4.
Đinh linh linh……
Điện thoại di động của tôi đổ chuông, là cuộc gọi từ mẹ tôi.
Ngay khi vừa kết nối, tiếng mắng mỏ của mẹ tôi đã ập đến.
“Thiến Thiến, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Chính con làm ầm ĩ lên muốn mua vòng tay, bạn gái của Hạo Hạo đã cực khổ chọn cho con chiếc vòng tay đó, giờ con nói không muốn là không muốn à?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, bà ấy đã lớn tiếng nói tiếp: “Mau chuyển tiền cho bạn gái của Hạo Hạo đi! Nếu không chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ!”
Tôi kìm nén cơn giận, hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ có biết chiếc vòng tay đó giá bao nhiêu không?”
“Dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải chuyển khoản! Bởi vì đây là bạn gái Hạo Hạo mua bằng thẻ tín dụng, nếu không trả tiền lại cho ngân hàng thì con bé sẽ bị kiện.”
“Chiếc vòng tay này có giá 880.000 tệ! Hai người họ vẫn đang học Đại học, lấy đâu ra thẻ tín dụng 880.000 tệ?”
Mẹ tôi hơi sửng sốt, tông giọng còn cao hơn vừa nãy mấy phần:
“Bạn gái của Hạo Hạo là một phú nhị đại đích thực, nên tất nhiên chút tiền này con bé có thể kiếm được! Nào giống Thành Đằng, nó sống trong biệt thự, lái xe hơi sang trọng nhưng cũng chỉ tặng cho con sính lễ có 880.000 nhân dân tệ. Con cần phải cẩn thận, đừng để bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền.”
Thành Đằng trong miệng mẹ tôi chính là bạn trai của tôi.
5.
Tôi và Thành Đằng là bạn học cấp ba, sau đó lại cùng nhau từ Nam Thành thi vào Đại học ở Giang Thành.
Ngày đầu tiên báo danh vào trường Đại học, anh ấy đã tỏ tình với tôi.
Chúng tôi yêu nhau được 4 năm, sau khi tốt nghiệp anh ấy đã cầu hôn tôi.
Khi chúng tôi đính hôn, anh ấy đã rút ra 3 triệu tiền mặt để cho tôi chọn căn nhà mà tôi thích làm tài sản trước hôn nhân.
Tôi đã từ chối.
Nhưng Thành Đằng lại nói: “Trên đời này bất kì ai cũng có thể phản bội em, chỉ có của cải mà em nắm trong tay sẽ không.”
Vì Thành Đằng đã mua nhà cho tôi nên tôi đề nghị miễn tiền sính lễ.
Nhưng Thành Đằng vẫn đưa cho tôi một tấm thẻ.
Tôi hỏi anh ấy trong đó có bao nhiêu, anh ấy chỉ mỉm cười nói: “880.000.”
Sau này, khi mẹ tôi đến gặp tôi để nghe ngóng xem Thành Đằng đã tặng tôi bao nhiêu sính lễ, tôi đã nói cho mẹ biết.
Nụ cười trên mặt bà ấy lập tức cứng đờ.
Khi đó, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng mẹ sợ hãi trước sính lễ nhiều như vậy.
Dù sao tôi cũng chưa từng nói với bố mẹ về tình hình tài chính của gia đình Thành Đằng, họ vẫn luôn cho rằng tôi chỉ tìm một người bình thường thôi.
Bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt mẹ lúc ấy tràn đầy hối hận hơn là sợ hãi.
Hối hận vì sao lúc trước đã nói chuyện sính lễ để cho tôi giải quyết!
6.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Thiến Thiến, từ nhỏ bố mẹ đã không để con thiếu thốn đồ ăn thức uống, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con, không có công lao cũng có khổ lao. Nếu lần này con không chuyển số tiền này cho em trai con, cả nhà chúng ta sẽ không đến dự đám cưới của con!”
Bà ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục gây áp lực cho tôi:
“Không chỉ gia đình chúng ta, tất cả họ hàng của chúng ta ở đây đều sẽ không đến đó. Chẳng lẽ con hi vọng họ hàng người thân bên nhà gái sẽ không có một ai có mặt trong đám cưới của con à? Nghe nói gia đình bạn trai con khá nổi tiếng ở Nam Thành. Con làm như vậy không chỉ làm mất mặt con mà còn làm mất mặt nhà chồng con.”
“Còn nữa, nếu con không gửi tiền, ngày mai chúng ta sẽ không đi dự buổi gặp mặt đầu tiên giữa hai bên gia đình. Con chỉ cần nói con là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, sau này chúng ta cũng không cần liên lạc với nhau nữa.”
Cuối cùng, điện thoại bị cúp máy giữa những lời uy hiếp của bà ấy.
Chỉ là trong nháy mắt, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Tại sao mẹ tôi không ngạc nhiên chút nào về giá của chiếc vòng tay này?
Tại sao giá của chiếc vòng tay này lại trùng hợp ngang giá tiền sính lễ của tôi?
Chẳng lẽ bọn họ đã cùng nhau lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này?
…
Tôi suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Trương Văn Hạo:
【Gửi địa chỉ của em cho chị, chị sẽ gửi lại chiếc vòng tay cho em ngay bây giờ.】
Rất lâu sau, hắn vẫn chưa trả lời.
Đến khi tôi gửi tin nhắn thứ hai, tôi phát hiện ra rằng hắn đã chặn tôi rồi.
Tôi cười lạnh một tiếng, cũng nhấn chặn hắn.