Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Lấp ló sau gốc cây cổ thụ già nơi sân trường chan hoà nắng, hai nam sinh đứng nép mình, nghiêng đầu ngó quanh. Nam sinh có mái tóc sành điệu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng nhăn mày cau có.

- Sao chưa thấy hắn nữa?

- Còn đang ngủ! - Nam sinh còn lại khinh bỉ đáp.

Hứng nắng thêm vài chục phút mà chưa thấy đối tượng xuất hiện, hai nam sinh bắt đầu thay phiên nhau nguyền rủa. Này thì tên kia là sư tổ của loài heo, này thì tên kia ngủ nhiều không mở nổi mắt nữa, này thì tên kia lớn đầu mà vô tích sự, chỉ biết ngủ lại ngủ ...

Một tiếng hắt xì khẽ vang lên. Từ góc sân, nhân vật vừa bị hai nam sinh kia sỉ vả đã ló dạng. Hắn đưa tay vuốt vuốt sống mũi, bước đi thư thái nhưng dáng điệu vẫn toát ra vẻ khó gần cố hữu. Bộ đồng phục Trung Anh khoác trên người hắn dính vài sợi nắng vàng óng, điểm thêm phần nổi bật.

Thấy bóng hắn, một vài nữ sinh khối dưới đứng gần đó vừa hâm mộ len lén nhìn vừa sợ sệt cúi đầu, lí nhí câu chào cực lễ phép.

- Chào anh, Hữu Phong!

Đôi giày thể thao sọc đen khựng bước. Một cái liếc mắt sắc bén như muốn rút gân người bắn thẳng về phía những nữ sinh kia. Hắn trưng ra nét mặt lạnh hơn băng, dù không mở lời cũng biết hắn đang tỏ ý cảnh cáo" Đây không mượn chào! ".

- Cái tên quỷ quái dở hơi! - Tuấn Dương vò đầu.

- Chuẩn bị đi, hắn tới gần rồi! - Minh Quý thúc tay Tuấn Dương nhắc nhở.

Sau gốc cây, có hai người bắt đầu xắn áo, bẻ ngón tay. Mùi vị bạo lực tràn lan khắp bầu không khí.

- Này, hai cậu định đánh ai? - Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau.

Ngay lập tức, Minh Quý và Tuấn Dương cùng quay người nhìn người đàn ông trung niên đã đứng khoanh tay nghiêm nghị sau lưng họ từ lúc nào.


- Hiệu trưởng!

Ngoại trừ Đinh Hữu Phong khác người ra, hết thảy học sinh tại ngôi trường này đều nể sợ vị hiệu trưởng khó tính này kể từ khi ông còn ngồi chức thầy giám thị. Chỉ cần ông ho một tiếng thì cậu ấm bất trị hay tiểu thư kiêu kỳ cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn như các bé em mầm non. Minh Quý và Tuấn Dương cũng không ngoại lệ. Hai cậu chàng liếc nhau, im lặng.

- Nói mau! Cúp học ra đây đòi đánh ai?

Sau vài ba giây nghĩ ngợi, chợt ánh mắt Minh Quý loé lên tia giảo hoạt của loài cáo lúc rình mồi. Anh điềm nhiên đáp:

- Không phải đánh nhau thầy ạ. Bọn em muốn dạy dỗ Hữu Phong chút thôi.

Vị hiệu trưởng à lên một tiếng đầy hứng thú, nhướn nhướn mày.

- Sao phải dạy dỗ? Cậu ta làm gì cơ?

- Độc chiếm Đông Vy! - Hai nam sinh đồng thanh.

Ngay sau đó, Minh Quý và Tuấn Dương hùng hồn vạch tội Hữu Phong đã ích kỷ chiếm giữ cô gái nhỏ thế nào. Những người càng thân thiết với Đông Vy càng bị Hữu Phong cách ly. Cậu ta dính với cô gái nhỏ như hình bóng cả ngày cả đêm như lẽ dĩ nhiên thì người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn, còn họ mới mở miệng trò chuyện với Đông Vy vài câu đã bị tống cổ. Thê thảm nhất là Minh Quý, rõ ràng là anh trai em gái bao nhiêu năm trời xa cách nhưng mỗi ngày chỉ chạm mặt nhau ở học viện là nhiều.

- Cả thầy nữa! Thầy là bố nuôi của Đông Vy, thế mà sao? Con gái bị cậu ta tóm lấy từ sáng đến tối. - Tuấn Dương phẫn nộ. Anh rất muốn rủ rê nhím xù đi chơi đây đó cùng Hạ An và cô em gái Thanh Ngân nhưng hết lần này lượt khác đều bị Hữu Phong ra mặt từ chối thay.

Vị hiểu trưởng gật đầu, tay xoa cằm đầy đăm chiêu.

Thấy ông do dự, Minh Quý liền liệt kê thêm tội lỗi của Hữu Phong. Anh chuyên ngủ trong tiết học, thường doạ nạt bạn bè và luôn luôn gây bầu không khí u ám cho học viện. Tuấn Dương phụ hoạ theo, kể ra thói xấu của Hữu Phong là rất hay tuỳ tiện làm theo ý mình, chẳng coi ai trong mắt. Thích rời lớp thì nhấc chân, mặc cho giáo viên đứng đờ trên bục giảng.

- Vậy ... - Vị hiểu trưởng thở dài bất đắc dĩ - Tôi hùa vào với! Dạy dỗ cậu ta thế nào?

- Cậu ta sợ nhất là bị huỷ hoại nhan sắc!

Ba thầy trò nháy nhau rón rén rời gốc cây, mang theo vẻ mặt vô cùng xảo quyệt.

***

Hữu Phong mới ngủ dậy đầu có chút váng vất. Anh day day thái dương, hướng phía lớp học cô gái nhỏ bước đi. Bỗng nhiên có tiếng chân dậm lên xác lá, anh mơ hồ nhận ra sự hiện diện của những kẻ theo đuôi.

- Chào cậu, Hữu Phong! - Tuấn Dương cười thân thiện, đi tới tuỳ tiện choàng vai anh.

Hữu Phong chưa kịp xô hắn ra thì bả vai còn lại đã bị một bàn tay khác khoác qua. Minh Quý nửa kéo nửa siết người anh, nở một nụ cười cực đểu.

- Cút ra!

Vừa buông lời xua đuổi, Hữu Phong liền bị hai tên kia dùng sức ghì xuống đất. Phải biết là anh đang trong tình trạng ngái ngủ, rất lơ mơ. Dù đã kịp vung chân đạp mạnh hai tên kia nhưng vẫn bị đẩy ngã bởi một lực đẩy bất ngờ.

Là hiệu trưởng xô anh!


Ông ta thế chỗ Tuấn Dương, cùng Minh Quý đè chặt chân tay anh, khoá lại mọi khả năng phản kháng, ngăn ngừa chống đối. Còn Tuấn Dương bò lên người anh, dí mặt thật sát mặt anh. Cậu ta vuốt vuốt má anh, ánh mắt lẳng lơ gợi tình đến buồn nôn:

- Để tôi hôn cậu!

Ba kẻ nào đó cùng cười to. Vô cùng hả hê.

Hữu Phong rùng mình. Chỉ mới vừa tưởng tượng thứ khủng khiếp kia sắp đáp vào mặt anh là đã muốn giết người. Anh gầm lên, từng chữ rít ra từ kẽ răng:

- Biến ngay!

Minh Quý ghé tai anh, cố ỷ phả ra hơi thở ấm nóng:

- Tuấn Dương hôn nát mặt cậu xong, rồi tới tôi nữa. Và còn ...

- Tôi chỉ hỗ trợ. Không hôn! - Vị hiểu trưởng ngắt lời.

Tuấn Dương chen ngang, gườm mắt với gương mặt tức tối của kẻ đang nằm dưới.

- Cậu đừng làm cao. Chưa hôn cậu mà tôi cũng muốn ói lắm rồi!

- Vậy cút đi! - Hữu Phong quát. 

- Bậy! Đâu có được! Nhớ ngày xưa cậu đánh mặt tôi biến dạng không? Nhớ ngày xưa cậu khiến tôi và Hạ An khốn khổ không? Nhớ ngày xưa cậu bắt nạt em gái tôi, làm con bé sốc phải vào viện không? - Tuấn Dương càng kể càng giận, hùng hỏi tuyên bố - Đã vậy, tôi hy sinh! Hôn môi!

Sắc mặt Hữu Phong trắng bệch. Tức đến nghiến răng, vùng mạnh người.

Minh Quý dằn đầu gối lên thẳng tay Hữu Phong, khoái chí cười cợt:

- Cậu tiêu rồi! Tôi còn nhớ rõ mới đây thôi, cậu đánh gãy chân tôi, nhấn mặt tôi vào bàn kính, hạ nhục tôi đủ đường. Đã thế, tôi gắng sức hôn cậu!

Nhìn vào bộ dạng tức điên nhưng bất lực của Hữu Phong, vị hiểu trưởng nín cười. Rất đáng!


Hữu Phong hừ lạnh một tiếng, lại trưng ra dáng điệu bình thản, thậm chí là kiêu ngạo. Âm điệu trong giọng nói điềm nhiên như vị vua đang ban lệnh.

- Rời tôi ngay!

Đôi mắt xám tro dời đến Tuấn Dương, kẻ đang vuốt má anh.

- Nếu không muốn tôi cho Hạ An kết hôn!

Cánh tay nào đó ngay tức khắc liền buông ra. Sức nặng trên người Hữu Phong cũng giảm bớt. Anh lại liếc sang Minh Quỷ, kẻ chủ mưu của trò trả thù kinh dị biến thái này.

- Nếu không muốn tôi lại nhấn đầu Thanh Ngân vào nồi soup!

Nhanh hơn chớp, Minh Quý đứng bật dậy, buông lỏng Hữu Phong. Anh cũng chẳng buồn nhúc nhích, mắt lười biếng quét qua hiệu trưởng.

- Nếu không muốn tôi mua luôn giường quăng vào văn phòng thầy!

Vị hiểu trưởng nào đó tái mét mặt, vội đỡ Hữu Phong dậy. Rồi cả ba người xúm quanh anh, kẻ phủi áo kẻ phủi quần, kẻ sửa lại cổ áo sơ mi kẻ cột lại giây dày giúp anh.Thái độ doạ nạt vừa rồi đã ngoay ngoắt sang thành nịnh bợ.

Hữu Phong hừ một tiếng, dù chẳng bị ăn hiếp chút nào mà trái lại còn doạ người khác nhưng anh lại ấm ức tuyên bố.

- Tôi mách Vy!

" ... " - Ba thầy trò đáng thương cùng nghẹn lời.

Hữu Phong đi bắt vạ Đông Vy thật. Tóc rối, bộ đồng phục lấm bụi cát, tay đầy vết xước. Bộ dạng thê thảm của anh khiến cô gái nhỏ thương vô cùng, liền quay ra trách móc gay gắt, chỉ trích kịch liệt ba người kia. Thậm chí suýt chút đã tuyệt giao ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận