc nào cũng u sầu.

Chu Viễn An nhếch môi, cúi đầu như suy ngẫm gì đó, mấy giây sau giơ tay nhận lấy điếu thuốc.

Lần đầu tiên thường rất khó khăn trong việc điều hoà hơi thở, thế nhưng anh không hề bị sặc, hút vào thở ra rất có quy luật, mùi vị không tốt lắm nhưng cũng không coi là tệ.

Chu Viễn An đứng trong gió, vạt áo sơ mi trắng bay bay.

Khi đàn ông hút thuốc thường mang theo cảm giác trầm ổn, tang thương giữa những thăng trầm của cuộc đời, nhìn qua thì có vẻ như không hề có chút liên hệ nào với Chu Viễn An. Giờ phút này, khi điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh của anh thì lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, giống như một thứ đồ trang sức vô hình.

Làn khói trong miệng anh dường như vô sắc vô vị, lan toả khắp nơi.

Như là làn khói xanh bốc lên từ ngôi đền sâu trong núi, cũng như là màn sương sớm vương vất trên bờ vai của con người cô độc lẻ loi cách xa hàng nghìn dặm.

Mọi người thường nói chuyện cũ như mây khói, nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Trong bóng đêm mờ mịt, điếu thuốc kia dần dần cháy hết, chỉ khiến đêm dài đằng đẵng càng thêm cô đơn.

Sau khi anh hút xong, tổ trưởng nghiêng đầu hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Chu Viễn An nhàn nhạt nói: “Tạm được.”

Tổ trưởng cười cười.

Một lát sau, tổ trưởng nói: “Tôi thấy dạo gần đây khi vẽ bản thiết kế cậu luôn để xảy ra những lỗi nhỏ nhặt, không giống với tác phong bình thường của cậu… Không phải tại vì tôi không cho cậu nghỉ đó chứ?”

Chu Viễn An mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Tổ trưởng hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”

Chu Viễn An không trả lời.

“Nhớ bạn gái sao?” Tổ trưởng không hổ danh là người từng trải, đoán một phát trúng ngay.

Chu Viễn An ngậm miệng, coi như là ngầm thừa nhận.

Tổ trưởng im lặng quan sát một hồi, cảm thấy mình đoán không sai.

Anh ta bèn an ủi: “Cũng chỉ hai tháng thôi mà, cố nhịn một chút, rồi sẽ qua thôi. Nếu như không thể nhịn được thì có thể gọi điện thoại.”

Chu Viễn An cất giọng đều đều: “Gần đây cô ấy tương đối khó khăn, tôi muốn trở về giúp đỡ. Điện thoại thì không gọi được, không biết có phải là hờn dỗi hay không.”

Rất nhiều thời điểm, một lời thăm hỏi từ xa không thể nào thay thế một cái ôm, chỉ có sự tiếp xúc gần gũi mới có thể xoá bỏ đi khoảng cách.

Đối với chuyện này tổ trưởng lại nghĩ đơn giản: “Không phải lo lắng nhiều, thật ra thì phụ nữ kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”

Anh ta bắt đầu trải lòng, nhớ lại hoàn cảnh của mình: “Hồi học đại học tôi cũng có một người bạn gái, là mối tình đầu của tôi, khi đó vì cô ấy mà tôi đã bỏ qua rất nhiều thứ: hội sinh viên, hội nghiên cứu, cơ hội thực tập ở công ty 4A… Nhiều vô cùng đếm không xuể.”

“Cô ấy thường xuyên đem chuyện chia tay của cô ấy và bạn trai cũ ra doạ tôi, nói là hắn ta quá coi trọng sự nghiệp, đối xử với cô ấy lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng dẫn đến chia tay. Cho nên khi làm bất cứ chuyện gì tôi cũng đều đặt cô ấy lên vị trí đầu tiên, tôi rất sợ rằng người yếu ớt nhạy cảm như cô ấy sẽ nói lời chia tay với tôi. Tôi một mực yêu đương cố chấp như vậy, cuối cùng thì kết quả thế nào?”

Tổ trưởng chậm rãi nhả khói, nói tiếp: “Sau khi chúng tôi tốt nghiệp hai năm, bạn trai cũ của cô ấy đi du học mấy năm trở về nước, khi đó hắn ta đã là một người đi xe ô tô tiền lương cao, hai người bọn họ liền cứ thế mà quay lại.”

“Cậu biết cô ấy lấy lý do gì để chia tay với tôi không?” Cho đến bây giờ khi nhớ lại, tổ trưởng vẫn cảm thấy nực cười: “Nói là vì tôi quá nghe lời cô ấy, gọi đến là đến bảo đi là đi, giống như một con chó con vậy, cô ấy chỉ thích những người đàn ông có hoài bão, có chủ kiến của riêng mình.”

Tổ trưởng bất đắc dĩ giang tay ra: “Tôi còn có thể thế nào? Càng nói thì chỉ càng làm tổn thương lòng tự ái, cuối cùng đành để mặc cô ấy ra đi.”

Chu Viễn An im lặng lắng nghe, không thể hiện bất kỳ thái độ gì.

Tổ trưởng sâu xa vỗ bả vai anh: “Cho nên người anh em à, bây giờ bản lĩnh trước tiên của cậu không phải là đi dỗ ngon dỗ ngọt phụ nữ, mà hãy kiếm về cho cô ấy nhiều tiền một chút, đó mới là kế hoạch lâu dài.”

Anh ta hút hết điếu thuốc, vươn vai, rồi xoay người đi vào trong nhà: “Không phải tôi là người vô tình, nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, nếu như cậu khăng khăng muốn đi thì tôi cũng không thể cản được, tất cả đều do sự lựa chọn của cậu mà thôi.”

Chu Viễn An đứng nguyên tại chỗ, bao nhiêu nhung nhớ trong lòng trở nên nghẹn cứng, tắc lại trong cổ họng.

***

Mặc dù dao gọt hoa quả đã được mọi người kịp thời đoạt lấy, không thể đâm bị thương Lâm Đoá Nhi, nhưng Mạc Hàm vẫn đấm cô ta hai phát, vì thế liền bị ném vào trại tạm giam, nhốt tám ngày.

Lần này chẳng còn ai có thể dùng quan hệ để cứu cô ra, vì thế cô chỉ có thể dùng ý chí của mình để vượt qua từng giây từng phút.

Đồ ăn bên trong trại tạm giam vẫn luôn như vậy bất kể xuân hạ thu đông, không thể che giấu được vị chua của thực phẩm quá hạn.

Lúc đầu mới nghe qua Mạc Hàm đã muốn ói, cuối cùng vẫn cố gắng ăn, dù sao cũng chỉ tám ngày, không đến mức quá lâu.

Lâm Đoá Nhi quả thật biết hành hạ người khác, cố ý mua chuộc quản giáo trong trại, vì thế mỗi lần cô xin gọi điện thoại thì đều bị lạnh lùng cự tuyệt.

Tám ngày này, Mạc Hàm hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, không thể biết chút gì về bệnh tình của Mạc Tiểu Dương. Mỗi sáng sớm cô đều tỉnh dậy trong cơn ác mộng, ngày qua ngày đều phải cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, bất an suốt hai mươi bốn giờ.

Không còn cách nào khác, Mạc Hàm đành phải nhờ vả người bị giam chung phòng với mình, cầu xin cô ấy nhắn giùm một câu với Mạc Hạo, bảo ông đến Đồng Quan chăm sóc Mạc Tiểu Dương.

Tám ngày sau Mạc Hàm được thả ra, cô bèn mặc kệ bản thân mình, đến đôi giày cũng không buồn thay cứ thế đi thẳng đến bệnh viện.

Cả người cô vừa bẩn vừa thối, y như là bò ra từ đống rác, đến ruồi muỗi cũng không muốn đậu vào, suốt quãng đường cô phải nhận không ít ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.

Lúc đến được phòng bệnh của Mạc Tiểu Dương, ngay cả Mạc Hạo cũng không tài nào nhận ra được con gái của mình.

Mạc Hàm nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy đến da bọc xương đang nằm trên giường, trái tim đau đớn xen lẫn khiếp sợ, không dám tin rằng đây chính là Mạc Tiểu Dương, người em trai mà cô yêu nhất.

Khuya hôm trước Mạc Tiểu Dương một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê, sốt cao triền miên không thể hạ, sinh mạng phải hoàn toàn phụ thuộc vào máy thở ôxy mới có thể tiếp tục duy trì.

Vi rút trong cơ thể cậu bé lan tràn với tốc độ quá nhanh, bây giờ đã quá muộn để làm phẫu thuật, cơ thể cậu càng ngày càng sa sút, CD4 chỉ còn một con số, bất kể lúc nào cũng có thể ra đi.

Đối với Mạc Hàm thì tám ngày vừa qua giống như phải bơi qua con sông dài giữa sống và chết, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng trân quý, thế nhưng cuối cùng cô lại để lãng phí mất tám ngày, thật quá ư đau đớn.

Lần trước khi nhìn thấy Mạc Tiểu Dương, cậu bé vẫn còn có thể cười nói với cô. Vậy mà giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, cậu chẳng còn lấy một chút ý thức nào.

Mạc Hàm đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt chẳng hề muốn rời, chăm chú nhìn vào khuôn mặt lõm sâu của Mạc Tiểu Dương.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời mây mù u ám chợt có quạ đen bay qua, một cơn bão chuẩn bị kéo về.

***

Dường như Mạc Tiểu Dương chỉ cố gắng gượng để chờ đến ngày cô quay lại, buổi tối khi đang ăn cơm đột nhiên Mạc Hàm nghe được điện tâm đồ kêu to, cô hoảng hốt đánh rơi cả hộp cơm, vội vàng chạy đi gọi bác sỹ và y tá.

Nhân viên y tế đã dốc hết sức mình, đáng tiếc không thể nào xoay chuyển được tình thế, sau khi trải qua ba lần sốc điện, cuối cùng vẫn không thể cứu được Mạc Tiểu Dương.

Thật ra thì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, sớm hay muộn thì ngày này cũng sẽ đến, cứ coi như ngày hôm nay có thể cứu sống, thì cũng chỉ là cố gắng kéo dài thêm sự đau đớn khổ sở mà thôi.

Nhưng đối với những thân nhân của người bệnh mà nói, chỉ cần người bệnh có thể hô hấp thêm một giây một phút trên đời, phải đánh đổi tất cả thì cũng sẽ không hề tiếc nuối.

Vào cái thời khắc nghe thấy lời tuyên bố tử vong của bác sỹ, dường như cả thế giới của Mạc Hàm cũng chết theo.

Mạc Hàm kêu một tiếng đau đến tận xương tuỷ, nước mắt không kìm được mà tràn mi.

Cô vọt đến trước giường bệnh, gắt gao ôm chặt Mạc Tiểu Dương vào trong lòng.

Thân thể cậu bé mềm nhũn giống như bị rút hết gân cốt, gọi nhưng cậu bé không phản ứng, gọi nhưng cậu bé cũng chẳng trở về.

Trước kia không nhớ đến việc phải ôm lấy cậu bé mỗi ngày, về sau cũng ít khi được gặp, đến giờ phút này cô mới tỉnh ngộ, chỉ muốn đền bù thật sâu.

Nghe nói sau khi chết linh hồn của con người vẫn sẽ quanh quẩn đâu đây, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn quanh trần nhà, cố gắng nhìn kỹ từng ngóc ngách để tìm kiếm tung tích của Mạc Tiểu Dương.

Cô không ngừng gọi tên cậu bé, mãi đến khi giọng nói trở nên khàn đặc, nhưng cũng chẳng thể nhận được lời hồi đáp nào.

Trong phòng bệnh trống trải, mưa đá, nham thạch, sóng thần cùng lúc ập tới tấn công, cơn động đất kinh hoàng nhấn chìm cô xuống vực sâu tuyệt vọng, cả người nghẹt thở không cách nào hô hấp.

Mạc Hàm không biết mình đã khóc bao lâu, đằng sau có rất nhiều đôi tay kéo cô lại, muốn tách cô và Mạc Tiểu Dương ra.

Bọn họ nói là phải đưa Mạc Tiểu Dương đến nhà xác, phải giữ lạnh.

Không, cô không đồng ý.

Làm sao có thể để Mạc Tiểu Dương đến cái nơi cô đơn, lạnh lẽo đó? Cô tuyệt đối không cho phép.

Xung quanh vang lên rất nhiều âm thanh huyên náo, có người nói cô hãy nén bi thương, có người khuyên cô hãy để Mạc Tiểu Dương yên tâm ra đi.

Thế nhưng Mạc Hàm không thể nghe lọt tai bất cứ điều gì, cô chỉ muốn ôm Mạc Tiểu Dương nhiều hơn một lát, đem từng tấc da thịt của cậu bé khảm sâu vào trong tâm trí.

Có hai bác sỹ thân thể cường tráng tiến lên, giữ chặt hai tay Mạc Hàm, dễ dàng kéo được cô ra, lôi khỏi phòng bệnh.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, một nửa cơ thể đã ở bên ngoài, nhưng móng tay vẫn bấu chặt vào khe cửa, bởi vì dùng sức quá lớn mà không ngừng run rẩy, móng tay bung ra chảy máu đầm đìa.

Nỗi thống khổ bao trùm hết suy nghĩ, cô không để ý tới bất cứ điều gì khác, chỉ một lần lại một lần kêu khóc gọi tên Mạc Tiểu Dương, nước mắt giăng đầy khuôn mặt.

Dần dần đầu ngón tay trượt khỏi khe cửa, gần như sắp tuột ra đến nơi.

Cuối cùng ngay cả ngón út cũng hoàn toàn bị tuột ra, cô đứng không vững, ngã lăn trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, vang vọng khắp đất trời.

Mạc Tiểu Dương của cô đi lạc, không thể tìm được đường về nhà.

***

Hậu sự của Mạc Tiểu Dương do Mạc Hạo lo liệu, Mạc Hàm không thể đành lòng khi nhìn thân thể Mạc Tiểu Dương bị bọc trong lớp vải trắng, nhìn chiếc xe đẩy cậu bé đi càng ngày càng xa, đi đến một nơi mà cô không thể tới.

Mạc Hàm ngồi ngây ngốc trong đại sảnh, mãi cho đến khi Mạc Hạo xử lý xong xuôi mọi chuyện quay lại tìm cô.

Bây giờ bọn họ chẳng còn lý do gì để ngủ lại bệnh viện nữa, Mạc Hạo bùi ngùi gọi cô một tiếng: “Đi nào, về nhà thôi.”

Mạc Hàm lắc đầu, đưa chìa khoá cho ông: “Con không về đâu.”

Khắp nơi trong căn phòng kia đều là hình bóng của Mạc Tiểu Dương, tháng trước cô mới mua cho cậu bé một thùng sữa bò nguyên chất, đặt trong tủ lạnh không hề động đến dù chỉ một chai, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn tin rằng chắc chắn sẽ có một ngày Mạc Tiểu Dương khoẻ mạnh về nhà…

Không thể nào tự thuyết phục bản thân mình rằng cậu bé đã đi, cô liền dứt khoát trốn tránh thực tế.

Mạc Hạo khuyên kiểu gì cô cũng vẫn bất động, cuối cùng đành phải rời đi trước.

Trời càng lúc càng khuya, những người xung quanh dần dần đi hết, ngoài mấy nhân viên trực ban và cô thì chẳng còn ai khác, khung cảnh trống trải tiêu điều.

Mưa có lẽ sẽ kéo dài ba ngày ba đêm, giống như những giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt.

Cơ thể bị mất một lượng nước lớn, miệng lưỡi Mạc Hàm khô rát, tiếng thút thít vẫn phát ra theo quán tính, nhưng hai mắt khô khốc chẳng còn có thể khóc được nữa.

Mãi đến khi tờ mờ sáng cô mới ra khỏi bệnh viện, cô biết mình không nên cứ mãi giậm chân tại chỗ, thế nhưng lại chẳng biết nên đi đâu.

Trong một đêm mất đi mục tiêu của cuộc đời, giờ đây bước chân cô mông lung vô định, trái tim cô đã chết lặng, chỉ có thân thể vẫn kéo lê về phía trước, đi đến đâu hay đến đó.

Trận mưa này kéo dài suốt đêm, mưa càng ngày càng lớn, không biết phải chứng kiến bao nhiêu vui buồn hợp tan mới có thể mưa nhiều đến vậy.

Mạc Hàm không che ô, cứ để mặc cho nước mưa giống như những mũi tên không ngừng găm vào trên người mình, giày và ống quần dính đầy bùn đất.

Đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trời cũng hửng sáng.

Người qua lại trên phố đông dần, tất cả đều che ô hoặc mặc áo mưa, bước chân vội vã xuyên qua màn mưa mịt mùng.

Mạc Hàm hắt hơi một cái, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đó đứng bên cạnh che ô cho cô, còn có đôi bàn tay thon dài như ngọc nắm lấy cán ô.

Lúc tâm trạng đang rối bời, đột nhiên nghe được tiếng ai đó gọi tên cô ở phía sau. Âm thanh đó bị tiếng mưa như trút cuốn trôi, khó khăn lắm mới truyền đến tai Mạc Hàm.

Cô nghiêng đầu, thấy một chiếc xe thể thao chậm rãi di chuyển đến vỉa hè trước mặt, người trong xe hạ cửa kính xuống, thò đầu ra gọi cô: “Mạc Hàm, tại sao em lại ở chỗ này?”

“Muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Mạc Hàm, gọi em đó! Không nghe thấy sao?”

Lại là cái tên con nhà giàu đó, Mạc Hàm phớt lờ không thèm để ý tới, lạnh lùng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Người nọ vẫn ngang ngạnh như cũ, cho xe từ từ theo sát bước chân cô, tốc độ chậm vô cùng, thỉnh thoảng lại gọi cô mấy lần.

Đúng vào giờ cao điểm đi làm, khu vực phồn hoa nhất lại bị tổ hợp ốc sên một người một xe này làm tắc nghẽn giao thông. Tiếng còi xe ở phía sau vang lên chói tai, dễ dàng át đi tiếng mưa rơi.

Mạc Hàm không ý thức được việc ô tô trên cả quãng đường đang tắc nghẽn nghiêm trọng, ánh mắt cô lơ đãng nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy trạm bán vé, bèn nhấc chân đi về đó, hoà mình vào giữa biển người.

Do bến xe cấm ô tô, tên con nhà giàu đó buồn bực đập mạnh vào tay lái, cuối cùng dứt khoát ném xe ở ven đường, một mình đuổi theo cô.

Vé Mạc Hàm mua, là để đến thành phố nơi Chu Viễn An đang làm việc.

Một giây trước trong đầu cô đột nhiên nảy ra quyết định này, một giây sau liền vội vã thực hiện, thậm chí cô còn chưa nghĩ tới chuyện sau khi gặp mặt anh thì nên nói cái gì.

Sau nửa tiếng xếp hàng để lên xe, giày của Mạc Hàm để lại một vũng nước đọng trên thảm, cô mặc kệ, cứ thế đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng.

Sau đó tên con nhà giàu cũng đuổi kịp xe, la hét nhường đường, xuyên qua đám người chạy đến ngồi bên cạnh Mạc Hàm.

Mạc Hàm lười chẳng buồn đuổi hắn, cả một tuần lễ cô không tắm rửa, cơ thể hôi hám đến chính bản thân mình còn không chịu được, thôi thì cứ để loại thiếu gia chuyên gia sống sung sướng như hắn tự mình trải nghiệm đi.

Sau khi xe đầy người thì từ từ chuyển bánh.

Trên cao tốc phía trước có một đoạn đường lắc la lắc lư, Mạc Hàm bị chấn động choáng váng hết đầu óc, dạ dày nhộn nhạo, suýt chút nữa thì phun ra.

Người bên cạnh nóng lòng quay sang hỏi không ngừng: “Em có khoẻ không Mạc Hàm? Bây giờ muốn đi đâu vậy? Rốt cuộc thì em muốn thế nào?”

“Tại sao trên mặt em lại có vết thương? Ai bắt nạt em? Để đó anh trừng trị hắn ta!”

“Tối nay em có rảnh không? Có thể tham dự một bữa tiệc với anh không vậy? Anh sẽ mời em uống rượu vang.”

“Để cám ơn anh sẽ tặng em một chiếc túi nhé?… Aizzz! Em để ý đến anh đi có được không?”

Mạc Hàm không thể tưởng tượng nổi, tính nết cái người này sao lại xấu như vậy, cô đang đau buồn khôn xiết, vậy mà hắn ta lại rủ cô đi uống rượu vang?

Cô xoa xoa thái dương đau nhức, cau mày nói: “Tôi cầu xin anh yên tĩnh một chút có được không?”

Bị Mạc Hàm nói như vậy, tên con nhà giàu mới hơi ngượng ngùng, sau đó im lặng không làm ồn nữa.

***

Năm tiếng sau xe khách đến trạm cuối, lúc bước xuống xe Mạc Hàm thấy cả người chao đảo, giống như đang bước từng bước một trên cà kheo, không ngừng đung đưa.

Quá lâu rồi cô không bị bệnh, đã sớm quên mất loại cảm giác đó như thế nào, vì thế vẫn không hề nhận ra cơ thể mình đang gặp vấn đề.

Thành phố cách Đồng Quan ba trăm kilomet cũng đang đổ mưa tầm tã, cơn mưa cản trở hết tầm mắt, những chỗ trũng đều ngập đầy nước.

Mạc Hàm vẫn không chịu che ô, cứ thế đi về phía trước, quần áo khó khăn lắm mới được hong khô giờ đây lại bị ướt trong nháy mắt.

Con nhà giàu cởi áo khoác che đầu, chạy về phía cô, vẫy tay: “Vào đây che đi.”

Không hiểu Mạc Hàm đang tức giận chuyện gì, đẩy hắn ra: “Không cần anh.”

Con nhà giàu bị cự tuyệt nhiều lần nhưng vẫn không hề oán giận, nhắm mắt bám theo cô.

Hai người đi bộ mấy chục mét dọc theo cột mốc đường, mưa gió nên taxi đều rất đông khách, nửa tiếng sau bọn họ mới gọi được một chiếc xe.

Con nhà giàu vẫn không có ý định buông tha, nhân cơ hội đang trên đường thì rủ rê Mạc Hàm đi ăn tối với hắn.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp ai cố chấp như vậy, Mạc Hàm vẫn yên lặng như thường.

Cô nghiêng đầu tựa vào cửa kính ô tô, mơ màng buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, muốn chớp mắt cũng thật khó khăn.

Quãng đường chỉ khoảng ba trăm kilomet, chẳng hiểu sao lại trở nên xa xôi gian khổ đến vậy.

Thời gian càng trôi qua, mục tiêu của cô càng rõ ràng, nhưng thể lực đã tiêu hao hết, sắp không thể nào chống đỡ nổi.

Cuối cùng lái xe đưa bọn họ đến trước cổng của viện khoa học kỹ thuật, xe lạ không được vào trong, đành phải đi bộ nốt quãng đường còn lại.

Cổ họng như bị bàn là ép cháy, vừa đau vừa rát, Mạc Hàm từ chối trao đổi với bất cứ người nào, thà rằng đi nhầm mấy lần chứ không hề muốn hỏi đường.

Đường đi trong viện khoa học kỹ thuật được thiết kế như mê cung, rắc rối phức tạp. Sau bao nhiêu gian nan thì rốt cuộc cô cũng đến được công ty mà Chu Viễn An đang làm.

Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn toà cao ốc trước mắt, độ cao như đâm thẳng lên trời làm cô hoa mắt, từng dãy cửa sổ ở trên cao phản xạ ra ánh sáng chói loà.

Cô lảo đảo lui về sau một bước, người phía sau vội vàng giơ tay lên đỡ lấy cô.

Mạc Hàm cố kìm nén cơn đau đầu, gắng gượng giữ vững tinh thần, bước đi lên bậc cầu thang.

Khi đi qua cửa xoay vào bên trong, nhân viên lễ tân đều mỉm cười tiếp đón cô, cho dù quần áo Mạc Hàm lam lũ nhưng cũng không hề bị phân biệt đối xử, có thể thấy là tư chất của nhân viên đều rất cao.

Mạc Hàm nói thẳng: “Tôi tìm Chu Viễn An.”

Nhân viên ở quầy lễ tân gọi điện thoại hỏi giúp cô một phen, quay lại xin lỗi cô: “Xin lỗi, buổi trưa vị đồng nghiệp này ra ngoài gặp khách hàng, bây giờ không có ở công ty.”

Mạc Hàm hỏi: “Khi nào anh ấy quay lại?”

“Cái này tôi cũng không rõ, có lẽ muộn nhất là sáu giờ.”

Mạc Hàm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Vậy tôi ngồi đây chờ anh ấy.”

Cô chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế sa lon, lễ tân bèn chu đáo rót cho cô một cốc nước ấm.

Từ tối hôm qua đến giờ gần như Mạc Hàm không chợp mắt, chính xác mà nói thì, tám ngày qua cô chưa hề có một giấc ngủ ngon, thể lực đã đến cực hạn rồi.

Cô không ngừng bóp bắp đùi mình, cưỡng ép bản thân mở mắt ra, hơn nữa còn dặn dò người bên cạnh: “Nếu như chẳng may tôi ngủ quên mất thì nhớ đánh thức tôi dậy.”

Con nhà giàu nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của cô, vô cùng lo lắng: “Em sốt phải không vậy? Anh đưa em đi bệnh viện khám thử xem.”

Mạc Hàm uống một ngụm nước, mệt mỏi lắc đầu.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua không dấu vết, mưa bên ngoài cũng dần tạnh.

Không biết đã mấy tiếng trôi qua, cuối cùng Mạc Hàm vẫn không thể chịu đựng được nữa.

Đầu cô như bị dùi trống gõ mạnh vào huyệt thái dương, đôi mắt rũ xuống, buồn ngủ mãnh liệt, dần dần khép lại thành một kẽ hở.

Con nhà giàu nhớ lời dặn của cô, thấy đầu cô gục xuống thì vội vàng giơ tay đẩy cô: “Mạc Hàm, tỉnh lại đi.”

Dường như Mạc Hàm chẳng còn nghe được gì, không hề phản ứng lại.

Hăn lại đẩy đẩy cô, thúc giục: “Mau dậy đi, sắp sáu giờ rồi.”

Cơ thể Mạc Hàm không có điểm tựa, cứ thế đổ nghiêng sang một bên.

Con nhà giàu tiến đến bên cạnh cô, cao giọng: “Bạn trai em sắp trở lại rồi, vậy mà em lại bất tỉnh hả? Đến lúc đó thì đừng trách anh không gọi em nhé.”

Mạc Hàm vẫn không hề đáp lời, ngay cả tiếng hô hấp cũng rất yếu ớt.

Con nhà giàu cảm thấy không yên lòng, vội vàng sờ tay vào trán cô, nhiệt độ cao đến doạ người.

Đây đâu phải là ngủ đâu, đây người ta gọi là ngất.

Hắn không dám phàn nàn nữa, vội vàng giữ một cánh tay Mạc Hàm, đỡ cô đứng dậy rời khỏi chỗ này.

***

Trong nhà hàng Chu Viễn An đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, nhưng khi quay lại công ty vẫn cảm thấy chưa thoải mái, liền vọt vào phòng rửa tay nôn thêm một trận.

Lúc chuẩn bị đi ra thì gặp tổ trưởng vừa mới họp xong, Chu Viễn An lên tiếng chào hỏi, tổ trưởng cũng hỏi thăm: “Nói chuyện sao rồi?”

Chu Viễn An súc miệng rửa tay, nhàn nhạt nói: “Không có gì to tát.”

Cậu đàn em này làm việc tương đối chững chạc, tổ trưởng rất yên tâm, cười cười hỏi: “Bị ép bao nhiêu rượu?”

“…”

Theo bản năng khoé miệng Chu Viễn An khẽ nhếch lên, không cần phải đề cập đến chuyện này.

“Chẳng làm thế nào được, bàn chuyện làm ăn với những người của thế hệ trước chính là phải uống rượu, uống ít còn không được chấp nhận cơ.” Tổ trưởng vỗ vai anh: “Cậu đã vất vả rồi, dù sao thì cậu cũng là người có tửu lượng cao nhất trong tổ chúng ta.”

Chu Viễn An không hào hứng lắm, chỉ gật đầu.

Anh cân nhắc một chút, sau đó như vô tình nhắc tới: “Đơn này thành công thì tôi sẽ được trích bao nhiêu phần trăm?”

Tổ trưởng đang soi gương ở bên cạnh, hơi liếc qua anh: “Mười phần trăm mà cậu vẫn còn chê ít sao?”

Mắt Chu Viễn An rũ xuống, vẻ mặt khó tả.

Tổ trưởng nhìn chằm chằm anh một lát, hỏi: “Dạo này thiếu tiền lắm sao?”

Chu Viễn An nhìn theo ánh đèn nhấp nháy trong dòng nước, hồi lâu sau mới khẽ cất giọng mũi: “Ừ.”

Tổ trưởng đứng tựa lưng vào vách tường, mò từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa hút vài hơi mới nói: “Cậu chính là nhân vật chính trong tổ chúng ta, lát nữa tôi sẽ đề xuất với giám đốc, nói là nhà cậu tương đối khó khăn, xem có thể tăng phần trăm lên cho cậu hay không.”

Chu Viễn An gật đầu: “Được.”

Đánh giá khuôn mặt đẹp trai trắng nõn trước mắt, tưởng tượng đến cảnh sau này anh cũng sẽ trở thành người đầu hói bụng bia giống bọn họ, cả người tổ trưởng liền nổi da gà.

Rốt cuộc vẫn không đành lòng, anh ta cân nhắc mấy giây, sau đó than thở: “Sau khi hoàn thành đơn này tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, tháng này tổ chúng ta đã đạt được rất nhiều thành tích, có thể thoải mái hơn một chút.”

Chu Viễn An sững sờ, quay đầu nhìn về phía anh ta: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, tôi đã khi nào nói dối chưa?”

Chu Viễn An còn chưa kịp vui sướng thì lại nghe tổ trưởng chuyển đề tài: “A đúng rồi, xế chiều hôm nay bên lễ tân gọi điện thoại, báo là có một cô gái đến tìm cậu.”

Chu Viễn An cho là người khách hàng nào đó, không quan tâm lắm, hỏi: “Ai?”

“Không biết, không báo họ tên.”

Chu Viễn An hơi khựng lại, không hiểu tại sao trong lòng lại hiện lên cái tên ấy, ngay sau đó lắc đầu, cảm thấy không thể nào.

Ngay cả điện thoại của anh cô cũng không chịu nhận, sao có chuyện sẽ chủ động đến tìm anh cơ chứ.

Nhưng anh vẫn mang theo một chút hy vọng, Chu Viễn An truy hỏi: “Có miêu tả qua dáng vẻ trông như thế nào không?”

“Tôi nào có biết đâu?” Tổ trưởng nhún vai, lại nói: “Thế nhưng lúc đi mua cà phê tôi có liếc qua, vóc dáng rất cao, nhìn qua không giống khách hàng.”

Chu Viễn An liền mím môi không nói, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Đều là người thông minh, đột nhiên trong đầu tổ trưởng chợt loé lên: “Không phải là bạn gái cậu chứ?”

Anh ta còn chưa nói xong thì Chu Viễn An đã xoay người xông ra ngoài, thoắt cái đã biến mất ngoài cửa.

Tổ trưởng nhìn theo bóng lưng anh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuổi trẻ thật là tốt, anh ta hụt hẫng vặn vòi nước lại giúp Chu Viễn An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui