Chiếc Váy Của Cậu Ấy

Edit: Cháo

16

Giang Nghiễn Hàn cảm thấy Vưu Bạch chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt là quá ngây thơ, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.

Hôm qua cậu nghe thấy Giang Nghiễn Hàn phải đi gặp khách hàng nữ, cậu liền cố ý tô son, thừa dịp Giang Nghiễn Hàn không chú ý hôn lên sườn mặt anh, nụ hôn này ngoài Giang Nghiễn Hàn không thể tự nhìn thấy ra thì ai ai cũng có thể thấy dấu môi đỏ mọng ấy.

Cho đến khi hội nghị tiến hành được một nửa, thư ký lại gần đưa cho anh một miếng bông tẩy trang, anh mới biết mình đã làm trò cười cho thiên hạ.

Phía khách hàng không nói gì, còn cười cười vỗ vai anh, nói: “Tuổi trẻ mà, thường thôi thường thôi.”

Giang Nghiễn Hàn xụ mặt về nhà, hỏi Vưu Bạch lý do.

Vưu Bạch còn không phục, lý lẽ hùng hồn nói: “Anh một mình đi gặp phụ nữ, sao em có thể yên tâm cho được!”

“Đó là khách hàng, sắp 60 tuổi rồi.”

Vưu Bạch lúc này mới á khẩu không nói lại được, mặt dày cười hì hì leo đến bên người Giang Nghiễn Hàn, dùng đầu ngón tay chọt chọt cánh tay Giang Nghiễn Hàn, thấy anh không phản ứng, lại đưa mặt tới gần, cọ vào ngực anh một cái, sau đó hôn nhanh một cái lên môi anh, lấy lòng nói: “Em sai rồi, Giang Nghiễn Hàn, anh đừng giận được không?”

Giang Nghiễn Hàn quyết định bơ cậu một lần, không nói lời nào.

Lúc này Vưu Bạch bắt đầu hoảng lên, lay lay tay Giang Nghiễn Hàn.

Giang Nghiễn Hàn giật tay về, mắt không thèm nhìn cậu lấy một cái.


Vưu Bạch đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó lại đột nhiên nhảy khỏi ghế sopha, đi vào trong phòng.

Giang Nghiễn Hàn sợ cậu cáu kỉnh nháo ra chuyện, nghĩ vài phút rồi vẫn theo vào sau, còn chưa kịp nắm chốt cửa, đã đụng phải Vưu Bạch lao ra từ bên trong.

Vưu Bạch mặc chiếc váy đen buộc dây lần trước, dây trên cổ còn chưa buộc chắc, xõa trên vai, tóc cũng rối bù, hoang mang đứng im.

“Em làm gì vậy?”

Vưu Bạch kéo váy, cúi đầu nói: “Em mặc chiếc váy này rồi, anh đừng giận em nữa.”

Giang Nghiễn Hàn bừng tỉnh, không nhịn được bật cười, hỏi: “Anh có tức giận hay không thì liên quan gì đến cái váy này?”

“Anh không thích cái này sao? Lần trước anh còn nhìn chằm chằm nó á.”

Nụ cười của Giang Nghiễn Hàn thu lại trong chớp mắt, Vưu Bạch kéo tay anh đặt lên hông mình, tiếp tục lấy lòng: “Chuyện này là em sai, em xin lỗi, em bảo đảm sẽ không tái phạm nữa đâu.”

Giang Nghiễn Hàn không nói gì, nhìn chằm chằm Vưu Bạch một lúc, sau đó cầm dây buộc trên vai cậu, vòng ra sau gáy, buộc cho cậu một cái nơ con bướm. Khi anh buộc dây cánh tay vòng qua cổ Vưu Bạch, người cũng nghiêng về phía trước, chiếc cằm dán sát mặt Vưu Bạch, Vưu Bạch nhón chân hôn môi dưới của Giang Nghiễn Hàn một cái.

Giang Nghiễn Hàn buộc xong rồi, sau đó búng trán Vưu Bạch, cảnh cáo nói: “Còn trêu chọc càn rỡ như vậy, anh mặc kệ cái kì hạn một tháng luôn đấy.”

Vưu Bạch che trán nghi ngờ: “Kì hạn một tháng gì cơ?”

Nói xong thì cậu nhớ ra luôn, là cậu kêu mông đau không cho Giang Nghiễn Hàn chạm vào cậu trong vòng một tháng.

Chẳng lẽ hết một tháng rồi thì cậu thật sự sẽ bị Giang Nghiễn Hàn khai * sao? Có phải sẽ rất đau không? Nghe nói rất nhiều 0 ngày hôm sau phải ăn thức ăn lỏng.

*Gốc 开 * chắc là khai bao:v

Cậu không muốn đâu, nhưng cậu được quá nhiều thứ tốt từ Giang Nghiễn Hàn rồi, không bồi thường chút gì đó thì không ổn.

Vưu Bạch rên rỉ thở dài ngã lên người Giang Nghiễn Hàn, oán giận nói: “Anh phiền chết đi được.”



17

Vưu Bạch sắp thi giữa kì, cậu vốn cà lơ phất phơ không chịu học hành, nhưng Giang Nghiễn Hàn nói nếu thi tốt, có thể sẽ thưởng gấp đôi tiền tiêu vặt cho cậu, cậu suy nghĩ một chút, quyết định nghiêm túc học tập.

Nói là nghiêm túc, thật ra cũng chỉ cầm cự được đến trước ngày thi ba ngày.

Lúc Giang Nghiễn Hàn cắt đĩa trái cây mang đến phòng Vưu Bạch, thì thấy cậu đang gác chân lên bàn, lưng tựa vào ghế ngước đầu đọc sách, Giang Nghiễn Hàn đi tới, xách chân cậu lên nhét xuống dưới bàn, “Đọc sách thôi mà cũng ngồi nghiêng ngồi ngả, sao mà tập trung được?”

“Anh nói giống hệt ba em.”

Giang Nghiễn Hàn xoa xoa tóc Vưu Bạch, “Cố gắng mà thuộc bài đi.”


“Anh muốn đi ngủ rồi?”

“Ừ.”

Vưu Bạch chống eo tức giận nói: “Bảo bối của anh còn đang đốt đèn chiến đấu, anh có thể an tâm mà ngủ à?”

“Hẳn là ngủ càng ngon hơn.”

“Hứ!” Vưu Bạch kéo kéo dây quần ngủ của Giang Nghiễn Hàn, nói: “Anh chờ em học thuộc bài xong hẵng ngủ đi mà.”

Giang Nghiễn Hàn chê cậu ồn ào, xoay người rời đi, Vưu Bạch lại chặn ngang ôm lấy anh, lặp đi lặp lại câu ‘Chờ em cùng ngủ’, nói tới nỗi khiến Giang Nghiễn Hàn nhức đầu, không thể không nhận thua.

“Được rồi được rồi tổ tông à, em học đi anh thức đêm với em.”

Vưu Bạch được như ý xiên một miếng thanh long lớn nhét vào miệng.

Vưu Bạch cắm đầu học được hơn một tiếng, sau đó nhón chân chạy sang phòng ngủ của Giang Nghiễn Hàn, thấy anh hẵng còn đang nằm trên giường chơi di dộng.

Ánh mắt Giang Nghiễn Hàn liếc thấy Vưu Bạch đang bám ở khung cửa, “Sao? Còn tới giám thị anh hả?”

“Không dám không dám, chỉ là nhớ anh thôi.” Vưu Bạch cười với Giang Nghiễn Hàn một tiếng, sau đó nhảy về phòng của mình.

Gần 12 giờ rưỡi, Vưu Bạch ngáp tắt đèn bàn, sau đó rón ra rón rén đi sang phòng Giang Nghiễn Hàn, Giang Nghiễn Hàn có lẽ cũng đã mệt, nghe thấy tiếng động mới mở mắt, sau đó vén chăn để Vưu Bạch chui vào, “Kết thúc rồi?”

Vưu Bạch nằm xuống bên người Giang Nghiễn Hàn, khoác tay khoác chân lên người anh.

“Ôn tập thế nào rồi.”

“Được 70 phần rồi.”

Giang Nghiễn Hàn cười khẽ, vuốt nhẹ tóc Vưu Bạch mấy cái, sau đó tắt đèn ngủ, nói: “Ngủ thôi.”


Vưu Bạch nhích trái nhích phải tìm một tư thế thoải mái gác đầu lên tay Giang Nghiễn Hàn, ngả đầu xuống liền ngủ luôn.

Ngày thi cuối cùng của tuần kiểm tra, Giang Nghiễn Hàn lái xe đến trường đón Vưu Bạch, anh căn giờ rất chuẩn, xe vừa dừng lại, Vưu Bạch đã đi ra đến cổng trường, sau khi cậu lên xe chuyện đầu tiên làm chính là ném đống sách ra chỗ ngồi phía sau.

“Giải phóng rồi?”

Giang Nghiễn Hàn cảm thấy buồn cười, nhưng nhớ tới mấy năm trước mình cũng như vậy, quả nhiên còn đi học thì còn tính trẻ con.

“Không tính là giải phóng, kì kiểm tra ở Đại học mà, qua mấy lần là chẳng còn cảm giác gì luôn.”

“Thi thế nào?”

“Không cho phép hỏi!”

Giang Nghiễn Hàn không hỏi nữa, nhưng không tới hai phút, Vưu Bạch đã chủ động sáp lại, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Vưu Bạch nghẹo đầu hỏi: “Có phải anh đang lén cười nhạo em trong lòng không? Em biết anh là học bá năm nào cũng cầm học bổng mà.”

“Không có,” Giang Nghiễn Hàn đánh tay lái nói, “Chính em đã nói, thành tích học tập không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người mà.”

“Thật không?”

“Ừ, nhưng thành tích học cũng rất quan trọng, ít nhất có thể nói về phần thái độ, nếu như tương lai anh có con, anh—-“

Vưu Bạch bật thốt lên: “Em đâu có sinh được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận