1.
Khi nhìn thấy WeChat của em trai, tôi suýt đánh rơi chiếc vòng ngọc bích trên tay.
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại, hy vọng đây là một trò đùa của em trai tôi.
“Alo, chị. Chị đã nhận được vòng tay ngọc bích chưa? Chị có thích nó không? Để em nói cho chị biết, em và Linh Linh đã đến mấy chợ vòng tay ngọc bích mới chọn được nó đấy. Linh Linh nói rằng nước mịn và màu sắc của chiếc vòng này rất tốt. Nếu không có cô ấy là người địa phương tự mình trả giá, chắc chắn sẽ không mua được chiếc vòng ngọc tốt như vậy với giá này.”
Tôi nhanh chóng cắt ngang lời nói huyên thuyên của hắn, trực tiếp nói ra câu hỏi trong lòng mình.
“Cái vòng tay này bao nhiêu tiền?”
Em trai thản nhiên nói: “880.000! Trong hộp không phải có hóa đơn sao?”
Tôi nghiêm túc nói: “Chị không đùa giỡn với em, em nói thật cho chị biết, chiếc vòng tay này bao nhiêu tiền?”
“Chị, ý chị là sao? Chị không tin em à? Chị tự xem đi, đây là hóa đơn thuế quốc gia.”
Tôi cầm tờ hóa đơn lên và xem kĩ. Đúng là hóa đơn chính thức, không phải là một biên lai ngẫu nhiên.
Tôi cố nén giận: “Nếu là hóa đơn chính thức, vậy chứng tỏ nơi đó cũng là cửa hàng chính hãng lớn. Em đem trả lại chiếc vòng ngọc này, chị không cần.”
“Không phải, chị, chị có ý gì! Chị không cần liền muốn trả lại là có ý gì? Đây là vật quý giá, ra khỏi tủ sẽ không trả lại cũng không đổi.”
Hắn làm như oan ức lắm ấy, “Lúc đầu chị nói muốn mua một chiếc vòng ngọc bích, bạn gái của em đã tốn bao công sức giúp chị chọn một chiếc vòng có nước mịn đẹp như vậy, sao giờ chị lại trở mặt không nhận?”
Nghe đến đây, tôi bị chọc tức đến mức suýt bật cười.
“Chị chỉ tùy tiện nói muốn mua một chiếc vòng tay ngọc bích, không phải bảo em mua giúp chị? Ngay cả size nhẫn và màu sắc mà chị muốn đeo, em cũng không xác nhận qua. Cái này mà nói là em đã mua cho chị rồi?”
Ngay khi em trai tôi nghe những gì tôi nói xong, hắn lập tức bùng nổ.
* Đến đoạn này trở mặt rồi nên mình đổi sang xưng hô “tôi” – “chị/cậu”.
“Trương Văn Thiến, chị coi lòng tốt của người khác chẳng khác nào lòng lang dạ thú phải không? Được, tôi thành thật, chị lại không coi trọng. Nhưng tiền là của bạn gái tôi, chị nhất định phải chuyển tiền.”
Tôi cười khẩy: “Trương Văn Hạo, cậu nghĩ tôi là cái máy ATM sao? Tôi cũng không mua nổi một chiếc vòng tay trị giá 880.000!”
“Đừng than khóc với tôi! Mẹ nói với tôi rồi, anh rể tặng sính lễ 880.000, chị thậm chí còn không muốn đưa cho mẹ dù chỉ một phân, tất cả đều ở trong tay chị!”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy lạnh cả người.
2.
Lúc trước khi nhà bị phá dỡ, vì nhà cũ diện tích nhỏ nên được chia thành 2 căn nhà nhỏ khoảng 100m2.
Bố mẹ ở một nhà, nhà còn lại bố mẹ cho em trai ở nhờ.
Vì qua mấy năm nữa em trai đến tuổi lập gia đình, lại không có nhà cửa, sẽ khó lấy vợ. Còn tôi là con gái, không có nhà cũng không cản trở việc lấy chồng.
Nhưng để bù đắp cho tôi, trong tương lai, họ sẽ không muốn bất kì phần sính lễ nào khi tôi lấy chồng, và sẽ cho tôi một khoản của hồi môn hậu hĩnh.
Vào thời điểm đó, tôi đang học Đại học, trong đầu tôi chỉ có việc học. Không có khái niệm phân chia tài sản cố định như nhà ở.
Bố mẹ tôi đã thề rằng họ sẽ không bao giờ đối xử tệ với đứa con gái là tôi.
Khi đó, tôi thực sự cảm thấy bố mẹ phân chia như vậy không có gì sai.
Tôi không biết một ngôi nhà có nghĩa là gì cho đến khi tôi bước chân vào xã hội. Chỉ sau đó tôi mới biết được ý nghĩa của “trọng nam khinh nữ” vô hình được đề cập trên Internet.
Nhưng vào thời điểm đó, ngôi nhà đã sớm được đăng ký với tên của Trương Văn Hạo.
Đến khi chồng đem sính lễ tới, tôi ngây thơ nghĩ rằng bố mẹ vì chuyện nhà mà cảm thấy có lỗi với mình. Vì vậy, tôi trực tiếp làm theo thỏa thuận trước đó, gửi sính lễ vào thẻ của mình.
Nếu không phải hôm nay Trương Văn Hạo gọi điện thoại, tôi căn bản không biết rằng mẹ tôi thấy không hài lòng vì tôi không đưa sính lễ cho bà ấy.
“880.000, chị tranh thủ thời gian gửi cho tôi! Nếu không, để tôi bảo bố mẹ đi đòi chị!”
Nói xong, em trai liền cúp điện thoại.