Chiếc Thuyền Giấy Lênh Đênh Giữa Biển


“Cậu ấy có từng theo đuổi cậu không?” Lý Nghi Uyển hỏi ngay câu trọng điểm, bởi vì hôm nay cô phát hiện Tần Thiến rất hường xuyên quay đầu lại nhìn, mà vị trí của Lương Ngọc là ở cuối phòng học.

“Đừng nhắc tới, cái tên lăng nhăng này, cậu ta theo đuổi mình được giữa chừng thì đi theo đuổi người khác rồi.

Mình tức chết mất.

” Tần Thiến cười, nhưng giọng nói lại rất trầm.

“Và rồi không biết từ đâu, mình đã trở thành bạn của cậu ấy.

”“Không nói nữa, mình muốn đi mắng cậu ta một trận.

” Tần Thiến trở lại giường, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.

Vào lúc này, cánh cửa ký túc xá mở ra với một tiếng “cạch”, Cố Niệm Tư cùng hai cô gái khác trong lớp bước vào.

“Mọi người đông đủ cả chứ?” Cố Niệm Tư vừa đi vào, chỉ nhìn thấy Lý Nghi Uyển và Tần Thiến, cô ấy nhìn bọn họ và hỏi.


“Mình không biết.

” Tần Thiến nhìn điện thoại di động trong tay, cô ấy trả lời mà không ngước đầu lên.

“Giang Giai Kỳ vẫn chưa quay lại.

” Lý Nghi Uyển nói.

“Vậy lát nữa mình sẽ hỏi giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy.

Uyển Uyển, cậu giúp mình báo cáo sĩ số cho giáo viên trực ban được không?” Cố Niệm Tư là trưởng ký túc xá.

Vừa hay Lý Nghi Uyển đang rảnh, cô gật đầu, cấm lấy áo khoác mỏng vắt trên ghế, chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.

“Mình đi với cậu.

” Tần Thiến đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên nói.


“Ừ.

” Lý Nghi Uyển quay đầu nhìn Tần Thiến đang mặc áo khoác, sau đó lại quay đầu.

Tuy nhiên, ngay giây sau, Giang Giai Kỳ đi từ bên ngoài vào, hai người đụng vào nhau.

“Con chó nào không có mắt thế.

” Giang Giai Kỳ bị đụng ngã xuống đất, ôm trán.

“Xin lỗi.

” Lý Nghi Uyển được Tần Thiến đứng phía sau đỡ kịp thời, nhưng cô cũng đau điếng, hít một hơi thật sâu.

“Cậu nói chuyện kiểu gì thế?” Tần Thiến đỡ Lý Nghi Uyển, chất vấn.

“Cậu nói tôi nói năng kiểu gì hả? Vậy cô ta đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt à.

” Giang Giai Kỳ tức giận chỉ vào Lý Nghi Uyển.

Tần Thiến trợn mắt, đi tới phía sau Cố Niệm Tư nhìn Giang Giai Kỳ: “Không phải cậu ấy đã xin lỗi rồi sao? Huống hồ cậu ấy đúng lúc muốn đi ra ngoài báo cáo với giáo viên trực ban.

Bản thân cậu không chịu về phòng ngủ đúng giờ, nếu như cậu về sớm thì đâu có xảy ra va chạm?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận