Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

- Ngoan, anh không đáng sợ chút nào đâu!

Câu nói Hữu Phong vừa thản nhiên thốt ra chắc chắn là câu nói dối kinh điển nhất!

---

Nửa đêm thu. Cái lạnh len lỏi qua khung cửa, vuốt ve đôi tay xanh xao. Ánh trăng mờ quết vàng lên vầng trán trắng muốt lấm tấm mồ hôi. Cô gái nhỏ nằm kê sát lưng vào vách tường, cuộn tròn trong chăn bông dày.

Đông Vy mới tỉnh ngủ, che miệng ngáp nhẹ rồi bò xuống giường. Bỗng, cô đứng sững trong bóng đêm, kinh ngạc nhìn ai đó đang ngồi trầm tư trên bậu cửa sổ. Ánh mắt rượt đuổi theo những ánh sao chớp tắt.

- Ngủ thêm đi. Trời chưa sáng!

Giọng nói bất chợt đánh tan cơn ngái ngủ, Đông Vy dụi dụi mắt cho đến lúc biết chắc là mình không nằm mơ mới chịu ngừng. Tức thì, cô tiện tay vơ ngay chiếc gối ném thẳng vào kẻ dám tùy tiện đột nhập phòng cô. Đông Vy hét toáng:

- Ai cho phép anh …

- Nhỏ miệng! - Hữu Phong nhíu mày suỵt một tiếng, cắt ngang cái miệng điêu ngoa.

Cô gái nhỏ à lên, tỏ vẻ hiểu là trẻ ngoan không nên gây ồn ào giữa nửa khuya. Cô nhón chân thật nhẹ tới gần chàng quý tộc, ghé tai anh thỏ thẻ như bé con:


- Ai cho phép anh vào đây thế đồ biến thái?

- Em có thể đừng dùng từ kia không?

- Từ nào cơ? Biến thái á?

- Phải! Chính nó! - Hữu Phong gật đầu, nét mặt đanh cứng như đội hình sự đang bàn vụ án lớn.

- Nhưng nó hợp với anh! - Cô gái nhỏ tròn xoe mắt, chìa ra khuôn mặt ngây thơ … vô số tội.

Nhanh như tia chớp xẹt ngang trời, Hữu Phong nhảy phóc khỏi bệ cửa, trừng phạt cô gái nhỏ bằng nụ hôn phớt lên chóp mũi.

Bị hôn quá bất ngờ, Đông Vy liền vung tay tát mạnh chàng quý tộc. Vệt sáng mỏng trong đôi mắt sắc lạnh phút chốc tắt ngấm tựa ngọn nến chợt lụi tàn, nhãn cầu xám tro bỗng hóa màu đen sẫm gây tê rét. Trong túi áo, những ngón tay lạnh lẽo siết chặt như đang kìm *** cơn điên của chủ nhân. Hữu Phong cắn nhẹ đầu môi dưới. Mùi vị nguy hiểm chờn vờn quanh không khí.

Dáng vẻ nguy hiểm như sắp giết người của chàng quý tộc khiến Đông Vy hoảng sợ, vô thức kêu lên.

- Minh Quý! Anh đâu?

Hữu Phong chợt đặt tay sau gáy cô gái nhỏ, đột ngột kéo ghì gương mặt quen thuộc áp vào ngực mình, vỗ nhẹ sống lưng cứng đờ của cô như dỗ nguôi cơn sợ hãi. Anh thật sự không dám làm hại cô thêm, chẳng qua là tính khí khùng điên rất khó chế ngự, nó luôn phản ứng mạnh mẽ khi anh bị động chạm.


- Ngoan, anh không đáng sợ chút nào đâu!

Câu nói Hữu Phong vừa thản nhiên thốt ra chắc chắn là câu nói dối kinh điển nhất!

Nhịp tim Đông Vy dần ổn định. Cô nhẹ nhàng đẩy chàng quý tộc ra. Hồn vía vừa bị dọa cho bay toán loạn nên cô hết hung hăng với Gió Quỷ.

- Em ngủ tiếp đi! - Hữu Phong ra lệnh.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, lủi thủi trở về giường, lỉnh người vào chăn và nhắm chặt mắt. Bộ dạng vâng lời hệt mèo con bị bẻ sạch móng vuốt.

Đêm ấy, Hữu Phong ngồi lì bên mép giường, canh giữ giấc ngủ cho cô gái nhỏ. Lòng anh hoang hoải, ngổn ngang những suy nghĩ và bộn bề những trở trăn. Dù phải trả bất cứ giá nào anh vẫn mãi bên Đông Vy nhưng anh sợ, tất tần tật mọi niềm vui của cô sẽ vô tình bị anh đánh cắp lúc nào không hay. Như vừa rồi, chỉ một tích tắc không kiềm chế nổi bản thân, anh đã dọa cô khiếp sợ. Và dường như, Đông Vy thoải mái hơn khi không có sự hiện diện của “ người lạ ” trong ngôi nhà nhỏ. Thừa biết mình là vệt màu u ám lấn át vùng trời xanh trong nhưng Hữu Phong không nỡ rời bỏ cô gái nhỏ.Thiếu đi hơi thở quen thuộc, nỗi nhớ và trống vắng ắt sẽ vùi nát anh!

Người ta đâu thể tự móc tim mình ra dẫu biết nó mang bệnh. Cũng giống như, ta không thể tự rứt bỏ tình yêu dù biết tỏng, nó là con vật ẩm ương nhất đời!

Mờ sớm. Chút ánh sáng bên ngoài lén lút bò trườn vào không gian ấm áp, tự tiện soi chiếu mọi vật. Căn phòng nhỏ dần hiện ra đầy bắt mắt với đống tranh vẽ trám kín tường. Mỗi bức đều tái hiện lại những cảnh sắc thiên nhiên tươi tắn dưới nét chì màu giản đơn. Nào hoa lá, nào chim chóc, nào mây trời …

Hữu Phong vốn chẳng có hứng thú với mấy thứ nhảm nhí nhưng lại soi rất kĩ từng bức vẽ. Nó như thỏi nam châm, có sức hút đến kì lạ. Anh bước hẳn tới gầnbức tường tranh, nét mặt thấp thoáng tia cảm xúc khó nắm bắt. Liếc thấy cô gái nhỏ vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, Hữu Phong chậm rãi xé góc giấy của một bức vẽ. Bất giác, khoé môi kiêu hãnh nhếch thành nét cười quỷ mị.


Quả đúng như suy đoán của anh!

Hết thảy mọi vướng bận dính trong lòng Hữu Phong bỗng rơi lả tả hệt đám lá bị gió mạnh bạo quật hết khỏi cây. Anh đã biết mình phải làm gì!

Một buổi sớm bình thường như bao buổi sớm khác. Ban mai của Học viện Trung Anh rộn tiếng cười nói bởi đủ thứ sắc giọng. Cánh cửa bọc vàng kim tựa hồ như đôi tay dang rộng, chào đón những con người trẻ giàu năng lượng.

Tiếng chuông đầu giờ vừa điểm, tiếng thầy giám thị liền phát ra từ mọi chiếc loa thông báo gắn trên tường mỗi lớp học. Mọi đôi tai đồng loạt vểnh lên hóng hớt.

“ Tất cả các em, đặc biệt là các bạn nữ, hãychuẩn bị tinh thần thật kĩ nếu không muốn té bàn té ghế! Trân trọng thông báo với các em. Hồ Minh Quý đã về! ”

Vô số tràng gào thét hú hét tạo thành cơn bão âm thanh vang dội, rung chuyển cả Trung Anh. Chỉ trừ dãy nhà ban giám hiệu cổ kính chẳng bị không khí cuồng nhiệt ấy lấn át. Nhất là văn phòng giám thị, nơi chứa nguyên do của sự ồn ào …

- Thầy thông báo làm gì? Tôi về thăm trường rồi đi ngay. Sao phải gây chú ý?

- Đi đâu chứ? Cậu tưởng mình vẫn là chim chóc, tự do bay nhảy à? Hết thời rồi! Từ giờ, cậu sẽ ở đây và tiếp tục việc học!

- Thầy nói linh tinh gì thế? - Minh Quý phá lên cười như thể thứ vừa lọt tai là rất ngớ ngẩn. Ngay cả anh đôi khi cũng chẳng cấm được chân mình di chuyển nữa là người ngoài.

Lần này anh về đây, nửa là vì quá đỗi nhớ nhà, nửa là do bị đuổi. Tên Đinh Hữu Phong quái thai! Hắn thẳng tay tống cổ anh khỏi nhà bên hồ để chiếm không gian riêng với cô gái nhỏ, mặc dù người bị đuổi đáng lẽ phải là hắn …

“ Tôi cần một tháng! Sau một tháng ấy, nếu Vy vẫn không cần thì tôi sẽ rút chân khỏi đời Vy! ”

Lần đầu tiên, Hữu Phong biết ra điều kiện, thuyết phục người khác chứ không tự tung tự tác một mình. Nếu là ngày trước, cậu ta đã chẳng bắt cóc luôn Đông Vy!


Minh Quý rốt cuộc cũng cho cậu ta một cơ hội. Việc màtưởng như rất hoang đường! Nhưng thôi, anh tạm thời gác lại sự căm ghét bao lâu nay. Tương lai của Đông Vy mới là thứ quan trọng! Dù thế nào, cả quãng đời dài đằng đẵng phía trước cũng không thể bị bỏ phí nơi hẻo lánh kia.

Chưa biết Hữu Phong sẽ sử dụng một tháng ngắn ngủi ra sao, nhưng cậu ta mới đúng là liều thuốc tốt nhất cho Đông Vy. Vết thương do tay nào cứa rạch thì tay ấy sẽ chữa lành!

Thỏa thuận xong xuôi, Minh Quý về đây lánh mặt. Anh đã gắng hạn chế gây ồn ào đến mức tối thiểu nhất thế mà người thầy đáng kính nhất Trung Anh lại cố ý tung hung tin. Tuy anh rất thèm được về lại học viện, sống những tháng ngày sôi nổi, bào mòn tuổi trẻ bằng chính sự nhiệt huyết của mình, nhưng anh không thể bỏ mặc cô em gái đáng thương.

- Cậu chưa hiểu Đông Vy rồi! - Thầy giám thị cười lắc đầu, hình ảnh nữ sinh tung tăng trên sân thư viện rộng thoải ngày nào bỗng hiện lên trong trí óc. - Đông Vy cần một chỗ dựa. Còn cậu là gánh nặng! Thử nghĩ mà xem, vì Đông Vy, cậu hy sinh tất cả thì làm sao con bé nhẹ lòng được? Đông Vy yên bình hay áy náy, dằn vặt. Cậu ngẫm cho kĩ!

Ngẫm ư? Cần gì phải nhọc công thế! Minh Quý thở dài … anh trai em gái sống trong cùng một không gian nhỏ, gần như tách biệt hẳn với thế giới sôi nổi bên ngoài. Mối bận tâm lớn nhất của anh trai là cô em gái vừa trải qua nhiều cú sốc. Vậy chả nhẽ tâm tư Đông Vy thế nào, anh lại mù tịt ư? Chẳng qua anh không an tâm nếu để cô nhóc một mình …

Nắm rõ nỗi lo ngại của Minh Quý, thầy giám thị vỗ mạnh vai anh. Chất giọng chắc nịch đóng chặt lời cam kết.

- Với một cô bé có trang quá khứ dữ dội như thế. Sẽ tự vượt qua!

Minh Quý bóp mmanhj trán. Đầu anh sắp nổ tung bởi quá nhiều khối suy nghĩ trái ngược đang va loạn vào nhau. Lúc anh còn vặn óc lựa chọn nên xuôi theo phe nào thì thầy giám thị đột nhiên chen ngang.

- The girl khối 11 vẫn chưa có kết quả vì phiếu của cậu bỏ trống. Mau chọn ai đó đi! Danh hiệu The girl sẽ khôi phục lại tiếng tăm! Phong hạ người ta xuống thì cậu nâng lên. Đâu khó nào!

Lời ám chỉ của thầy giám thị đã thẳng vào tâm lý của Minh Quý một đòn khá chuẩn xác. Anh lơ đãng nhìn quanh quất, vờ như vẫn đang ngụp lặn trong nhiều mâu thuẫn nhưng thực chất, anh đã có quyết định cho riêng mình.

Minh Quý với tay lấy mẩu giấy vuông trên mặt bàn, điền nhanh tên ai đó …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận