Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Phiền ông nhắn với tình nhân bé bỏng kia thế này, gieo gió ắt gặp bão, mất dạy thì trời đày!

*

Ngồi trên trạm chờ xe bus, Tuấn Dương từ tốn ăn soup Hạ An đưa với

vẻ mặt đầy nghĩ ngợi, anh đang tìm cách tháo gỡ cái thai ảo mà

cô em gái bịa ra. Cách tốt nhất là thú nhận với bố mẹ nhưng nếu

thế, họ sẽ thêm giận anh và kiểu gì cũng gây khó dễ cho Hạ An. Còn lấp
liếm bằng lý do phá hay sẩy thai, bố mẹ anh chắc gì đã tin. Nhưng nếu cứ giữ nguyên mọi chuyện thì sau chín tháng, hậu quả sẽ thêm lớn. Tuấn
Dương hết vò đầu lại trưng ra bộ mặt nhăn nhó, cuối cùng là tiu nghỉu
quay sang bạn gái buông giọng bỡn cợt:

- Hay chúng mình có con thật đi?

- Biến thái!

Hạ An đấm mạnh vào lưng Tuấn Dương liền mấy cái khiến anh vừa cười vừa
ho sặc sụa. Thực ra anh chẳng cần nghĩ thêm cho mệt óc, cái gì đến sẽ
đến! Dù bố mẹ có quá quắt tới mấy cũng mặc, anh và Hạ An nhất định phải
bên nhau. Thế thôi!

Còn hơn nửa tiếng bus mới trờ tới, Tuấn
Dương ngán ngẩm ăn nốt chỗ soup còn lại rồi dắt Hạ An dạo phố đêm, cùng
nói cười vui vẻ. Giữa ánh đèn đường ấm áp, mái đầu mềm mại của cô gái
tựa lên bờ vai rộng, vòng tay qua ôm chàng trai thật tình cảm. Thi
thoảng cuộc trò chuyện giữa hai người lại ngắt quãng khi cái tên Đông Vy được vu vơ nhắc tới… Tuấn Dương thở hắt, còn Hạ An nấc khẽ. Quả thực
đây là cú sốc lớn nhất đối với mỗi người từ trước

đến nay, cô gái
nhỏ luôn giữ vị trí rất quan trọng trong tim mỗi người để rồi sự ra đi
đột ngột của cô đã tạo nên một khoảng hẫng không thể lấp đầy.

- Mình về lại bến bus thôi!

Tuấn Dương vội chấm dứt cuộc dạo bộ lãng mạn trước khi Hạ An khóc òa vì nhớ cô gái nhỏ, còn anh cũng mang tâm trạng nặng nề không kém, sống mũi cay nghẹt.

Bus tới, trong lúc Hạ An còn chuẩn bị trước tiền lẻ thì đột nhiên Tuấn Dương siết chặt tay cô, hướng ánh mắt cả hai về đoạn đường phía đối diện … là Tuệ Anh và gã yêu râu xanh đang cặp kè hệt đôi tình nhân thật sự…

Bus rời bến, Tuấn Dương và Hạ An im lặng đi dọc vỉa hè, kín đáo theo dõi hai con người đang tay trong tay bên nhau. Hay thật, một cô nữ sinh
xinh xắn có thể quen thân với một gã lưu manh bẩn thỉu. Chắc chắn, mối
quan hệ này không tốt đẹp gì!

Hạ An đã biết tỏng Tuệ Anh và trò yêu râu xanh mà cô nàng dàn dựng nên từ lâu đã thôi nhìn mặt nhau. Sở dĩ Hạ An không làm ầm lên là vì nể chút tình nghĩa xưa, còn Tuấn Dương nhắm
mắt cho qua là bởi Đông Vy, cứ để linh hồn cô gái nhỏ bình yên. Phanh
phui mọi thứ khác nào đào xới chuyện riêng của Đông Vy kia chứ!

Hai người cùng dừng bước, cùng mở to mắt kinh ngạc khi gã lưu manh hôn
Tuệ Anh trong con hẻm vắng. Cô nữ sinh đáp ứng nhiệt tình nhưng ngay khi gã rời đi, cô chùi mạnh miệng mình và nhẩm câu chửi rủa.

- Khốn! Rồi mày không sống nổi với tao đâu!

***

Gã lưu manh liếm môi mình, cười nham nhở. “ Người tình ” của gã ngon
đấy chứ, vừa trẻ vừa đẹp lại chịu chơi. Tính ra đã hơn một tháng trời kể từ ngày Tuệ Anh gọi gã là thằng khốn nhưng cuối cùng cũng phải ngoan
ngoãn theo gã như con rối. Đơn giản vì gã nắm thóp của nàng ta!

Lần đầu, gã lấy Richard ra buộc Tuệ Anh phải nôn tiền nhưng sau đó, gã
đã không rời thành phố mà ở lại tiêu xài như ông hoàng. Tuệ Anh biết vẫn phải cắn răng đưa đầy đủ tiền mỗi lúc gã vòi trong suốt thời gian dài.
Rồi đột nhiên vào tháng trước, cô nữ sinh van xin được buông tha vì
không thể tiếp tục chu cấp cho gã nữa. Gã đời nào bỏ qua dễ dàng thế,
không tiền thì tình, vậy là gã có một nhân tình quá ư lý tưởng.

Tuệ Anh thông minh, sắc sảo nhưng bị gã lừa rồi! Richard chưa từng tìm
gã đánh đập, hành hạ cũng như bắt ép gã kể về Tuệ Anh bao giờ. Ngay cái
đêm vứt gã cho đám đồng tính, Richard đã chẳng chạm mặt gã thêm lần nào! Mọi thứ về Richard đều do gã bịa đặt hoàn toàn nhưng cô nữ sinh cứ thế
không mảy may nghi ngờ, chỉ nơm nớp lo sợ gã tuôn bậy tuôn bạ nên luôn
chiều lòng gã. Thật tội nghiệp người tình bé nhỏ!

Gã đi tới
chiếc xe cũ dựng bên đường, còn đang hí hửng nghĩ về nụ hôn ướt át vừa
nãy bỗng giật thót tim khi nhận ra khuôn mặt in rõ trong kính chiếu hậu.

- Tôi hỏi ngắn gọn nên ông cũng sẽ trả lời ngắn gọn! Rốt cuộc ông và nữ sinh kia là thế nào, nói!

- Là … tình nhân.

Đoán lờ mờ ra chuyện này nhưng Tuấn Dương vẫn không khỏi ngạc nhiên, anh túm lấy cổ áo gã lưu manh, hất hàm hỏi:

- Có thật không?

- Thề có Chúa, tôi không dám nói dối đâu! - Gã run giọng, mặt tím lại vì sợ. Tuy gã không ăn đòn từ Richard nhưng bị chàng trai trước mặt tẩn vô số lần. Những vết bầm dập lúc trước gã khoe Tuệ Anh cũng đều do tên này mà ra…

- Ông ép nó chứ gì?

- Tôi…

- Thôi, mặc xác ông và nó! Tôi hỏi câu cuối đây, nó có sai ông hại ai nữa không?

Trước khuôn mặt hung dữ của Tuấn Dương, gã lưu manh gật đầu, tuy nhiên
miệng vẫn ngậm chặt không hé nửa chữ. Tuấn Dương nhấn đầu gã vào cửa xe, giọng phát ra sặc mùi bạo lực:

- Nói hay muốn nát đầu?

- Cậu hứa là sẽ giữ bí mật chứ? - Gã lưu manh dồn hết can đảm ra điều kiện, dù sao đây cũng mới chỉ là ý định của Tuệ Anh.

- Tôi biết mình phải làm gì!

- Vậy được rồi. Tuệ Anh bảo tôi bắt cóc một nữ sinh cùng lớp do mâu thuẫn.

- Cụ thể là ai?

- Hoa khôi khối 11 ấy. Nghe đâu vì cuộc thi The girls … hự…

Tuấn Dương thụi vào bụng gã thay vì ngắt lời, tay anh dời lên cổ gã bóp mạnh:

- Cấm động tới em-gái-tôi! Nó có mệnh hệ gì, nhà ông sẽ là nhà xác,
biết chưa? - Tuấn Dương quắc mắt hăm dọa, chợt cười quái dị - Phiền ông
nhắn với tình nhân bé bỏng kia thế này, gieo gió ắt gặp bão, mất dạy thì trời đày!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui